Trong kỹ viện, tới khi đám cấm vệ quân ai nấy đều ngà ngà say, Đường Huyền chợt đứng dậy đưa tay ra hiệu ọi người yên lặng. Sau đó hắn chợt nhặt thanh đao lên, cứa mạnh vào cổ tay, máu tóe ra chảy ròng ròng xuống.
- Hoàng Thượng?!
Đám cấm vệ quân biến sắc. Đường Huyền đau đớn nói:
- Trẫm hôm nay tới chậm một bước, khiến một số huynh đệ bị hại chết, trẫm có lỗi với mọi người!
Vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt, nước mắt hắn lúc này chảy khá ghê gớm, ướt cả vạt áo. Các cấm vệ quân thấy thế thì cảm động vô cùng, ai nấy lệ nóng lưng tròng…
“Kháo, sao thanh đao này sắc vậy, không ngờ chém đứt miếng cà chua mà còn xém cả vào tay, đau chết ta mất!”

Cả đêm đó Đường Huyền quằn quại không ngủ được vì xót tay. Sáng hôm sau khi tới chỗ cấm vệ quân hai mắt hắn thâm quồng lên vì mất ngủ. Đám cấm vệ quân thấy vậy liền bảo nhau rằng Hoàng Thượng vì áy náy không cứu được huynh đệ mà khóc lóc không ngủ cả đêm.
Từ sau biến cố này địa vị của Đường Huyền trong mắt đám cấm vệ quân tăng lên rất cao. Ai nấy đều coi hắn là một đại hán tử đầu đội trời chân đạp đất, còn đối với bốn vị thống lĩnh thì niềm tin đã giảm đi rất nhiều.

Lại một tháng qua đi, vết thương ở tay hắn đã lành dần. Vốn hắn đang tính cải trang đi vi hành, vừa du ngoạn ngắm cảnh vừa tìm cơ hội phao một ít mỹ nhân đem về. Nhưng Ô thái sư báo lại hiện tại thiên hạ vẫn còn rất rối loạn, hôn quân hắn mà ra ngoài lúc này thì e là không còn đường về.
Mấy ngày nay Đường Huyền tâm trạng khá tốt, mỗi khi không lên triều hắn đều tới ngự hoa viên chơi. Bốn thiếu nữ lúc này đã dần an phận làm thị vệ cho hắn. Các nàng hiện tại giả trang thành thị nữ để tiện bảo vệ hắn. Thực ra Đường Huyền muốn các nàng giả trang là phi tử của hắn, như vậy… bất quá các nàng dù đánh chết cũng không chịu, chỉ cần hắn lặp lại đề xuất đó một lần nữa Tần Diễm Diễm liền đâm hắn một kiếm.
Đường Huyền mấy ngày nay tập thể dục điều độ, ăn uống toàn đồ bổ, lại thêm luyện thổ nạp theo phương pháp của Thiên Mi phái nên bộ dạng cũng béo tốt ra nhiều, da dẻ trở nên hồng hào, nhìn qua giống người hơn một chút.
Lúc này hắn đang ngồi nói chuyện với mấy vị sư thái.
- Sư thái, trong giang hồ hiện tại ai là người võ công cao nhất? Võ công các vị sư thái trong giang hồ thì xếp vào hạng nào?
Sư phụ Tần Diễm Diễm cười nói:
- Chúng ta ba người võ công không có thứ hạng gì lớn trong gia hồ. Còn người võ công cao nhất thì có lẽ là minh chủ của Thánh Võ minh Giang Bắc Thiên.
Đường Huyền lại hỏi:
- Nếu ba vị đấu với hắn thì sao?
- Nếu đơn đấu thì chúng ta không lại, nhưng nếu ba chúng ta hợp sức thì cũng không cần e ngại hắn.

Đường Huyền xoa xoa tay cười nói:
- Ra là vậy. Nếu thế thì sau này có nguy hiểm ta cũng trốn vào đây, hẳn là sẽ an toàn đi!
- Hừ, đồ nhát chết!
Tần Diễm Diễm khinh bỉ nói. Đường Huyền cũng không quan tâm nàng. Chưa từng chết thì làm sao biết cái chết đáng sợ? Bất quá cái gì Giang Bắc Thiên, cái gì Thánh Võ Minh? Rồi có ngày trẫm thu phục hết!
Đường Huyền lại hỏi lão thái giám:
- Trẫm bảo ngươi đi tìm thợ thủ công tay nghề giỏi cùng tráng sĩ, ngươi đã tìm chưa?
- Bẩm Hoàng Thượng, đã tìm được hơn ba trăm thợ thủ công tay nghề thượng hạng và năm trăm tráng sĩ sức khỏe một địch mười.
Đường Huyền gật gật đầu, lại nói:
- Trẫm đưa bản thiết kế cho họ họ làm xong chưa? Còn đám quân sĩ đã huấn luyện tới đâu rồi?
- Bản thiết kế của Hoàng Thượng rất phức tạp, nhưng đám thợ cũng đã chế ra được một vài sản phẩm, còn đám tráng sĩ thì đã huấn luyện nhiều ngày, đảm bảo trung thành với Hoàng Thượng.
Đường Huyền mỉm cười nói:
- Ngươi đem số sản phẩm đã tạo ra cùng đám tráng sĩ gọi lại đây.

Một lát sau năm trăm tráng sĩ xuất hiện. Cùng với đó thái giám mang lên một đống thứ đồ đen ngòm hình thù quái dị.
Đường Huyền nhìn đám đồ này thì sáng cả mắt.! Hắn kiếp trước đi bộ đội, tham gia vào cục kỹ thuật và cơ quan kỹ thuật, được học về chế tạo các phương tiện chiến tranh. Mặc dù hắn học tập không chăm chỉ, tư chất cũng không hơn ai, nhưng tới hiện tại việc thiết kế một số loại vũ khí nóng thô sơ hắn vẫn còn nhớ một chút. Ở đây hắn đã có một số loại súng ngắn, lựu đạn, bom khói cay…
Thấy mọi người kỳ quái nhìn mình, hắn liền đắc ý nói:
- Từ hôm nay trở đi đây sẽ là vũ khí của các ngươi.

Lời vừa dứt ai nấy đều ngẩn ngơ. Cái thứ đen đen vừa bé vừa ngắn kia mà là vũ khí sao? Hoàng Thượng không phải lại hồ đồ rồi chứ?
Mà lúc này một tiểu sư muội lại quay sang nói với Tần Diễm Diễm:
- Diễm nhi tỷ, ta thấy đống đồ vật kia hẳn là dùng để tưới cây đi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play