Nghe tiếng thốt lên của Hựu Trạch, Diên Khánh cùng Cẩn Minh nhìn nhau, trong đầu chợt lóe lên một cái tên cấm kỵ: Ma Sơn chi Đế Ma Quân điện hạ Thái Cổ La. Tám tuổi diệt thảo phỉ, mười tuổi diệt Kiếm Thánh, mười hai tuổi đăng cơ, bốn phương tám hướng dù muốn hay không cũng buộc phải cúi đầu thần phục. Da đầu Cẩn Minh đột nhiên run lên, nhớ lại lời lúc lâm chung của hoàng huynh mình: Dù phải đắc tội thiên hạ, cũng tuyệt đối không được kết thù với Thái Cổ La.
"Lần thứ nhất."
Một roi quật xuống đất cuộn cát bụi bay lên mù mịt cùng áp lực trong phòng khiến Cẩn Minh cùng Diên Khánh ngoan ngoãn cúi đầu. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi mới hiểu vì sao Hựu Trạch lại bất động. Phần dưới y trang của Cổ La dính đầy những vệt nước bắn thẫm màu mà cách đấy vài bước chân, chính là Uất Trì Dương đã bị đánh đến mức thân tàn ma dại, máu me bê bết đến rên cũng không thành tiếng ngắc ngoải trên sàn.
"Lần thứ hai. Hựu Trạch, không phải mới một năm ngươi đã quên hết quy củ rồi chứ?" Nhìn roi lại vung lên, Cẩn Minh cùng Diên Khánh vội vàng lui ra sau. Dù cây roi có đẹp đến mức nào cũng không thể che dấu được Uất Trì đang bán thân bất toại bên kia. Lấy thân thử nghiệm? Hai người bọn ta đều không ngu nhá!
"Thần... thần cũng không biết ạ."
"Không biết? Không biết là thế nào? Ngươi trong coi cả một Ma giáo mấy trăm người không thánh vấn đề vậy mà lại để một đứa bé trói gà không chặt vụt đi trước mắt? Là ngươi không làm được hay ngươi cố tình không làm!" Roi bạc trong tay lần nữa vung lên. Ngay thời khắc Diên Khánh cùng Cẩn Minh nhắm mắt chờ đợi, một bóng hồng xinh xắn từ cửa chạy vào hét to:
"Anh ơi, em tìm một vòng rồi không thấy. A Chiêu nhà chúng ta rốt cuộc là đi đâu rồi!" Một cô gái váy dài vội vã chạy vào, mà nối sau lưng chính là hai vị giám ngục nổi danh của Ma Giáo. Nhưng khi nhìn lại, sát khí trên người Cổ La không những giảm bớt mà cả roi bạc cũng đột nhiên vô tung.
"Em nói A Chiêu không ở trong quân doanh?" Tuy vẫn kiểu nói cao cao tại thượng nhưng vẫn có thể nghe ra chút cưng chiều ẩn dấu trong lời nói.
"Đúng vậy. Em tìm một vòng rồi mà không thấy. Liệu có phải có người bắt mất oa oa nhà chúng ta rồi không? Chết tiệt, em đúng ra phải trông coi thằng bé cẩn thận mới phải. Anh nói trong này có nhiều NPC lạ như vậy, liệu có người nào có hận thù gì với nó không?" Gương mặt cô gái chẳng mấy chốc đã ướt đẫm. Cổ La vội vàng đưa cô khăn tay rồi dỗ dành:
"Đừng lo, anh lập tức đi tìm. Em tiếp tục chú ý tin tức, có gì thì báo anh ngay. Ngưu Đầu, Mã Diện, Điện Cát, ba người các ngươi lập tức quay về Ma cung, huy động toàn bộ nhân lực, liên hệ luôn những nơi có khả năng giúp đỡ, yêu cầu của họ thì cứ đồng ý, nói với họ, Thái Cổ La ta dùng danh nghĩa Ma Quân cùng Gia Chủ để bảo đảm. Thương Lang, Đồng Lang, hai ngươi theo ta."
