Ác long cuối cùng bị Kỳ Dạ vô tình đạp về khu vực dưới lòng đất.
Về phần nó ồn ào nói cái gì mà chính hắn đã giết nó, cũng chỉ là một lời nói vô căn cứ, Kỳ Dạ căn bản không để trong lòng.
Ai mà tin người đó là kẻ ngốc. Thời đại sinh sống khác nhau, chẳng lẽ hắn vượt thời gian đi giết con rồng đó? Việc đó chỉ có cảnh giới Chủ Thần mới có thể làm được. Tuy Kỳ Dạ cuồng vọng, nhưng hắn biết rõ hắn còn cách cảnh giới Chủ Thần rất xa.
Đó là một yêu cầu cần tích luỹ qua rất rất nhiều năm.
Lấy thần thoại Hồng Hoang làm ví dụ, đó là một thế giới không coi thời gian là thời gian. Một nguyên chia thành mười hai hội, mỗi hội là một vạn tám trăm tuổi, mỗi nguyên sẽ là mười hai vạn chín nghìn sáu trăm năm, năm vạn nguyên sẽ là một lượng kiếp hỗn nguyên, một lượng kiếp là sáu tỷ năm trăm triệu năm, một lượng kiếp hỗn nguyên vô lượng ước chừng ba tỷ tỷ năm.
Ba tỷ tỷ năm, không nhiều bằng một trăm triệu (tiền), nhưng nhiều con số hơn.
Đó chỉ là thời gian ở Hồng Hoang. Giữa đại thế giới, còn có rất nhiều thế giới tồn tại lâu hơn so với Hồng Hoang, số tuổi của thần minh cộng sinh đã lớn tới độ không còn có thể đo lường được bằng đơn vị số của con người.
Nhưng giữa vô số thần minh như vậy, cũng chỉ sinh ra một vị Chủ Thần.
Chủ Thần vốn chỉ là một cảnh giới cường đại có khả năng đánh vỡ quy tắc thế giới, không phải chỉ riêng một vị thần nào đó. Nhưng năm tháng qua đi cũng vẫn chỉ có duy nhất một vị đã đột phá cảnh giới Chủ Thần, trấn thủ Vạn Thần giới, sáng lập ra Cục Quản Lý Thời Không, bảo hộ sự chuyển động của đại thế giới, ngoài ra còn lập app thần thoại để hàng ngàn hàng vạn thần minh có thể giao lưu vượt thế giới —— trước khi Chủ Thần tạo ra thứ này toàn phải trò chuyện bằng thần khí, thần minh các thế giới cũng đều phải tự mình quản lý lãnh thổ của mình, không thể liên hệ với các thần minh ngoại giới.
Với hạng mục cải cách đệ nhất mở rộng cánh cửa như vậy, chúng thần liền cam chịu vị kia chính là chủ của vạn thần, xứng danh “Chủ Thần” thực sự.
Tuổi tác cụ thể của vị Chủ Thần kia không thể kiểm chứng được, có người ước tính khoảng tầm ngàn tỷ trăm triệu trăm triệu trăm triệu…… trăm triệu năm trở lên.
Không thể kiểm chứng chính là ở khoảng giữa đó rốt cuộc có bao nhiêu cái trăm triệu.
Năm nay Tà Thần bao nhiêu tuổi nhể?
Một vạn tuổi.
..... Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết hắn cách cảnh giới Chủ Thần xa xôi đến nhường nào. So sánh với cổ thần chân chính, hắn mới chỉ là một đứa nhỏ, chính xác là một đứa trẻ, cái loại còn nằm trong lồng ấp ấy.
Bằng không cũng không đến nỗi tên Pascal kia có thể hạ gục bọn họ trong nháy mắt, tiếp đó còn thêm Lê Tẫn tới nghiền áp bọn họ.
Thế giới 999 quá non trẻ, trẻ đến mức không có tư cách dựng dục ra Chủ Thần.
Thậm chí sau này hắn mà có tu luyện được tới cảnh giới Chủ Thần, Kỳ Dạ cũng không cho rằng hắn sẽ nhàm chán tới mức chảy ngược thời gian trở về trời thượng cổ, đi giết một con ác long, còn móc mất đôi mắt của nó.
Phải nhàn rỗi đến thế nào mới đi làm loại chuyện này chứ.
Chắc chắn tàn hồn con rồng này sống lâu quá rồi, ký ức bị hỗn loạn.
Về phần chiếc nhẫn long châu kia, đã sớm bị Kỳ Dạ ném vào phạm vi, lẫn lộn giữa vô số đồ vật quý báu, bị hắn ném ra sau đầu.
