Bữa sáng đơn giản mà dinh dưỡng. Trứng trần qua nước sôi được chiên lên vàng óng bốn phía xung quanh, lạp xưởng tỏa ra hương vị đậm đà, trên bánh mì nướng phết mứt quả tạo hình trái tim, ly sữa bò thêm ba phần đường, ngọt đến mức cổ họng phát ngấy.
Hai người cùng nhau dùng xong bữa sáng ấm áp, kim đồng hồ đã điểm tám giờ sáng. Tám rưỡi Thích Bạch Trà phải có mặt ở trường học, Phó Minh Dã báo danh tại công ty lúc chín giờ - có điều thân là tổng tài, hắn không đi cũng chẳng ai quản được hắn.
Bởi vì khoảng cách từ nhà đến trường học gần, tới công ty lại xa, thời điểm ra khỏi cửa của hai người không khác biệt nhau là mấy.
"Cần anh đưa em đi không?" Phó Minh Dã khi thay trang phục thành đồ công sở rất có phong thái của một thương nhân ưu tú. Tướng mạo của hắn thực sự vô cùng quý phái - đương nhiên không phải kiểu tai to mặt lớn biểu lộ khí chất phúc hậu. Ngũ quan Phó Minh Dã không phù hợp với thẩm mỹ hình khối chiều sâu của người phương Tây, mà là nét đẹp tinh tế ưu nhã thuần túy của một quý công tử phương Đông. Môi mỏng nửa cong lên, mắt phượng hơi híp lại, thần sắc này rất có khí thế của một kẻ siêu việt chuyên đi áp bức người.
Nhưng khí thế này chỉ dùng để áp bức người ngoài, còn mọi khi ở nhà hắn lại là vế thường xuyên bị áp bức.
"Chúng ta khác đường nhau." Thích Bạch Trà uống hết sữa bò, đặt ly xuống, dùng khăn tay lau lau cánh môi.
Trường học và công ty, một cái bên nam một cái bên bắc, từ trước tới nay bọn họ vẫn luôn tự lái xe riêng.
Hơn nữa, Phó Minh Dã đánh mấy siêu xe này đến... chưa kể tới bất kỳ chiếc nào, chỉ cần xuất hiện ở cổng trường đã khiến người ta nhao nhao vây xem.
Điều này không phù hợp với chủ nghĩa khiêm tốn của Thích Bạch Trà.
Cậu nhấc túi xách ra cửa: "Em đến trường đây, buổi tối gặp lại."
"Khụ khụ ừ!" Phó Minh Dã ho khan một tiếng, cố tình nhắc nhở cái gì đó.
Bàn tay Thích Bạch Trà đặt trên tay nắm cửa hơi ngừng lại, xoay người bước tới gần Phó Minh Dã, hạ xuống một nụ hôn trên môi hắn.
"Chào buổi sáng."
Đây là nhiệm vụ hàng ngày của bọn họ.
Phó Minh Dã thu hoạch được nụ hôn chào ngày mới của mỹ nhân liền thỏa mãn thả người: "Gặp lại sau."
_
Sau khi đưa mắt nhìn theo Thích Bạch Trà lái xe rời đi, Phó Minh Dã cũng ngồi lên Porsche của chính mình, xoay chìa khóa, hướng tới công ty.
Trong gara có vài hàng siêu xe giá trị xa xỉ, mỗi ngày đổi một chiếc hoặc cũng có thể cả tháng không thay đổi, còn về việc lái chiếc nào ra cửa thì cái này phụ thuộc vào tâm tình của Phó Minh Dã.
Ừ, là thật đấy · soi theo tâm tình.
Vui vẻ sẽ lái Ferrari màu vàng nhạt, tức giận sẽ khai hỏa với Maserati màu đỏ, thoải mái ung dung sẽ thư giãn với Lamborghini màu lam, khi bình tĩnh sẽ xuất phát cùng Rolls-Royce màu trắng nhạt, buồn phiền sẽ lái Porsche màu xám bạc, khó chịu khổ sở sẽ phóng Mercedes đen tuyền... phương thức ra cửa của kẻ có tiền chính là mạnh mẽ chân thật như vậy.
