- Liên phi a, tới, uống một chén nữa nào!
Đường Huyền vừa ôm Thanh Liên vừa rót rượu cho nàng. Hắn đang muốn thử xem một chút mỹ nhân cổ đại say rốt cuộc có cái bộ dáng gì, nhất định là rất kích thích đi… Bất quá, sao chuốc rượu mãi mà tiểu nương bì này vẫn tỉnh như vậy?
Thanh Liên uống một chén lại một chén, nũng nịu nói:
- Đường công tử, ngài cũng uống a!
Đường Huyền nhận lấy chén rượu, nhưng hắn không uống mà đặt xuống bên cạnh, cười xuề xòa chuyển hướng sang việc ăn đồ ăn.
Thanh Liên tửu lượng cực tốt, nhưng mưa dầm thấm lâu, rốt cuộc nàng dần dần hoa dung cũng ửng hồng, đôi mắt mờ mờ hơi nước, nũng nịu nói:

- Đường công tử, ngài rõ ràng chiếm tiện nghi của Thanh Liên a, người ta uống bao nhiêu chén, ngài rốt cuộc ngay cả một chén cũng chưa uống.
Nói xong nàng chỉ vào gần chục chén rượu trước mặt Đường Huyền, hắn thật sự từ đầu tới giờ mới uống một chén, còn lại đều giả bộ đặt đó không uống.

Đường Huyền thấy vậy cũng có chút ngượng, nhưng lập tức chính khí bừng bừng nói:
- Ái phi, ngươi chắc là say nên nhìn lẫn rồi, đó toàn là chén không a! Rượu trẫm đã uống hết rồi… Ân, ngươi nói xem có đúng vậy không?
Vừa nói hắn vừa gọi một thị nữ tới.
Thị nữ nọ làm sao dám nói trái lời hắn, bèn ngoan ngoãn đáp:
- Bẩm chủ nhân, những chén rượu đó đúng là Hoàng Thượng đã uống hết.
- Đó, nàng thấy chưa, nàng chắc là uống nhiều quá rồi… ân, nghe nói nàng học qua vũ kỹ, qua biểu diễn một chút cho trẫm mở mang tầm mắt a!
Sau đó hắn thầm vẫy tay cho thị nữ dọn chỗ chén rượu chưa uống kia đi.
“Trên đời muốn tìm ra kẻ vô sỉ hơn hắn thực sự còn khó hơn tìm thấy Phật Tổ trong kỹ viện! Lão thiên a, tại sao số mệnh ta khổ như vậy!”

- Đường công tử, Thanh Liên xem ra đúng là say mất rồi, đầu óc có chút choáng váng, chỉ e không biểu diễn cho ngài được!
Đường Huyền nghe vậy cười hề hề nói:
- Không sao, trẫm thích nhất là xem mỹ nhân say rượu khiêu vũ. Nàng cứ lên biểu diễn một chút, nếu bị ngã trẫm liền đỡ a!
Thanh Liên thầm mắng Đường Huyền thêm một trận, nhưng rốt cuộc không dám trái ý hắn. Dù sao đến cả Ô thái sư còn phải kiêng nể cơ mà.

Mặc dù say nhưng vũ kỹ của nàng vẫn rất tuyệt diệu, điệu múa uyển chuyển mềm mại, cộng thêm chút ngà ngà say, càng thêm tư vị, khiến Đường Huyền lại ngồi chảy nước dãi. Mấy lần bị chóng mặt vấp chân suýt ngã, nhưng nhìn bộ dáng dâm đãng của Đường Huyền đang dang tay ra chờ đỡ, nàng liền lập tức cắn môi, uốn người lại đứng thẳng lên, khiến Đường Huyền tiếc nuối vô cùng.
Hừ! Không ngã phải không? Đường Huyền liền lấy từ trong tay áo ra một hộp nhỏ, trong đó đựng chính là dầu nhớt. Hiện tại trong quần áo của hắn lúc nào cũng chứa rất nhiều những thứ tạp nham, có những thứ mà chính hắn cũng không hiểu là mang theo để làm gì.
Đường Huyền bật nắp hộp, giả bộ đứng dậy đi qua đi lại ngắm Thanh Liên múa, thực chất là hắn rải dầu nhớt ra đất.
Quả nhiên Thanh Liên không trông thấy trò bỉ ổi của hắn, chân trượt phải dầu nhớ, liền ngã ngửa người ra sau, lần này thì cách nào uốn người lên nữa.
- A…
Thanh Liên hoảng sợ, không phải vì bị trượt chân, mà vì trông thấy Đường Huyền đang dang tay ra định đỡ nàng. Cũng không biết sao bình thường nàng bị hắn ôm ấp chiếm tiện nghi rất nhiều lần, nhưng hiện tại nàng cực kỳ không muốn bị hắn đỡ lấy. Hai tay nàng không biết sức lực từ đâu chợt chống ngược được ra sau tạo thành thế thiết bản kiều, vừa vặn đỡ cho thân thể không bị ngã, sau đó lập tức đứng thẳng dậy. Đường Huyền đang lao tới tính đỡ nàng vào, ai ngờ nàng đã đứng dậy quá nhanh, khiến hắn ôm trượt, sau đó lại dẫm phải đống dầu nhớt mà hắn vừa rải ra, lập tức ngã cắm mặt xuống đất.


F..ck!!!
Đường Huyền vừa đau vừa tức ôm mặt ra về. Hắn thực ra cũng muốn ở lại qua đêm, có điều hiện tại chưa nói cho Tần Phỉ Phỉ biết, nếu lại để nàng chờ qua đêm như lần trước thì thật là có lỗi.

Chật vật về tới Ngọc Lăng cung, Tần Phỉ Phỉ ra đón, thấy mặt hắn sưng tím như vậy thì hoảng hốt vội chảy tới xoa xoa nắn nắn, sau đó bôi thuốc cho hắn, ôn nhu ân cần không từ nào diễn tả hết.

Con mẹ nó, thế quái nào lão tử mỗi lần đi ra ngoài về đều là khiến ái phi phải phiền toái như vậy? Không được, lần sau ra ngoài về phải tới cung khác… Nhưng mà đi đâu bây giờ, tựa hồ từ khi sống lại ta chưa từng đi đâu ngoài Ngọc Lăng cung a! Hiện tại nghĩ tới các phi tử khác lại cảm thấy không hứng thú cho lắm, hay là ra ngoài phao thêm một mỹ nhân biết y thuật về, như vậy liền tiện cả đôi đường…
Đường Huyền bôi thuốc dán cao xong thì tới gặp đám người Giang Bắc Thiên. Lúc này bốn người đang đợi ở ngự hoa viên.
Đường Huyền thấy họ kỳ quái nhìn chỗ vết thương trên mặt mình, liền bi thương vỗ đùi nói:
- Các ngươi thấy đấy, trẫm hôm nay ra ngoài khảo sát dân tình, không ngờ bị bọn phản loạn tập kích, bị thương ngay ở mặt, suýt chút nữa thì cái mạng già này cũng không còn. Vậy mới biết trẫm hiện tại cần có những cao thủ như bốn vị thế nào a!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play