Hắn đã quên Thích Bạch Trà, đương nhiên cũng đã quên mất tín vật đính ước của bọn họ.
Tất cả sự quan tâm và bảo hộ Thích Bạch Trà hiện giờ đều không phải là ký ức khơi dậy.
Chỉ là, mặc dù có quay lại bao nhiêu lần, tình yêu đều có thể tái sinh.
_
Thích Bạch Trà có thể cảm nhận được thái độ của Kỳ Dạ đối với cậu đã ngày một tốt lên. Biểu hiện cụ thể là, sau khi xong việc còn có thể ở lại nói vài lời với cậu, không đi luôn như những đợt trước.
Điều này khiến Thích Bạch Trà nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu muốn cùng Kỳ Dạ bồi dưỡng tình cảm lại một lần nữa, khiến Kỳ Dạ yêu cậu thêm một lần. Nhưng ban đầu Kỳ Dạ cứ xuống giường là không thấy tăm hơi đâu nữa, ngay cả cơ hội ở chung cũng không có, chỉ có thể đi theo đường thận chứ không thể với sang đường trái tim.
Bây giờ còn có thể ở cùng nhau nói nói vài câu, cũng coi như có tiến bộ.
Kỳ Dạ mất trí nhớ chính là một kẻ ngạo kiều chết người như thế, rõ ràng trong hành động đã được mềm hoá, nhưng trong lời nói thì vẫn rất xứng với câu vịt chết mỏ còn cứng. Thích Bạch Trà thử cố gắng đưa ra vài yêu cầu nho nhỏ không quá đáng với hắn, nếu tâm trạng Kỳ Dạ đang tốt hắn sẽ thoả mãn ngay lập tức, nhưng ngoài miệng vẫn phải trào phúng vài câu.
Mới đầu, Thích Bạch Trà còn rất đau đầu. Cậu suốt ngày bị khoá trên giường, cái khác thì không sao, nhưng vẫn có chút xấu hổ lạ lùng —— Kỳ Dạ không cho cậu xiêm y, cũng không cho cậu tấm chăn mỏng để che thân.
Cậu uyển chuyển đề nghị vài câu, Kỳ Dạ tỏ vẻ: “Dù sao khi ta tới ngươi cũng phải cởi, ta không tới thì chẳng ai nhìn, ngươi cũng đâu sợ lạnh, mặc xiêm y làm cái gì?”
Thích Bạch Trà vậy mà suýt chút nữa bị thuyết phục.
Nhưng may rằng cậu vẫn tỉnh táo kịp thời, lập tức nói: “Chẳng lẽ anh không biết thẹn là gì à?”
Kỳ Dạ khó hiểu: “Là cái gì?”
Thích Bạch Trà: “......”
Suýt nữa thì quên mất, thần minh vốn không có loại cảm xúc nào gọi là cảm thấy thẹn.
Lúc Tự Nhiên Chi Thần hoá hình đã tự động gắn liền với quần áo, đó là thiên vị mà pháp tắc dành cho bọn họ, các thần minh lĩnh vực khác không được may mắn như vậy. Thời thượng cổ, thời điểm khi các Vạn Vật Chi Thần ra đời, rất nhiều nữ thần để trần ngực, vây mình trong váy cỏ, như vậy cũng có thể không e dè hành tẩu trên mặt đất. Còn các nam thần đơn giản dứt khoát tới độ không cần cả váy cỏ hay da thú gì đó, coi thứ hùng vĩ dưới thân trở thành sự kiêu hãnh rồi đem ra khoe. Nếu có một cặp đôi nhìn trúng nhau, có thể trực tiếp làm chuyện tốt ngay giữa thanh thiên bạch nhật, cũng mặc kệ có thần minh nào khác đang ở đó hay không. Nếu có vị thần nào ở gần đó thấy được, không chừng còn muốn cười to kéo chúng thần tới vây xem: “Ngươi nhìn trong bụi cỏ kia kìa, nhiệt tình thật, mai ta cũng phải đi tìm một sự đột phá mới được, còn phải lớn hơn hắn.”
Thời thượng cổ cởi mở có thể nghĩ như vậy.
Tuyết Thần cũng đến từ thời đại đó. Cậu chưa từng thử qua, nhưng cũng rất quen thuộc. Thân là một thần minh dịu dàng rụt rè nhất thế gian, khi cậu đụng phải cảnh trường hợp đó sẽ lịch sự không đi xem, nhưng đáy lòng cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.
Sau này khi bước vào nhân gian, người phàm lập ra một bộ lễ nghĩa, chú ý đến việc ăn mặc chỉnh tề, đạo lý tôn nghiêm. Thích Bạch Trà nhập gia tuỳ tục, dần dần đồng hoá.
Vì vậy đã quên mất rằng loại cảm xúc gọi là thẹn chính là thứ mà chỉ nhân tài mới có, thần minh không có, Tà Thần lại càng không có.
Giải thích không thông, Thích Bạch Trà dứt khoát không giải thích nữa, chờ tới khi thần lực khôi phục được chút ít, điều đầu tiên phải làm chính là huyễn hoá cho mình một bộ xiêm y.
Sau đó vẫn tiếp tục bị Kỳ Dạ xé rách.
Xé nhiều lần cũng khiến Thích Bạch Trà khó chịu: “Anh có thể đừng xé nữa được không, cởi ra tử tế sẽ chết à?”
Kỳ Dạ không chút do dự phản bác: “Vậy ngươi có thể đừng biến ra xiêm y nữa được không, mỗi lần đều phải xé ta cũng rất mệt, bằng không cứ giải quyết từ ngọn nguồn đi?”
Thích Bạch Trà: “...... Cút!”
May mắn rằng thời gian lâu dần, thái độ của Kỳ Dạ đối với cậu đã có chút cải thiện, ít nhất cũng nghe lời không xé xiêm y của cậu nữa.
Thích Bạch Trà nhanh chóng bắt được điểm này, sau đó bắt đầu ‘được một tấc lại muốn tiến một thước’, mỗi lần đều thêm vài yêu cầu nhỏ, chậm rãi thử kiểm tra điểm mấu chốt về độ khoan dung và nuông chiều cậu của Kỳ Dạ.
Cậu muốn biết tình huống bên ngoài như thế nào, nhưng khổ nỗi Kỳ Dạ không cho phép cậu xuống giường, gần như đã hạ quyết tâm muốn biến cậu trở thành vật sở hữu tới tận thiên hoang địa lão, khi Thích Bạch Trà nói muốn lấy điện thoại của mình để nhìn giờ cũng không cho phép, đáp lại rằng “Chúng ta quen thân lắm sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một con sủng vật mà ta nuôi, sủng vật không có tư cách đòi hỏi.”
Được rồi, vậy cứ từ từ thôi cũng được, nước ấm nấu ếch xanh, sớm muộn gì cũng nấu chín được hắn.
Thích Bạch Trà không nghĩ đến chuyện bên ngoài nữa, an tâm làm sủng vật, nâng cao độ hảo cảm, chờ tới khi đủ điểm lại bàn tới chuyện đi ra ngoài sau.
Mà lý do thật sự khiến Kỳ Dạ từ chối đưa điện thoại cho Thích Bạch Trà chính là —— Tà Thần đại nhân sau khi mất trí nhớ cũng không biết điện thoại di dộng là cái gì, vì không muốn bại lộ sự thiếu hiểu biết của bản thân nên hắn chỉ có thể mạnh mẽ từ chối.
Ra khỏi thần điện, Tà Thần đại nhân lập tức hạ phàm đi tra xem điện thoại di động là cái gì, bí mật chọc chọc để bổ sung tri thức, cuối cùng cũng biết được thì ra con người đã phát minh ra một cái khối vuông nho nhỏ, thường có màu đen, ấn vào sẽ sáng lên, hầu như mỗi người đều sở hữu một cái.
Điện thoại của Thích Bạch Trà vẫn để trong căn phòng ở thành phố B.
Kỳ Dạ tìm nửa ngày cuối cùng cũng lấy được điện thoại Thích Bạch Trà về, trở lại thần điện, làm bộ như vô ý ném điện thoại vào ngực Thích Bạch Trà: “Người phàm dùng thứ này để chiếu sáng sao? Đáng thương thật, dạ minh châu trong thần điện của ta còn chưa đủ sáng à? Ngươi còn cần thứ đồ chơi này làm gì.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khoé mắt lại liếc trộm thiếu niên trên giường. Lấy được đồ mình mong muốn chắc đang rất vui vẻ đi, hắn nhân từ quá mà, chiều chuộng sủng vật như vậy, thiếu niên bây giờ nhất định đang cảm động rớt nước mắt. Tà Thần đại nhân thầm nghĩ.
Khoé miệng Thích Bạch Trà giật giật, cứ thứ đồ vật gì đó sáng lên thì được coi là thiết bị chiếu sáng, tiên sinh ngốc ngốc khiến cậu phải yêu mến không thôi.
Vừa thẳng thừng từ chối rồi lại đi tìm điện thoại cho cậu…… Tiên sinh rất biết điều đó chứ.
Thích Bạch Trà cong khoé môi, cúi đầu định mở mật khẩu, sau đó nhíu mày.
Di động vẫn đen sì.
Hết pin rồi.
Cậu không phải Lôi Thần, không thể tự động sạc điện cho di động, nơi này còn không có Wifi, không thể lên mạng.
“Anh giúp em đi tìm tiếp cục sạc, đồ sạc và cáp dữ liệu được không? Nhớ là cục sạc phải có điện nhá.” Thích Bạch Trà ngẩng đầu ôn hoà nói, “Hiện giờ thần lực của em không đủ, có thể thuận tiện giúp em lấy luôn bộ mạng được không?”
Tiếp nhận một loạt danh từ xa lạ khiến Kỳ Dạ váng đầu hoa mắt.
Những thứ này là gì vậy?
“Ngươi coi ta thành chuột tìm kho báu sao?” Kỳ Dạ trầm mặt nói, “Ta cảnh cáo ngươi đừng có cậy sủng mà kiêu.”
Cùng lắm cũng chỉ là một sủng vật mà thôi, lại còn đòi hỏi nhiều.
Thích Bạch Trà không hề cảm thấy gánh nặng tâm lý, nói: “Muốn chủ nhân sủng em thêm một chút thôi mà.”
Kỳ Dạ: “......”
Trăm triệu điểm tấn công.
“Chờ, chờ đấy.” Kỳ Dạ lập tức nói lắp, ném lại một câu rồi vội vàng dời đi, khi ra tới cửa còn vấp vào ngạch cửa suýt ngã.
Thích Bạch Trà cầm di động cười suýt ngất.
Cậu phát hiện mấy ngày nay cũng không nhàm chán như tưởng tượng, đùa giỡn tiên sinh mất trí nhớ, cơ hội này hiếm lắm mới có được.
Hắc hoá cái gì chứ, rõ ràng chính là lui về thành một trang giấy trắng.
Chẳng biết Kỳ Dạ lại phải hạ phàm bổ sung thêm bao nhiêu kiến thức, nói chung khi trở về, Thích Bạch Trà phải công nhận rằng hắn làm rất tốt.
“Cầm đi.” Kỳ Dạ ném một đống đồ lên giường, sắc mặt thúi không nỡ nhìn.
Thích Bạch Trà lấy sạc sạc điện thoại, màn hình vừa sáng lên, liền nhanh chóng lên tra tin tức gần đây.
Gió êm sóng lặng.
Không có một chút tin tức gì về tận thế, mọi người đã hoàn toàn quên mất chuyện này, Kỳ Dạ và Lê Tẫn cũng không gây ra bất kỳ tai nạn nào.
Thiên hạ thái bình.
Không thể không nói, đây là một tin tức tốt.
Kỳ Dạ thấy cậu say mê với cái điện thoại, lại hơi hơi khó chịu.
Nhìn chằm chằm vào cái điện thoại kia lâu như vậy rồi, có cái gì đẹp đâu? Chẳng lẽ đẹp hơn hắn chắc?
Kỳ Dạ ăn giấm không nói đạo lý, một tay rút lấy điện thoại trong tay Thích Bạch Trà.
“Ây.” Thích Bạch Trà nhíu mày, “Anh trả lại cho em.” Cậu còn đang xem đồ mà.
Còn nhíu mày với hắn chỉ vì chiếc di động này. Kỳ Dạ càng bất mãn hơn.
Kỳ Dạ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cậu: “Ta tìm nhiều đồ về cho ngươi như vậy, ngươi không tỏ vẻ gì sao?”
Thích Bạch Trà ngẩn người, do dự một lát, tiến lên hôn hôn mặt hắn.
“Đủ chưa?” Thiếu niên khẽ hỏi, “Chưa đủ thì em lại hôn hôn miệng anh nhá? Nếu chưa đủ nữa thì lấy thịt đền, tư thế tuỳ anh chọn.”
Kỳ Dạ trợn tròn hai mắt, đột nhiên xoay người đi, cố gắng trấn định: “..... Ngươi, không biết xấu hổ!”
Tà Thần đại nhân xoay người đi, khoé miệng lập tức điên cuồng nhếch lên, sau đó nhận thức được hành động của bản thân, hắn lại mím chặt môi, bảo trì hình tượng ít nói ít cười.
Gặp quỷ rồi, sao lại có cảm giác thân phận bị đảo lộn thế này, hắn mới giống như một con sủng vật vui vẻ vẫy vẫy đuôi sau khi nhặt về thứ đồ chủ nhân yêu cầu rồi được thưởng……
Kỳ Dạ còn tương đối biết xác định vị trí của mình.
Thích Bạch Trà nhìn bóng lưng hắn nhướn mày.
Mấy ngày trước còn hỏi cậu thẹn là cái gì, bây giờ lại nói cậu không biết xấu hổ, tiên sinh học nhanh thật đấy.