Việc Sơ Âm thường xuyên đến phủ Linh chủ, lại thường cùng Tịch Nhiên đi ra ngoài đã dấy lên lời dị nghị trong nội bộ chấp chưởng Linh tộc.

Dù Linh tộc không ngăn cấm tình yêu tự do của người trong tộc, nhưng việc đến nhà và qua đêm cũng không phải chuyện họ có thể chấp nhận. Hơn nữa có lời đồn truyền ra rằng Sơ Âm mỗi khi qua đêm ở phủ Linh chủ cũng ở lại tư phòng của Linh chủ. Thậm chí có người còn nói rằng lúc đưa thư cho Linh chủ nhìn thấy Sơ Âm quần áo không chỉnh tề ngồi bên cạnh.

Lúc này Sơ Âm đang nằm dưới thân Tịch Nhiên, quần áo không chỉnh tề, tóc mai tán loạn, môi sưng đỏ, mắt mơ màng nhìn nam tử trước mắt nửa gương mặt ẩn sau mặt nạ cong khóe môi cười.

“Chàng…như thế này làm sao ta ra ngoài gặp người ta được chứ. Bên ngoài người ta dị nghị ầm cả lên.” Sơ Âm che mặt mắng. Truyện mới cập nhật

“Ta cũng đâu có làm cái gì.” Tịch Nhiên vờ vô tội nói.

Sơ Âm không lên tiếng. Nàng giả vờ không để ý đến mấy lời dị nghị kia, nhưng mà thật lòng nàng mỗi lần nghe họ bàn tán xôn xao, thêm muối dặm mắm trong lòng khổ sở biết bao. Sẽ không ai dám nói nửa chữ đến Tịch Nhiên vì chàng là Linh chủ, vậy thì nàng sẽ là mục tiêu công kích. Tịch Nhiên hiểu, nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể ôm nàng vào lòng an ủi.

“Đừng sợ, có ta ở đây.”

Có chàng mới là vấn đề đấy. Sơ Âm tự nhủ như vậy. Ngoài cửa lại vang lên tiếng của hạ nhân.

“Linh chủ, Tam trưởng lão cho người truyền lời, muốn mời Sơ Âm tiểu thư quay về.”

Sơ Âm cứng người. Nàng có thể lờ mờ biết tại sao gia gia đến phủ Linh chủ tìm nàng về. Nàng đứng dậy, luống cuống chỉnh trang lại bản thân, Tịch Nhiên đến sau lưng chải lại mái tóc cho nàng, nhỏ giọng nói.

“Cần ta về cùng nàng không?”

Sơ Âm lắc đầu, “Chàng theo ta sẽ càng làm mọi thứ rối tung lên. Ta một mình trở về là được.”

Người đến là nha hoàn thân cận của Sơ Âm. Nàng theo nàng ta trở về, trên đường đi không nói gì, mà nha hoàn cũng chỉ len lén nhìn nàng như muốn nói rồi lại thôi.

Về đến cửa phủ Sơ Âm nhìn thấy một đoàn người từ trong bước ra, đó là nhóm người chấp chưởng Linh tộc, đi đầu là Đại trưởng lão. Sơ Âm tránh sang một bên nhường đường. Nhìn thấy nàng, bọn họ cũng không hòa ái như trước mà chỉ hừ lạnh rồi bước qua. Sơ Âm bỗng cảm thấy tủi thân. Nàng cúi đầu đi vào, hạ nhân đi qua nhìn thấy nàng thì chụm đầu thì thầm to nhỏ. Nàng nghe không vào những từ ngữ ấy, cũng không có tâm tư để nghe. Nàng đang tự hỏi, rốt cuộc nàng có muốn ở bên cạnh Tịch Nhiên hay không. Nếu có thì sao, mà nếu không tại sao nàng cứ phải vì chàng mà chịu những dị nghị này.

Tam trưởng lão ngồi ở ghế trên nhìn Sơ Âm cúi đầu bước vào, trong lòng vừa tức giận vừa thương. Tại sao đứa cháu gái xinh đẹp đáng yêu của lão lại vướng phải những chuyện này cơ chứ. Lão ước gì cha mẹ Sơ Âm ở đây thì lão không phải khó xử như vậy. Nhưng công vụ như núi, phu thê họ không thể bỏ chức trách để quay về, Tam trưởng lão chỉ đành nhận trách nhiệm này.

