Sơ Âm ngồi trong phòng nhìn trang sách trước mắt mà chẳng đọc lấy một chữ. Nàng về nhà mấy ngày nay nhưng cũng không có đến phủ Linh chủ như lời Tịch Nhiên nói, mỗi ngày ngây ngốc trong phòng cũng không có ra khỏi cửa nhà.

Mỗi đêm Sơ Âm đều mơ thấy đoạn quá khứ xa lạ, sau đó tỉnh dậy khi mồ hôi thấm ướt chăn đệm. Trong giấc mơ nàng không phải chỉ ngất đi, mà phát điên chạy xuống trấn nhỏ phía dưới chém giết. Linh phục màu trắng cũng bị nhuộm đỏ, tóc đen cũng vì thế mà dần hóa đỏ. Trong cảnh mơ ấy, nàng như lệ quỷ hiện thân. Sau đó Tịch Nhiên xuất hiện, chàng mặc kệ nàng tấn công cũng không đánh trả, chỉ một mực ôm lấy nàng rồi nhẹ hôn lên môi nàng. Sơ Âm luôn tỉnh dậy vào lúc đó. Nàng cũng không biết giấc mơ này là thực hay lời Tịch Nhiên kể là thực. Cho nên lúc nào nàng cũng mơ mơ hồ hồ, thẫn thờ ở trong phòng. Chợt một tiếng nói cất lên.

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì…” Sơ Âm lơ đãng trả lời, nhưng rồi giật mình nhận ra trong phòng vốn chỉ có mình nàng. Mà giọng nói kia, rõ ràng của là của Tịch Nhiên. Nàng vội ngẩn đầu nhìn về hướng giọng nói.

Tịch Nhiên đã lâu không thấy nàng, cho nên hôm nay đặc biệt tìm đến nhà nàng. Hiện giờ chàng đang trong tư thế leo qua cửa sổ, cả người nửa trong nửa ngoài nhìn nàng, mặt mày u ám. Sơ Âm vừa hoảng vừa buồn cười mới giở giọng trêu ghẹo.

“Chàng đây là muốn giữa ban ngày ban mặt đột nhập vào nhà ta trộm cái gì?”

Tịch Nhiên buông khung của sổ, thả người vào trong phòng, rất tự nhiên đi đến bàn trà ngồi đối diện nàng rót lấy một chén uống cạn.

“Ta đến trộm đại tiểu thư nhà Tam trưởng lão.”

“Đại tiểu thư nhà Tam trưởng lão cũng không phải đồ vật muốn trộm là trộm.” Sơ Âm che miệng cười.

“Nàng không giữ lời.” Tịch Nhiên đột ngột đổi chủ đề.

Sơ Âm không theo kịp chủ đề liền ngẩn người. Tịch Nhiên thở dài.

“Nàng hứa mỗi ngày đều đến nhà ta.”

“Ta hứa khi nào?” Sơ Âm không phục trả lời.

“Hay thật, bây giờ nàng còn biết lật lọng.” Tịch Nhiên buồn bực đứng dậy.

Sơ Âm híp mắt cười kéo tay chàng.

“Ta mà cứ ra vào phủ Linh chủ sẽ khiến người khác chú ý. Còn nữa, sao chàng lại vào đây bằng cửa sổ?”

Tịch Nhiên quay lại ôm nàng vào lòng. Một lúc sau mới trả lời.

“Ta không quan tâm người khác nói cái gì, họ cũng không dám nói gì.”

Sơ Âm cười khổ, sao bây giờ nàng mới biết vị Linh chủ này của bọn họ lại ngang ngược như vậy chứ.

“Ta nhảy qua tường vào đây, không có đi cửa chính.”

Ơ. Sơ Âm đen mặt. “Chàng rõ ràng là Linh chủ, vì cái gì mà phải nhảy tường leo cửa sổ? Lỡ ai đó bắt gặp…”

“Vì sợ người ta nói này nọ nên ta mới không thể đường đường chính chính mà đến đây.”

“Chẳng phải chàng không sợ người khác nói này nọ sao?”

