Nghĩ ra vợ mình tưởng tượng cái gì, Cổ La ngăn cản: "Khoan đã, biết đâu là nhà chúng ta cưới vào thì sao? Em biết nó vẫn nghiên cứu ba thứ dược liệu linh tinh kia mà?"
"Mà cái đầu anh ấy? Một tên thì còn có thể, sáu đứa, có mười nó cũng không đánh lại. Còn chần chừ ờ đấy thì đừng hỏi vì sao năm sau hai đứa? Đi!!!! Ngưu Đầu Mã Diện, Hồng Lang Thương Lang, nhanh, chúng ta phải đuổi theo nó."
________________________
Trong lúc vợ chồng Cổ La láo nháo, A Chiêu đã thoáng cái chạy đến chỗ Hy tử. Vừa hay, đây là thời gian sáu người tụ hội, hai đứa ngốc lại tụ hội gian xảo với nhau.
"Thành công chứ, A Chiêu?" Hy tử mặt gian như chấy xoa tay lén lút.
"Dĩ nhiên, một lọ của người, bình này cho mấy tên kia. Nhớ dặn đầu bếp là cho vào tất cả các món ấy nhá! Đến lúc ta đây báo thù rồi, không được sai sót gì đâu đấy." Văn Chiêu gật đầu, móc ra hai bình thuốc, đưa cả cho Hy tử nháy mắt.
"Biết! Chỉ cần ngươi quật được anh ta một lần, ta dù hy sinh tính mạng này vẫn đáng!!! Đùn tấu chương cho ta, đáng hận!"
hehehehheheheheh~
_______________________________
Đêm hôm đó, từ khắp bốn phương, các nam chính quay về tụ hội. Dù rằng bọn họ cũng không đến mức không liên lạc nhưng cùng nhau ăn chơi một bữa thế này đích thực cũng rất hiếm. Chè chén no say, mọi người nửa say nửa tỉnh mà chen chúc lên giường lim dim. Bỗng, từ trong đống ấy, có một thân hinh bé nhỏ nhỏm dậy, cười thật ranh mãnh:
"Hừ, ta nên thịt tên nào nhỉ?" A Chiêu, người từ đầu đến cuối không uống ngụm canh nào hý hửng lựa chọn con mồi. Yến sầu phì noãn, con nào ngon nhất đây? Lia mắt một vòng, A Chiêu lia đến Bạch Liên Bông.
"Này thì một lần nữa thôi, để xem ta báo thù ngươi ra sao!!!!" Bổ nhào lên cởi Bạch Liên Bông trần trụi, Văn Chiêu mới nhớ ra,... mình dày công nghiên cứu thuốc, vậy mà quên mất nghiên cứu cách làm. Nhìn miếng mỡ béo ngậy trước mắt, căn bản không biết là phải hạ dao ở đâu nga~ Vốn muốn tìm Hy tử nhưng chợt nhớ Hy tử sớm cũng đang ai ai nga nga, Văn Chiêu Chỉ đành khoanh chân ngẫm nghĩ, nhớ là lần cuối khanh khanh ta ta như thế nào.
"Hử? Ngoan." Xanh Lè dường như vẫn đang say giấc. Loạng choạng túm người vào lòng ôm chặt, Xanh lè lại chìm vào giấc ngủ. Thấy Xanh lè hồi lâu không động tĩnh, Văn Chiêu cố gắng thở nhẹ nhàng, từ từ chui ra chờ thời cơ trốn thoát thì chỗ cổ đột nhiên mát lạnh. Chưa kịp phản ứng, Vàng Khè đã đưa tay sang bắt người. Bị ôm trong vòng tay vững chãi, Văn Chiêu chặc lưỡi. Xử lý Xanh Lè tính ra không khó, dù gì hắn cũng là loại thư sinh tay yếu chân mềm, nhưng Vàng Khè ngày ngày múa đao vung gươm lại là vấn đề khác. Lắc trái lắc phải, Văn Chiêu nằm dài thở dốc trên người Vàng Khè. Chắc để năm sau rồi tính vậy.
"Kyaa!" Đang lúc định từ bỏ, Văn Chiêu đột nhiên thấy gáy mình hình như mát lạnh. Cố gắng quay đâu lại xem nhưng hai tay Vàng Khè hệt như vòng kiềm là Văn Chiêu không các nào giãy ra được. Cổ lạnh, lưng lạnh, phần dưới cũng lạnh. Đến lúc này mà không biết chuyện gì xảy ra thì quá uổng ba mươi mấy năm trên đời rồi.
"Các ngươi lừa đảo!!!!!!!" Nhận ra mình hệt như con thỏ đần độn tự chạy vào hang sói, Văn Chiêu gào to, mà những người vốn nên ngủ say cũng lồm cồm bò dậy.
"Cái này phải gọi là gậy ông đập lưng ông thôi. Đệ không tính kế bọn ta thì sao bọn ta có cơ hội này chứ." Tím Rịm lắc lắc áo ngoài tủm tỉm cười. Hình như, hắn bắt đầu lây bệnh của bộ đôi hắc ám Xanh Trắng kia rồi.
"Có gan làm thì có gan chịu, A Chiêu, châm lửa rồi thì nhóc phải phụ trách dập lửa nha." Trắng hếu đúng ra nên ngủ lúc này cũng tủm tỉm ngồi dậy cười rạng rỡ như hoa: "Được làm con mồi đầu tiên, là vinh hạnh của bản vương."
Nhìn thấy ba con sói không ngừng quẫy đuôi, Văn Chiêu mặt không còn giọt máu, lắp bắp: "Không phải mọi người... không...."
"Nghĩ kỹ lại đánh nhau như vậy thật vô ích. Chưa kể cha chúng ta đáng sợ như vậy, trẫm tự nhận 1 chọi 1 rất khó." Diên Khánh cười. Nhìn trái nhìn phải một vòng, Văn Chiêu nhận ra, mình không những là dê lên miệng cọp mà còn là bị một đàn sói thông minh nhiều mưu nhiều kế bẫy. Phen này, còn xương mới là lạ.
"Chính xác, đằng nào bọn ta cũng không còn quan hệ như nước với lửa, cũng coi như thỏa mãn giấc mơ trăm ngàn giai lệ của ngài đi, Tiểu điện hạ. Diên Khánh, nước chuẩn bị xong rồi, nhanh lên đi."