“Sơ Âm, con…” Tam trưởng lão không biết mở lời thế nào, cuối cùng đành chọn con đường nói thẳng, “Con với Linh chủ, chuyện là thế nào?”

“Con với chàng…là thế nào?” Sơ Âm cũng rơi vào trầm mặc của bản thân. Rốt cuộc thì hai người là gì của nhau? Thân mật cũng thân mật qua rồi, tuy là không có đến bước cuối cùng, nhưng quả thực là vô cùng thân thiết.

“Con biết những tin đồn gần đây không?”

“Con biết.” Sơ Âm nhớ lại những lời nàng nghe được, trong lòng thắt lại. Chính vì vậy mà nàng đến chỗ Tịch Nhiên cũng không bước ra khỏi phòng, nàng không muốn đối mặt với những ánh mắt dò xét kia. “Nhưng, chúng con cũng không có làm gì…” Cùng lắm chỉ là hôn hôn thôi.

Tam trưởng lão thở dài. Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Sơ Âm, lão biết đứa nhỏ này có chuyện giấu lão. Cho nên lão đành làm người xấu vậy.

“Sơ Âm, cả lục địa này con yêu ai cũng được, kể cả Nhân tộc. Nhưng Linh chủ thì không được.”

“Tại sao?” Sơ Âm mở to mắt nhìn Tam trưởng lão. “Vì chàng không thể sống quá ba mươi sao?”

Quả đúng như lão nghĩ, từ cái ngày ở phủ Linh chủ lão đã biết đứa nhỏ này có tình ý với người ta rồi.

“Đó cũng là một lý do. Ta không muốn con nửa đời còn lại làm quả phụ, quá trình mang thai và sinh thiếu Linh chủ cũng không dễ chịu. Nhưng lý do chính không phải như vậy.” Tam trưởng lão nhìn Sơ Âm đang muốn phản bác mà nói tiếp, “Hôn phối của Linh chủ phải xem thiên tượng mới chọn lấy người phù hợp. Nhiều năm nay bọn ta cũng khuyên Linh chủ tiến hành xem thiên tượng nhưng người từ chối. Có điều Sơ Âm à, phụ nữ Linh tộc nhiều như vậy, con có chắc quẻ thiên tượng sẽ rơi vào con hay không?”

Sơ Âm bàng hoàng ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo. Khi nàng vừa mới nhận ra lòng mình thì lại bị tạt một gáo nước lạnh như vậy. Tam trưởng lão lại thở dài nói với nàng.

“Bỏ đi Sơ Âm, dù trong lòng con có gì đi nữa, thì hãy quên đi.”

Sơ Âm không trả lời, nàng đứng dậy quay lưng bước đi.

Tịch Nhiên ngồi trên mái nhà đã nghe hết những gì hai người nói với nhau. Chàng cũng muốn bước vào đỡ lấy Sơ Âm, nhưng rồi không có can đảm ấy. Chàng bây giờ không muốn nhìn thấy ánh mắt thương tâm của Sơ Âm. Tịch Nhiên ngẩn đầu nhìn lên trời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt rồi tự nói một mình.

“Các ngươi lo lắng nhiều việc quá nhỉ?”

Sơ Âm không quay trở lại phủ Linh chủ mà quay về phòng. Nàng phải sắp xếp lại những thông tin nàng vừa nhận được, sắp xếp lại tình cảm trong lòng.

Nhiều ngày sau đó Sơ Âm vẫn trốn trong phòng không màn ăn uống, cả ngày chỉ ngồi ngắm ngọc bội mà Tịch Nhiên tặng cho nàng, rồi nước mắt cứ thế rơi.

Lúc này đã vào cuối hè sắp sang thu, đêm đến trời bắt đầu chuyển lạnh, Sơ Âm lại ngồi bên cửa sổ ưu sầu. Phía ngoài cửa Tam trưởng lão đang cố gắng khuyên giải nàng.