“Nhưng nàng sợ.”

Sơ Âm bỗng thấy cảm động nói không nên lời. Linh chủ không sợ gì cả lại lo lắng cho nàng. Có phải nàng nên suy nghĩ thật kĩ chuyện ở bên cạnh người này không? Dù cho chỉ còn không đến tám năm nữa. Ánh mắt nàng nhìn Tịch Nhiên thêm một tầng mơ hồ mông lung. Tịch Nhiên nhìn ánh mắt nàng, cổ họng có chút khô nóng, giọng cũng hơi khàn khàn.

“Đừng nhìn ta như vậy.”

“Tại sao?” Sơ Âm vẫn không hiểu hỏi lại, môi nhỏ mấp máy.

“Đừng có trách ta không cảnh báo nàng.”

Dứt câu Tịch Nhiên cuối xuống ngậm lấy môi nàng. Đầu lưỡi khẽ liếm qua môi nàng trêu chọc, lại nhân lúc nàng không phòng bị mà tách môi nàng tiến vào tìm tới lưỡi nhỏ bên trong. Sơ Âm trừng mắt nhìn chàng. Tịch Nhiên chỉ khẽ cười, tay bế bổng nàng đưa đến bên giường. Thế nhưng mà, đang lúc cả hai trầm mê môi lưỡi dây dưa thì tiếng nha hoàn làm cả hai thức tỉnh.

“Tiểu thư ơi tiểu thư à. Hôm nay nghe nói trà lâu lại có thuyết thư sinh đến kể chuyện, cô có muốn đi hay không?”

Nha hoàn của Sơ Âm còn nhỏ hơn nàng mấy tuổi, là một Nhân tộc bình thường, người chưa thấy nhưng tiếng đã vang. Sơ Âm vội đẩy Tịch Nhiên ra. Tịch Nhiên khó chịu, vốn muốn đi ra đánh ngất nàng ta rồi quay vào tiếp tục ‘chính sự’. Thế nhưng Sơ Âm kéo tay chàng lại, miệng mấp máy đe dọa khiến chàng chán nản bỏ ý định, cuối xuống hôn nàng một cái rồi theo cửa sổ nhảy ra ngoài đi mất. Vừa lúc nha hoàn đi vào, thấy Sơ Âm ngồi trên giường quần áo xộc xệch môi sưng đỏ, mắt ai oán nhìn mình. Lạ nhỉ? Mình đã làm gì tiểu thư?

Sáng hôm sau Sơ Âm đến phủ Linh chủ một chuyến. Dù sao thì nhìn Tịch Nhiên ấm ức như vậy nàng cũng cảm thấy thương cảm. Nàng chưa cần đưa ra ngọc bội thì thị vệ ngoài cổng đã vội mời nàng vào. Hạ nhân không đưa nàng vào sảnh điện ngồi mà đưa thẳng đến tư phòng của Tịch Nhiên. Nàng chưa kịp hỏi gì thì hạ nhân đã khép cửa đi ra.

Sơ Âm “…” Sao nàng giống như dê bị đưa tới miệng cọp vậy.

Bước qua bình phong vào phòng trong, nàng thấy Tịch Nhiên đang nằm trên giường ngủ chưa dậy, tóc mây như suối, vạt áo khép hờ lại lộ ra làn da trắng như trong suốt. Sơ Âm bước đến gần, đưa tay muốn tháo chiếc mặt nạ xuống nhưng lại bị Tịch Nhiên nắm lấy.

“Đừng…”

“Cả lúc ngủ chàng cũng không tháo ra sao?”

Tịch Nhiên mở đôi mắt chưa tỉnh hẳn nhìn nàng, khóe miệng kéo một nụ cười lười biếng, nói một chuyện không liên quan.

“Hôm nay nhớ ta rồi?”