Chỉ trong nháy mắt, Cổ La đã sắp xếp mọi chuyện đâu ra đó chuẩn bị đi tìm người thì Cẩn Minh lên tiếng chọc phá: "Hừ, ra vẻ."
Lướt mắt nhìn qua, Cổ La không nói gì vừa định rời đi thì Cẩn Minh tiếp tục lên tiếng: "Nếu ngươi dành thời gian gấp gáp đến tìm A Chiêu thay vì làm trò giải trí trước đại môn, nói không chừng ngươi cũng không để mất người." Cảm giác bất lực tràn ngập, Cẩn Minh như thể dùng Cổ La để trút đi tâm trạng của mình. Làm Nhiếp Chính vương, người mình thích cũng giữ không nổi, giờ đứng trước một kẻ phản loạn cũng không thể giữ được phong thái của một người cầm quyền. Thật đáng cười mà.
"Ta đã nói nó không thể do Điện Hạ làm." Cổ La còn chưa kịp phản kích, Hựu Trạch đã nhảy dựng lên cãi cọ. Xoa xoa thái dương đau nhức, Cổ La nhướn mày:
"Câm miệng. Ngoài đại môn xảy ra việc gì?" Nhận ra có việc mình không biết, Cổ La vừa truy hỏi vừa phất tay cho người đi điều tra. Thấy hồi lâu không có người đáp, Cổ La lên tiếng:
"Ngươi... là em trai của Cẩn Quân, đúng không? Khi còn nhỏ trông cũng sáng sủa, không ngờ lớn lên lại thành cái dạng này. Ta thật đau lòng thay anh trai ngươi đấy."
"Dĩ nhiên. Còn vị đây, nhiều năm không gặp, không đến nỗi quên mặt ta luôn rồi chứ? Triệu... tân đế?" Ghét bỏ dời mắt, Cổ La nghĩ ngợi hồi lâu cũng không nhớ nổi tên người trước mặt đành đổi sang cách gọi mà y thường dùng. Mới hôm nào còn là thằng nhóc loi choi, bây giờ trông cũng đáng tin ra phết, tiếc là chưa đủ.
Bị ánh mắt dò xét quét qua quét lại, Diên Khánh cười khan: "Trẫm đương nhiên không dám quên." nhìn người không thể nhìn tuổi tác, cũng may mà mình chưa từng lớn tiếng rêu rao truy bắt Thái Cổ La. Sớm biết Ma Quân Thái Cổ La là hắc y năm đó, anh có mười lá gan cũng không dám ho he.
"Một hoàng đế, một nhiếp chính vương, suy cho cùng cũng chỉ có vậy mà thôi. Đến người mình thích còn không chăm lo được, quả nhân thật lo lắng cho tương lai lưỡng quốc."
"Ngươi...!"
"Quân Thượng!" Đang lúc Cẩn Minh định cãi lại lời châm chọc của Cổ La, một trong hai người vừa bị phái đi hớt hải trở về hô to.
"Ngưu Đầu, có chuyện gì?"
"Quân thượng, chuyện này, ngài vẫn nên tận mắt nhìn thì hơn ạ."
Nhìn thái độ muốn nói lại thôi của Ngưu Đầu còn cả ánh mắt tránh né của Hựu Trạch và hai người kia, Cổ La vỗ vai cô gái rồi trực tiếp bay ra ngoài còn hai thủ hạ của Cổ La cũng nhanh chóng chạy theo. Nhìn bóng dáng Cổ La khuất dần, cô gái cũng nhanh chóng túm váy chạy theo để lại ba người trừng nhau trong sân.