Thật ra Tà Thần đại nhân cũng không khoe mẽ đến mức đó, mấy siêu xe này đều được lưu lại từ Phó Minh Dã nguyên bản ban đầu.
Đúng vậy, Phó Minh Dã chân chính có một thân phận khác, bản thân Tà Thần không phải tên gọi này.
Thân là một trạch nam sâu sắc tự kỷ trong thần điện vạn năm, Tà Thần vừa tới trần gian đương nhiên không xu dính túi. Hắn lặng lẽ không tiếng động đáp xuống trên một ngã tư phổ thông, ánh mắt đầu tiên nhìn đến thế giới con người, chính là hình ảnh Thích Bạch Trà giúp đỡ một bà cụ qua đường.
Linh hồn tản ra từ chàng thanh niên ấy sạch sẽ không gì sánh được.
Tà Thần vừa liếc mắt một cái đã yêu thích con người này.
Mới đầu tiên chỉ có hứng thú, về sau hắn âm thầm quan sát chàng thanh niên này một thời gian dài, khẳng định chắc chắn đó là một người tốt chân chính thuần khiết thiện lương.
Cậu thanh niên ấy là một thầy giáo dịu dàng hòa nhã và có trách nhiệm, sống tại một tòa dân cư yên tĩnh, hòa thuận vui vẻ với hàng xóm tầng trên tầng dưới. Giúp ông lão tầng trên khiêng đồ vật này nọ, dọc đường đi giúp người ta tóm gọn tên cướp, vào ngày mưa sẽ cho những bé mèo lạc ăn no, giúp tụi nó tìm người nuôi dưỡng tốt bụng...
Tà Thần vạn năm nay đều bị ác niệm quấn thân đến mức hờ hững không chút động tâm trước thế sự, đột nhiên bị rung động bởi một tia thiện niệm thuần túy.
Càng ngày hắn càng yêu thích chàng thanh niên, không cam lòng chỉ ẩn nấp tại một nơi lặng lẽ quan sát, hắn muốn quang minh chính đại tiêu sái bước đến trước mặt người ấy.
Nghe con người hay nói, yêu mến một người phải theo đuổi người nọ, theo đuổi đến nấc cuối cùng sẽ cầu hôn, sau đó kết hôn, hai người chung sống suốt đời.
Tà Thần độc thân đã được vạn năm tất nhiên không quá rõ ràng những khái niệm này. Hắn từng nghe rất nhiều nguyện vọng lẫn lộn về thất tình lục dục, bản thân lại chưa trải qua tình cảm loại này bao giờ. Nhưng xã hội loài người có một cách nói như thế, đối tượng hắn yêu mến là một người phàm, hắn liền chiếu theo cách nói đó rồi làm theo.
Nhưng mà con người còn nói rằng muốn theo đuổi cần có vốn. Có nhà, có xe, có tài sản, tất cả những vấn đề này đều là yếu tố người kết hôn vẫn thường lo lắng.
Tà Thần đến với trần gian... với đôi bàn tay trắng.
Hắn cũng không có khả năng rảnh rỗi đi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, thần không kiêm chức gầy dựng sự nghiệp.
Cái này thì không vấn đề. Mỗi ngày hắn đều có thể nghe được ngàn ngàn vạn vạn kì nguyện, bất kỳ thứ gì cũng được cho phép mang tới trao đổi.
Trong đó có một nguyện vọng, thuộc về Phó Minh Dã nguyên bản ban đầu.
Phàm nhân Phó Minh Dã, 32 tuổi phượng hoàng nam, doanh nhân trẻ đầy triển vọng, sắp chết vì mắc bệnh.
(*)Phượng hoàng nam: những người đàn ông ban đầu nghèo túng khó khăn, sau đó phấn đấu thoát ra khỏi hoàn cảnh, có tiền đồ xán lạn - nghĩa gốc thì là vậy; còn bây giờ thường có nghĩa tiêu cực, đó là những người thanh niên nghèo sau khi lấy được vợ giàu thì ăn bám gia sản nhà vợ, thậm chí có kẻ qua cầu rút ván.