Nói rồi kéo Sơ Âm xuống, vừa vặn môi chạm môi. Mới đầu còn dịu dàng như gió xuân, nhưng sau đó lại trở thành mưa bão. Sơ Âm cũng không bài xích, chàng hôn đã thành quen rồi. Xoay một cái, Sơ Âm đã thấy mình nằm trên chăn đệm mềm mại, hơi thở của Tịch Nhiên phả vào cổ nàng, sau đó lại tiếp tục mổ lên môi nàng. Hôn từ môi hôi xuống cổ, một tay nắm lấy hai tay nàng giữ chặt trên đỉnh đầu, một tay lôi kéo quần áo nàng đưa tay vào trong sờ lên da thịt nàng. Sơ Âm ý loạn tình mê chỉ biết thuận theo chàng.

Đang lúc Sơ Âm tưởng rằng hai người cuối cùng cũng tới bước cuối cùng này thì Tịch Nhiên ngừng lại, gục trên hõm vai nàng thở dốc.

“Chưa được.”

“Cái gì chưa được?” Sơ Âm vẫn còn trong trạng thái động tình, mơ màng hỏi.

Tịch Nhiên hôn nàng một cái, khàn giọng nói.

“Chưa thể ăn nàng được. Bây giờ không phải lúc.”

Lúc này Sơ Âm chợt tỉnh, nhìn thấy bản thân quần áo bị cởi ra quá nửa thì vội đẩy Tịch Nhiên ra, vơ lấy quần áo che lên người. Tay chỉ vào mặt chàng, lắp bắp.

“Chàng…chàng…chàng…sắc lang!”

Tịch Nhiên cười khổ, “Nếu ta thực sự là sắc lang thì đã ăn sạch nàng từ lâu, còn chờ cho nàng mắng hay sao.”

Nói rồi chàng đứng dậy đi đến lấy y phục mặc vào. Lúc quay lại thì Sơ Âm cũng mặc xong y phục của mình rồi. Tịch Nhiên mỉm cười nói với nàng.

“Đi thôi, cho nàng xem cái này.”

Sơ Âm theo Tịch Nhiên đi về hướng dãy nhà phía Tây, đến một căn phòng cửa khóa kín, bên ngoài treo biển ‘Cấm Phòng’. Tịch Nhiên lấy chìa khóa mở cửa đi vào, Sơ Âm cũng theo sau.

Bên trong hơi tối, bụi phủ dày một lớp. Tịch Nhiên phẩy tay áo một cái, đèn treo ở bốn góc phòng liền sáng lên. Lúc này Sơ Âm mới nhìn rõ, xunh quanh nàng bây giờ toàn là bảo vật.

“Nhiều bảo vật thế này, chàng lại xem như là đồ cũ vứt ở đây sao?” Sơ Âm đi đến trước một cái tủ phủ đầy bụi, phía trên là mười viên châu, mỗi viên một màu lại không có vươn bụi. Có lẽ là mới được đặt tên tủ gần đây. Nàng đưa tay định chạm vào một viên thì Tịch Nhiên đã nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói.

“Đừng chạm vào.”

Sơ Âm bĩu môi, “Chỉ muốn xem một chút, cũng không có lấy mất của chàng.”

“Không phải sợ nàng lấy đi, mà trong này có nhiều thứ không nên chạm vào. Nàng biết mấy viên châu đó là gì không?”

Sơ Âm im lặng, hiển nhiên là chờ Tịch Nhiên tiếp tục nói. Tịch Nhiên kéo tay Sơ Âm đi xa khỏi cái tủ một chút, mới cười cười nói.

“Là tâm cảnh của những người vượt qua khảo nghiệm lần này. Nàng chạm vào sẽ bị hút vào tâm cảnh, vây khốn trong đó. Mà bên kia chủ nhân tâm cảnh cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định.”

“Thật vậy sao? Ảnh hưởng thế nào? Không phải chỉ cần chàng đi vào đưa ra được rồi sao?”

Tịch Nhiên khẽ cốc đầu Sơ Âm, cười mắng.

“Nghĩ hay lắm, nàng đọc bao nhiêu sách rồi lại có thể nói ra chuyện ngốc như vậy. Tâm cảnh một khi bị thâm nhập, chủ nhân sẽ bị nhiễu loạn nguyên lực, có khả năng sẽ bị nội thương. Cho nên không phải muốn ra vào thế nào cũng được. Kể cả là ta.”