Lật tay người ra xem, Diên Khánh cùng Cẩn Minh đều ngẩn người. Tuy quần áo y ướt dẫm nhưng trên người thật ra chỉ có một vết roi sâu hoắm. Tuy miễn cưỡng có thể xem là thương nặng nhưng còn xa mới đến mức độ trọng thương, bán thân bất toại. Thế nhưng, trên trán Uất Trì vẫn tràn ngập mồ hôi lạnh.
"Chưa chết được."/ "Là muối đúng không?" Đồng thời lên tiếng với Uất Trì còn có Hựu Trạch. Đoán ra được sự thật, Cẩn Minh cùng Diên Khánh cau mày. Nghe thôi cũng ớn lạnh, không hổ là Ma Quân, đủ độc ác. Rùng mình một cái, bốn người cùng nhau chạy đến đại môn. Tuy rằng ba người đều không ưa nổi Uất Trì nhưng họ dại gì mà lại tự giết một con cừu thế mạng. Lỡ Cổ La có giận, lễ vật dâng ngay.
_____________________________________________
Đến lúc ba người chạy ra cổng chính đã thấy năm cỗ thi thể bị đặt xuống sàn mà Cổ La không chút khách khí quang minh chính đại khám nghiệm tử thi.
"Ma Quân điện hạ, đây...." Hựu Trạch thấy Cổ La khám nghiệm liền chạy đến hỗ trợ nhưng Cổ La không để Hựu trạch vào mắt mà trực tiếp lướt đến mặt Uất Trì, hỏi một câu không đầu không đuôi:
"Ai đánh thuốc ngươi? Không, là ai đêm qua trèo lên giường ngươi?"
"... Là, là cung nữ của Tam Công chúa."
"Chiếu chỉ là gì? Ban hôn?"
"Va...vâng." Nhìn lửa giận trong mắt Cổ La ngày càng cao Uất Trì gằm mặt thừa nhận. Nếu như anh cảnh giác hơn thì những chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra, cũng không làm ra việc có lỗi với Văn Chiêu.
"Cổ La, anh đoán ra ai rồi sao?" Cô gái tiến đến gần, tránh nhìn thi thể hỏi Cổ La.
Gật nhẹ đầu, Cổ La lên tiếng, trong mắt lóe lên một tia sát khí: "Là Tô Trạch. Nhiều năm không gặp, khinh địch rồi." Nghĩ tới đây, Cổ La nhìn sang bốn người kia: "Muốn lập công chuộc tội không? Quả nhân có thể cho các người một cơ hội."
"Không phải là công, là trách nhiệm!"
"Thần cẩn tuân mệnh lệnh của Điện hạ."
"Vì oa oa, ta có thể nghe ngươi một lần."
"Ta tội đáng muôn chết, dù không dám nhận công nhưng cũng xin nguyện được giúp một tay."
"Được, gọi thêm hai tên kia, chúng ta lập tức khởi hành đến hoàng cung Kim Quốc. Kẻ địch chúng ta lần này là Tô Trạch, vạn sự đều phải cẩn trọng. Điện Cát, phóng tên lệnh, nói bọn họ ở cổng hoàng thành Kim quốc chờ ta."
"Cổ La..." Cô gái nhíu mày, túm tay Cổ La muốn nói lại thôi. Tuy Tô Trạch không phải một nhân vật nổi bật, trong truyện chỉ nhắc qua loa một hai dòng nhưng cô vẫn nhớ, đây là người bạn đầu tiên và duy nhất của Cổ La. Nếu như thực sự phải...
Cổ La đỡ tay cô an ủi nhưng chỉ trong nháy mắt lại nhíu mày trừng sang phía Diên Khánh: "Tô Tuyết vẫn ở chỗ ngươi?"
"A? Lúc.. lúc trước thì có nhưng sau khi đến biên ải thì không thấy nữa. Có việc gì sao, Ma quân?" Chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, sao mà hết A Chiêu đến cả vị đại phật này cũng quan tâm như vậy?