Khi hấp hối trên giường bệnh bởi các cơn đau đớn tra tấn dằn vặt, hắn đã nói ra nguyện vọng: lấy toàn bộ tài sản và địa vị, đổi lấy một cơ thể khỏe mạnh.
Kỳ nguyện này được Tà Thần nghe thấy.
Nếu bản chất nguyện vọng bình thường, đương nhiên không thuộc phạm vi tà niệm, hắn cũng không biết làm thế nào để nghe được. Vì vậy Tà Thần thuận tay thăm dò một chút quá khứ của người này, mới biết rõ nguyên do.
Vốn dĩ người này là một cậu trai nghèo, nhưng lại có năng lực và thủ đoạn, đáng tiếc rằng không đi đúng hướng. Hắn ta dựa vào việc lấy được cô vợ xinh đẹp giàu có để phát tài, sau khi tính kế tạo ra vụ tai nạn xe cộ hại chết ba mẹ vợ, ở bên ngoài vượt quá giới hạn muốn chọc tức chết vợ mình, ngấm ngầm chiếm đoạt gia sản nhà vợ, cuối cùng đã có thể trở thành Phó tổng phong quang vô hạn.
Thế nhưng thiên đạo luân hồi, báo ứng không mấy dễ chịu, khiến hắn mắc bệnh ung thư ở tuổi 32, còn sống không được bao lâu nữa.
Tâm tư hung hiểm hành động ngoan độc, tà ác đến tận xương tủy, tất nhiên những ý nghĩ trong đầu cũng thuộc về tà niệm, khó trách nguyện vọng này có thể bị Tà Thần đại nhân nghe được.
Tà Thần nhìn ra người này tâm tính tham lam, để có được tài phú địa vị mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Giờ phút này khi bị đau ốm tra tấn dằn vặt mới tình nguyện đem những thứ vật chất ngoài thân tới trao đổi, một khi trở lại thành người với hai bàn tay trắng, tất nhiên sẽ chìm vào đau đớn lớn gấp mấy lần.
Nhưng điều này không liên quan gì tới Tà Thần.
Tà Thần đang cần một thân phận con người có thể diện hào hoa, cho nên thỏa mãn nguyện vọng của hắn ta.
Ngay sau đó ký ức của thế giới cũng bị thay đổi theo.
Mọi người không hề nhớ rõ phượng hoàng nam đã có vợ và sắp qua đời ở tuổi 32, chỉ nhớ rõ 24 tuổi dựng nghiệp với hai bàn tay trắng, một Phó Minh Dã không dính vết nhơ.
Đặt số tuổi ở mức 24 bởi tư liệu bên ngoài của Thích Bạch Trà khi ấy cũng chỉ mới 24 tuổi, Tà Thần muốn giống với người mình thích.
Về phần Phó Minh Dã chân chính, thân thể hắn xảy ra kỳ tích có chuyển biến tốt đẹp, đang xúc động bản thân mình may mắn, tại thời điểm không ứng phó nổi tiền thuốc thang bệnh tật mới phát hiện, cuộc đời lâm vào một thung lũng khác.
Tà Thần cải biến trí nhớ của mọi người, chỉ giữ lại một mình hắn ta.
Hắn trở thành một người không hộ khẩu, không ai nhớ rõ thân phận của hắn. Hắn chạy vọt vào sở cảnh sát hò hét với mọi người rằng hắn mới là Phó Minh Dã chân chính, lại bị người ta cho rằng bệnh thần kinh lên cơn. Hắn trở về nhà mình muốn tìm hiểu mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, nhưng bị bảo vệ đuổi ra ngoài. Hắn muốn lấy hình ảnh trước kia từng tham gia tin tức về tài chính kinh tế để chứng minh thân phận của mình, lại phát hiện tất cả trên TV hay trên báo chí, mọi nơi hắn từng xuất hiện, đều bị đổi thành một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú.