“Vậy sao lần trước chàng đi vào kéo ta ra được?” Sơ Âm xoa xoa đầu mình, hờn dỗi nói.

“Lúc đó nàng nhập tâm ma, tâm cảnh bị dao động mới có thể đi vào. Hơn nữa nàng không bài xích ta, tự nhiên cũng giảm thiểu nội thương của nàng. Nàng không tò mò lại sao rời tâm cảnh xong nàng nằm giường mấy ngày, tình dậy cũng khó chịu một thời gian à?”

Sơ Âm à một tiếng, cúi đầu không nói gì nữa. Tịch Nhiên cũng buông tay nàng đi vào phía trong, một lát sau đi ra với hai hộp gỗ trên tay. Lúc này Sơ Âm đã trở lại trạng thái thường ngày, nhìn thấy hai hộp gỗ cũng tò mò đi tới.

“Đây là cái gì?”

“Là món quà cuối cùng của A Chiêu.”

“A Chiêu…” Sơ Âm lại trầm xuống. A Chiêu mãi là vết đau trong lòng nàng. Tận mắt nhìn đứa bé chết thảm, hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Sơ Âm.

“Là A Chiêu buổi sáng hôm đó chạy lên tàn tích Tiêu Kiếm, không hiểu thế nào mang về hai vật này. Ta không kịp xem xét, buổi chiều cùng Mặc Hiên đi đến đó muốn hóa giải chướng khí. Sau lại xảy ra quá nhiều chuyện, lúc trở về tiện tay mang theo chứ cũng chưa xem đây là thứ gì.”

“Vậy…bây giờ chàng biết chưa?”

Tịch Nhiên gật đầu, tay mở hộp gỗ. Bên trong là hai thanh sắt cũ rỉ sét. Sơ Âm khó hiểu nhìn chàng.

“Chỉ vậy thôi?”

“Ừ, chỉ vậy thôi.”

“Đứa bé ngốc, mạo hiểm tính mạng chỉ vì hai thanh sắt cũ nát này.” Sơ Âm thở dài. Nàng đã biết lần đó A Chiêu đên tàn tích Tiêu Kiếm mà không có bảo vệ thì đã nhiễm chướng khí rồi.

Tịch Nhiên cười thành tiếng.

“Nó đã chọn thứ tốt nhất ở đó đem về rồi. Không uổng phí tính mạng.”

“Chàng nói rõ một lần đi được không? Úp mở như vậy diễn cho ai xem.”

“Trước tiên, thôn dân ở đó vốn là gia tộc bảo hộ tàn tích Tiêu Kiếm Sơn Trang. Năm đó Thành hoàng Sơn Linh thành nghe nói bên trong có bảo vật, bèn tương kế tựu kế hãm hại cả thôn. Chẳng ngờ để sót gia đình A Chiêu. Mà A Chiêu chính là con trai trưởng thôn, tuy còn rất nhỏ nhưng có lẽ là bản năng, thằng bé biết đâu là bảo vật.” Tịch Nhiên nói chuyện rất bình thản, nhưng bàn tay vuốt ve thanh sắt trong hộp có chút cứng nhắc khiến Sơ Âm nhận ra chàng cũng không bình thản như vẻ ngoài.

Sơ Âm cũng khó chịu, nàng có xúc động muốn đi Sơn Linh thành, tìm tên Thành hoàng nọ. Nhưng mà nàng cũng không có phát điên như trước, có lẽ do Tịch Nhiên đã áp chế tâm ma của nàng. Lại nghe Tịch Nhiên tiếp tục nói.

“Năm đó sau khi trị thương cho các nàng ta có đi thành Sơn Linh một lần. Đến tư phòng của Thành hoàng. Ta…” Tịch Nhiên nhìn bàn tay mình, sau đó nắm chặt tay. Sơ Âm cầm lấy bàn tay ấy, bình ổn chút cảm xúc dao động của chàng. Lát sau Tịch Nhiên mới nhắm mắt thở hắt ra, ảo não nói. “…ta cũng không có làm gì hắn. Hắn vẫn là Thành hoàng ở nơi đó.”

Sơ Âm thấy không khí quá ngưng trọng mới đổi chủ đề.

“Chàng cứ nói cái này là bảo vật, nhưng mà trong mắt ta chỉ là hai thanh sắt.”

Tịch Nhiên xoa đầu nàng, giải thích.

“Hai thanh kiếm này nằm ở nơi đó chướng khí cả mấy vạn năm. Lại thêm bị người hạ thuật che giấu cho nên nàng mới nhìn ra thanh sắt bình thường.”

“Làm thế nào mới thấy được hình dạng thật của nó?”

“Chờ ca ca nàng trở về.” Tịch Nhiên thần bí nói như thế, sau đó cất hai chiếc hộp đi.

Thời gian sau đó nàng thường xuyên đến phủ Linh chủ, quấn lấy chàng hỏi khi nào Mặc Hiên mới trở về. Nhưng mà Tịch Nhiên chỉ mỉm cười thần bí nói khi nào lịch luyện xong mới trở về. Còn khi nào lịch luyện xong chàng cũng không biết.

Thế là vì để nàng thôi hỏi những câu hỏi lặp đi lặp lại, Tịch Nhiên bắt đầu ra sức dạy dỗ nàng. Từ thuật pháp, chú ngữ cho đến kiếm thuật. Cái gì nàng có thể học hắn đều dạy nàng. Có một ngày Tịch Nhiên lại mang nàng đến Cấm Phòng, sau đó đem ra một chiếc đàn tranh.

“Trong này cũng có đàn hay sao?”

“Nói thừa, nơi này vốn là Trân Bảo Phòng, tích góp của mấy đời Linh chủ đều ở trong này.”

Vậy còn để biển Cấm Phòng làm gì? Nàng nghĩ vậy cũng không dám nói ra. Chỉ thất Tịch Nhiên dùng khăn lau sạch đàn sau đó lại mang nàng đến đình viện nhỏ bên hồ.

“Tịch Nhiên, chàng có biết đàn không? Đàn một khúc đi.”

Tịch Nhiên không trả lời mỉm cười ngồi xuống, đặt đàn trên đùi tay miết lên phím đàn. Chỉ lát sau trong đình vang lên tiếng đàn tranh trong trẻo, lúc trầm lúc bổng. Sơ Âm ngồi chống hai má nhìn nam tử trước mắt đang tập trung gảy đàn, mười ngón tay như múa trên phím đàn. Say sưa cho đến lúc khúc nhạc kết thúc lúc nào nàng chẳng hay.

“Nghĩ gì vậy?” Tịch Nhiên đưa tay vuốt má nàng, dịu dàng hỏi.

“Ta nghĩ, tại sao cái gì chàng cũng biết. Thời gian đâu mà chàng thông tuệ nhiều thứ như vậy?”

“Ta nói ta thông minh học một hiểu mười nàng tin không?”

“Có quỷ mới tin chàng.”

Tịch Nhiên cười lớn. Đem đàn tranh chuyển sang cho nàng.

“Đàn này tặng cho nàng.”

“Tặng cho ta?” Sơ Âm nhận lấy đàn, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vuốt ve đàn.

“Chẳng phải nàng muốn sử dụng nhạc cụ làm vũ khí sao? Đây chính là vũ khí thực sự đấy.”

Nói rồi Tịch Nhiên đưa tay chạm nhẹ vào đầu lớn của đàn niệm môt quyết, lập tức đàn hóa thành trường kiếm. Lại niệm một quyết, trường kiếm trở lại là đàn tranh. Nhìn Sơ Âm mắt tròn mắt dẹt nhìn một màn biến hóa. Tịch Nhiên xoa đầu nàng cười nói.

“Từ từ sau này ta sẽ dạy cho nàng.”

Sơ Âm sờ sờ đàn tranh, một mình lẩm bẩm.

“Cũng không phải là ta không biết chơi đàn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play