“Sơ Âm, con nghe gia gia nói. Chuyện đâu còn có đó. Con với Linh chủ quen biết không bao lâu, dù sao cũng không có tương lai, con hà tất phải giày vò bản thân như vậy. Linh chủ…người cũng không còn mấy năm…”

Nói tới đây lão không biết nói như nào nữa, lại nghe bên trong tiếng Sơ Âm nức nở, lão cũng không thể xông vào. Lần trước lão muốn xông vào thì bị kết giới đẩy ra. Lão nhận ra đây là dấu vết nguyên lực của Linh chủ, lão ngạc nhiên lắm. Lão tưởng rằng Linh chủ ở bên trong, nhưng sau đó nghe nha hoàn bên cạnh Sơ Âm nói nàng trong phòng một mình cả ngày chỉ ngắm một khối ngọc trắng. Theo miêu tả, Tam trưởng lão liền hiểu đó là vật Linh chủ tặng cho nàng. Linh chủ vậy mà tặng Linh Ngọc cho nàng, lại còn rót nguyên lực bảo hộ. Tam trưởng lão lắc đầu, không biết làm sao đành bỏ đi.

Sơ Âm ngồi trong phòng không ngưng được nước mắt, chợt có bàn tay lau nước mắt cho nàng. Sơ Âm ngẩn đầu lên, qua màn nước mắt nàng nhìn thấy gương mặt nàng nghĩ đến nhiều ngày nay.

“Đừng khóc…”

“Tại sao…chàng lại ở đây?”

Tịch Nhiên ngồi bên thành cửa sổ, ngón tay thon dài nâng mặt nàng rồi cúi xuống hôn lên đôi mắt sưng đỏ. Thế nhưng Sơ Âm vụt đứng dậy, tay chỉ vào mặt Tịch Nhiên mà lớn tiếng.

“Chàng thôi đi! Chàng còn định lừa gạt ta đến bao giờ?”

Tịch Nhiên không nói gì, chỉ đau lòng nhìn nàng, bàn tay còn dừng ở không trung chưa buông xuống. Sơ Âm cười trong nước mắt.

“Không nói được phải không? Chàng nói cái gì là để ta lựa chọn. Hôn phối của chàng còn cần ta quyết định sao? Sao chàng không đi xem thiên tượng đi. Còn ở đây quấn lấy ta làm gì? Chơi đùa ta vui lắm sao? Để ta mang tiếng xấu nhục nhã hả dạ lắm sao? Khiến ta yêu chàng rồi đau khổ như thế này chàng vui chưa?”

Sơ Âm càng nói càng đau lòng, càng nói càng suy sụp, nước mắt rơi không dừng được. Nàng ngồi xuống đất ôm mặt khóc. Tịch Nhiên lúc này bước xuống đi đến ôm lấy nàng. Trong lòng chàng cũng chẳng dễ chịu.

“Không vui, không hề vui một chút nào. Ta không có gạt nàng, nàng có thể tin ta được không? Mặc kệ họ nói cái gì, chỉ cần tin ta thôi. Sơ Âm, nhìn ta…”

Tịch Nhiên lần nữa nâng mặt nàng, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng.

“Ta chỉ muốn biết, dù ta chỉ còn chưa đến tám năm, dù sẽ có khó khăn sau đó, nàng có muốn ở bên ta hay không?”

“Nhưng còn thiên tượng…”

“Mặc kệ thiên tượng! Nàng chỉ cần nói có hay là không thôi.”

Sơ Âm mở to mắt, môi mấp máy. Nàng nhìn gương mặt Tịch Nhiên đang phóng đại trước mắt mình, nhìn thấy mong chờ trong mắt chàng. Nàng lại tự hỏi lòng mình một lần nữa, nếu bỏ đi lý trí thì nàng sẽ chọn thế nào, cuối cùng nàng cúi đầu khó khăn thốt lên một chữ.

“Có.”

Tịch Nhiên ôm chặt Sơ Âm, đầu gác lên vai nàng, giọng nghẹn ngào.

“Chỉ cần như thế thôi. Sơ Âm, ta chỉ cần như thế thôi.”

Sơ Âm khóc mệt, ngủ quên trong lòng Tịch Nhiên. Đến sáng hôm sau Sơ Âm tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường, lại thấy phòng mình nhàn nhạt hương trà, bên cạnh truyền đến giọng nói khàn khàn của Tịch Nhiên.

“Còn sớm, ngủ thêm đi.”

Sơ Âm vội nhìn sang, thấy Tịch Nhiên đang nằm sát bên cạnh mình, ánh mắt mơ màng như chưa tỉnh. Nàng lắp bắp kêu lên.

“Chàng chàng chàng, sao lại vẫn còn ở đây?”

Tịch Nhiên nửa ngồi nửa nằm, tay xoa đầu Sơ Âm.

“Hôm qua người nào đó ôm lấy ta không buông, nên ta đành ở lại đây an ủi người nào đó.”

Sơ Âm trừng mắt nhìn chàng, Tịch Nhiên lại xoa mặt nàng, đau lòng nói.

“Có giận ta cũng đừng nhịn ăn, nàng gầy đi mấy vòng rồi đấy.”

“Còn không phải tại chàng sao. Ta làm gì có tâm trạng mà ăn uống.”

Tịch Nhiên yêu chiều nhéo nhéo má Sơ Âm. “Hứa với ta, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng sẽ một mực tin tưởng ta.”

“Ta hứa.” Sơ Âm cắn môi nói. Dù sao đến mức này, nàng chỉ có thể tin chàng, đánh cược một lần.

Tịch Nhiên hôn tóc nàng, sau đó dặn dò mấy câu rồi lại từ cửa sổ đi mất.

Chịu đựng nửa tháng, tin đồn cũng bắt đầu dịu xuống. Sơ Âm tuy không đến phủ Linh chủ nữa nhưng cũng không gặp Tam trưởng lão. Nàng chịu ăn uống, nhưng không nói lời nào. Tam trưởng lão chỉ nghĩ nàng còn đau lòng nên không làm phiền đến nàng, đâu biết đêm nào Tịch Nhiên cũng đến quấn quít cháu gái mình.

Giống như tối hôm nay, Sơ Âm vừa cho nha hoàn lui đi sau khi ăn bữa tối thì Tịch Nhiên ngựa quen đường cũ leo cửa sổ vào. Sơ Âm nhìn cảnh này đã quen nhưng không khỏi cằn nhằn.

“Chàng có thể đi vào bằng cửa chính mà. Dùng thuật che mắt một chút đâu có ai nhận ra.”

“Nhưng ta quen đi lối này rồi.” Tịch Nhiên cười nói.

“Thật hết nói nổi với chàng. Thế nào, hôm nay chàng hứa dạy ta nửa chiêu còn lại của Nhạc Triều Khúc cơ mà.”

Tịch Nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng rót nước uống.

“Ta sẽ giữ lời. Nhưng mà có chuyện muốn nói đây.”

“Là chuyện gì?”

“Mặc Hiên sắp trở về.”

“Thật sao?” Sơ Âm kích động đứng dậy. Từ sau khi biết sự thật năm đó nàng luôn muốn gặp lại Mặc Hiên, hơn nữa Mặc Hiên trở về còn mang theo cách để biết hình dạng thật của hai thanh sắt mà A Chiêu liều mạng mang về.

“Nàng kích động như vậy làm ta ghen đấy.” Tịch Nhiên đưa chén trà lên môi, mắt khẽ liếc nàng.

“Ghen cái gì mà ghen. Chàng biết vì sao ta kích động như vậy, cần gì phải ghen tuông như thế. Vậy…chính xác thì khi nào huynh ấy về?”

“Vài ngày nữa, ta cũng không nắm rõ thời gian.”

Tịch Nhiên bỗng đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài một hồi lâu, cuối cùng sửa lời.

“Ngày mai ta đi đón bọn họ.”

“Cho ta theo với.” Sơ Âm chạy đến ôm tay Tịch Nhiên nài nỉ.

“Nàng đi rồi gia gia nàng tính làm sao?” Tịch Nhiên nhìn cánh tay được Sơ Âm ôm trong lòng thì tâm tình vui hơn một chút.

“Ta mặc kệ, ta muốn đi. Dù sao dạo này gia gia cũng không đến chỗ ta. Dặn dò nha hoàn một chút là được.”

“Vậy chuẩn bị một chút đi, sáng mai chúng ta đi sớm.” Tịch Nhiên xoa đầu nàng. Vốn là không muốn đưa nàng đi vì có chút rắc rối, nhưng nàng đã muốn đi như vậy thì chàng không phải không bảo vệ được nàng.

Sơ Âm vui vẻ quay ra gọi nha hoàn vừa dặn dò vừa đe dọa một chút, sau đó mới quay vào bắt chàng dạy tiếp Nhạc Triều Khúc.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Tịch Nhiên đã gọi nàng dậy.

“Sơ Âm, dậy thôi. Chúng ta đi đón Mặc Hiên.”

Sơ Âm dụi mắt ngồi dậy, giọng nói lười biếng mè nheo như gãi vào tim Tịch Nhiên. “Sớm vậy sao?”

Tịch Nhiên cúi xuống hôn trán nàng một cái, cười nói. “Nếu không nhanh thì không kịp. Đợi trời sáng rồi dễ gây chú ý.”

Sơ Âm làu bàu một chút rồi cũng đứng dậy rửa mặt, thay một bộ đồ khác sau đó theo Tịch Nhiên từ cửa sổ đi ra ngoài.

Trời bắt đầu vào đông, những cơn gió lạnh cứ tạt vào người khiến Sơ Âm khẽ run rẩy. Dù có khoác linh phục mùa đông ấm áp nhưng vẫn không ngăn được cái lạnh len lỏi vào cơ thể. Tịch Nhiên nắm lấy tay nàng cười hỏi.

“Sao không dùng nguyên lực làm ấm cơ thể?”

“Trước ta cũng có dùng, nhưng mà cảm thấy hao tốn nguyên lực nhiều quá. Ta cũng không hiểu, rõ ràng mọi người sử dụng nguyên lực để giữ ấm cũng không có hao tốn bao nhiêu…”

“Khối Linh Ngọc ta cho nàng đâu?”

Sơ Âm lấy trong tay áo ra khối ngọc trắng đưa cho Tịch Nhiên. Chàng nhận lấy, rót thêm nguyên lực vào khối ngọc rồi mới đưa lại cho Sơ Âm.

“Sau này nếu lạnh thì mang khối ngọc này bên mình.”

Sơ Âm cầm lấy khối ngọc, hơi ấm từ khối ngọc lan tỏa ra toàn thân làm nàng cảm thấy ấm hơn. Nàng híp mắt cười, nhón chân hôn lên má Tịch Nhiên một cái. Tịch Nhiên cũng yêu chiều mà nhéo mũi nàng.

Hai người đi một lúc đến cổng thành, lúc này vừa đúng là lúc đổi lính canh nên trên thành không có ai. Tịch Nhiên rút trong túi ra một con chim Lạc bằng giấy ném xuống, miệng niệm quyết, phút chốc chim Lạc giấy hóa thành thật. Chàng ôm lấy Sơ Âm nhảy lên lưng chim Lạc, ‘Khởi’ một tiếng chim Lạc không tiếng động bay lên vút qua cổng thành hướng về phía đông. Khi toán lính mới thay đến chỉ thấy một chú chim bay ở phía xa xa.

Sơ Âm ngồi trên cao thích thú ngắm nghía quang cảnh xung quanh, mặt trời đang dần ló dạng soi rõ quang cảnh đẹp đẽ những nơi các nàng bay qua. Lần đầu tiên được bay cao thế này làm nàng cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng Tịch Nhiên không vui vẻ nổi. Tối hôm qua chàng cảm nhận được kết giới chỗ Long Thần Khách Lầu có động. Rất có thể lão Thành hoàng kia đến gây khó dễ cho họ. Chuyện này là chàng liên lụy nên nhất định phải bảo vệ cho họ. Thế nhưng đáng lo nhất vẫn là nhóm Thân vệ đi lịch luyện. Phía Long Đản tối hôm qua cũng có truyền tin, nhưng vỏn vẹn chỉ có hai tiếng “Linh chủ” sau đó chàng không liên lạc được với họ. Rốt cuộc thì ở Hải Long Vĩ đã xảy ra chuyện gì rồi.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play