Người đó là ai?
Người kia thay thế thân phận của hắn.
Hắn ta hoảng hốt nhớ lại nguyện vọng đã nói ra trong thời gian nằm trên giường bệnh - sẵn sàng lấy toàn bộ tài sản và địa vị, đổi lấy một cơ thể khỏe mạnh.
Nguyện vọng của hắn thực sự bị Thần nghe được.
Hắn đạt được sức khỏe, mất đi toàn bộ thân phận, tài sản, danh tiếng, địa vị.
Không, hắn không muốn như vậy! Trở lại thời điểm ban đầu sau khi hiểu biết từng chìm trong phồn hoa ngợp trong vàng son, hắn căn bản không thể chịu nổi chênh lệch như thế!
Hắn cầu thần hứa nguyện một lần nữa: Thần à, xin ngài hãy ban lại tài sản vô tận cho tôi đi! Tôi nguyện dùng mười năm thọ mệnh của tôi đem ra trao đổi!
Nhưng lúc này, Tà Thần thế thân Phó Minh Dã không muốn để ý tới lời tố cầu của hắn nữa.
Thần ngồi trong văn phòng của tòa cao tầng Phó thị, hơi hơi hứng thú lướt qua kỳ nguyện lấy mạng đổi tiền, chế nhạo nở nụ cười: "Con người mà."
"Lòng tham không đáy."
_
Thời điểm Tà Thần tiếp nhận công ty Phó thị, Phó thị không có tài sản thế lực như hiện tại. Lúc ấy có một vị tổng tài cũng rất có tiền cầu kỳ nguyện với hắn, sẵn sàng dùng thân phận tài phú đổi lấy thân thể khỏe mạnh bình an, đáng tiếc Tà Thần không quan tâm tới hắn.
Bởi vì tên người kia quá khó nghe, tên Vương Đại Phú, Tà Thần không hề muốn tiếp cận người mình thích dưới cái tên này.
Sau đó vị Vương Đại Phú kia bệnh quá rồi chết. Phó Minh Dã sau khi bắt đầu công việc liền hỏa tốc chiếm lấy Vương thị, đem Phó thị đang giàu có đổi thành phi thường giàu có.
Sau đó nữa, hắn cảm thấy bản thân đã đủ tự tin, theo đuổi người mình thích.
Ở một buổi chiều trời trong nắng ấm, Phó Minh Dã lái một con xe Ferrari màu vàng nhạt, nửa đường chặn lại Thích Bạch Trà vừa tan làm về.
Trước mặt Thích Bạch Trà hắn chậm rãi mở cửa kính, lộ ra khuôn mặt đẹp hoàn mỹ của một vị thần, cầm một bó hoa hồng lớn tặng Thích Bạch Trà, nói: "Vị tiên sinh này, tôi có thể theo đuổi em không?"
Đây là phương thức được chọn sau khi Tà Thần đại nhân tìm kiếm theo đuổi công lược trên internet, vì kế hoạch này mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị một thời gian dài.
Trên mạng nói, không ai có thể cự tuyệt một bó hoa hồng, nếu có, vậy thì tặng thêm chiếc Ferrari.
Câu này thực ra chỉ là một truyện cười không dinh dưỡng, cần chút của cải vật chất, hơn nữa tuyệt đại đa số chẳng ai kiếm đâu ra một chiếc Ferrari, cho nên mức độ khả thi không cao.
Nhưng Phó Minh Dã tin, bởi hắn thực sự có thể làm được.
Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn hắn ba giây, rất biết nghe lời mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái: "Vậy còn chần chừ gì nữa mau đi thôi. Kế tiếp chúng ta sẽ đến nhà hàng hẹn hò ăn bữa tối sao bạn trai?"
Phó Minh Dã: "......"
Hắn ngơ ngác nghĩ nghĩ, bộ công lược này dùng được sao?
Chàng thanh niên thoạt nhìn lạnh lùng xa cách, hắn đã chuẩn bị tốt công tác trường kỳ kháng chiến.
Không nghĩ dễ dàng ngon xơi đến vậy.
Cứ như trong mơ.
Hắn cũng không hề cảm thấy chàng thanh niên này là một kẻ hám tiền, bởi vì trên người cậu ấy không hề có chút hơi thở của lòng tham, ánh mắt trước sau vẫn trong suốt như thế.
Trên thực thế, Thích Bạch Trà xác thực cũng không thiếu tiền. Hiện tại ngày thường cậu trông có vẻ bần cùng nghèo khó, thực ra ở trần gian trăm ngàn năm nay tích góp từng chút một từ nhỏ đến lớn, tài sản kếch xù còn nhiều hơn cả Phó Minh Dã. Có điều đại gia trải qua thời kỳ xa hoa giàu có, đột nhiên muốn thay đổi cách sống.
Đoạn thời gian đó, lớp học sinh đầu tiên cậu dẫn dắt chuẩn bị tốt nghiệp cấp ba, đường ai người ấy đi, Thích Bạch Trà bỗng nhiên có chút phiền muộn.
Kỳ thực cậu đã sớm quen với cảnh chia ly. Trong cuộc đời Tuyết Thần đã từng trải qua vô số những cuộc chia tay, hoặc bèo nước gặp nhau, hoặc sinh ly tử biệt. Ngày xưa nơi tửu lâu khi tri kỷ cùng nhau ăn uống no say, cùng nhau hát vang nay đã trở thành một ngôi mộ hoang vắng, khi cậu xưng đế một thời cũng đã được các nhà sử học biên soạn ghi thành sử sách, cổ thành phía Bắc Trường Thành từng chinh chiến đã bị gió mài cát lấp trở thành di tích, cung điện nguy nga chín tầng lộng lẫy bị vùi trong lớp bụi dày đặc được thay thế bằng các tòa cao tầng nối san sát nhau...
Việc đời với cậu tựa mây bay, cậu chỉ là vị khách qua đường xã hội loài người.
Nỗi cô đơn tịch mịch chân chính, chính là toàn bộ các vị thần tồn tại trên thế gian này mỗi người rồi lại mỗi người ngã xuống và lâm vào trầm miên.
Cậu cũng có chút mệt mỏi, muốn trở về núi tuyết, tựa vào giữa làn tuyết trắng mơ một giấc mơ dài.
Sống quá lâu trên cõi đời này, dường như điều gì cậu cũng từng chiêm nghiệm qua, chỉ có một thứ duy nhất chưa từng nếm trải, là tình yêu của xã hội loài người.
Cậu muốn trước khi ngủ say sẽ thử xem điều cuối cùng này rốt cuộc như thế nào. Con người trong xã hội hiện đại khác biệt với vợ chồng thời xưa cổ, nhân duyên chín chắn, nhất định phải cùng nhau đến cuối đời. Bọn họ có thể nói chuyện với rất nhiều bạn bè nam nữ khác nhau, sau khi kết hôn có thể dễ dàng ly hôn, không cần gánh vác trách nhiệm cả cuộc đời.
Thần không có khái niệm đồng tính luyến ái hay dị tính, chỉ cần yêu mến vui vẻ, giới tính không phải vấn đề quan trọng. Thích Bạch Trà muốn tìm một trải nghiệm tình cảm phong phú, hoa tâm ngả ngớn gặp một gã tra nam hoặc tra nữ trao đổi một đoạn tình cảm ngắn ngủi phù phiếm, nói cho cùng cũng coi như từng lĩnh hội loại tình cảm này, khi chia tay sẽ không làm tổn thương tấm lòng nhau.
Cho nên, khi đột nhiên có một người đàn ông đẹp trai mơ hồ chưa từng gặp gỡ bao giờ mở cửa Ferrari đứng trước mặt cậu, tùy tiện đưa ra một bó hoa hồng cùng lời ngỏ ý muốn theo đuổi, Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ.
Đủ tra, đủ tùy tiện, cần hắn ta là được.
27/07/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT