"Quân y, hắn thế nào?" Nhìn hai người kia vẫn không hòa hoãn, Diên Khánh dành dẫn đầu hỏi chuyện Vân Dật. Nhìn Uất Trì bị quấn gần thành xác ướp, Diên Khánh thở phào trong im lặng, may mà mình lần trước không làm gì quá phận.

"Chưa chết được. May cho hắn là A Chiêu tay không có lực nếu không hắn không chết thì cũng sống không bằng chết. Vai phải thương nặng, một hai tháng tới đều không thể động võ. Đầu chấn thương nhẹ nhưng nghiêm trong nhất là có người cho hắn dùng quá liều thuốc thôi tình. Xem ra việc y tấn công oa oa cũng không phải là cố ý."

"Ngộ sát thì không có tội sao?" Cẩn Minh nhếch mép.

"Vân Thần y, cực khổ rồi. Không bằng giao y cho ta?" Hựu Trạch cười nhẹ.

Vân Dật nhìn trái nhìn phải một lúc, tự nhận mình không có cách nào chen vào luồng sát khí trước mắt đành gật đầu, trước khi đi còn không quên nhắn nhủ: "Nhớ đừng để y chết, chừa cho ta một phần."

"uhm."

___________________________________________

"Chặt tay hắn!"

"Đánh liệt hắn!"

"Phế hắn!"

Tuy nói không thể động người đang không có khả năng chống cự, cả ba người đều không thể thoát khỏi suy nghĩ trừng phạt y ra sao có điều Vân Dật nói không sai, chỉ trừng phạt y trong lúc nóng giận thì quá dễ dàng cho y rồi. Cứ như thế, ba người ngồi trong ánh nên mập mờ vừa làm nguội đầu mình vừa lên kế hoạch làm chả Uất Trì Dương. Không những phải trừng phạt thích đáng, tốt nhất, họ nên san bằng Kim quốc luôn đi.

Chẳng biết qua bao lâu, bên ngoài chợt lại có tiếng thét ầm thét ĩ mà lại không chỉ có một người. Nhớ đến A chiêu ngủ cách đây mấy gian, ba người vội vã đạp tường bay sang nhưng còn chưa kịp đến nơi thì ánh mắt đã bị một nơi khác thu hút. Ngay ở đại môn phủ tướng quân là năm cái cọc gỗ chọc trời mà trên 5 cái cọc ấy, lại treo năm cỗ thi thể ở trong trạng thái vô cùng khủng khiếp.

"Chuyện gì ở đây?" Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, cho dù là người đã kinh qua núi xương biển máu như Cẩn Minh cùng Diên Khánh cũng không nhịn được cau mày. Thế nhưng, Hựu Trạch lại trợn mắt vội vã lao đến. Đứng xa đã kinh khủng, lại gần còn đáng sợ hơn. Năm thi thể toàn thân đều tràn ngập vết cào cắn xé, máu nhỏ xuống sàn thành vũng, có người bị cắt lưỡi, có người bị móc mắt, có người bị lột một phần da mà cũng có người dường như bị bỏng nặng. Tuy trạng thái thi thể đã vô cùng đáng sợ nhưng Hựu Trạch vẫn loáng thoáng dựa theo ký ức nhận ra hai trong số 5 người: một là cô công chúa mới gặp cách đây mấy hôm còn một người, hình như là cung nữ thiếp thân của cô ta.

"Ông ta hình như chưa chết." Nhìn thấy thi thể có chút chuyển động, Diên Khánh vừa định tiến lên xem xét thì liền bị Hựu Trạch cản lại: "Không được! trên thi thể nhất định có độc."

"Ngươi dường như rất hiểu cách giết người này thì phải?" Tuy biết Hựu trạch không phải hung thủ, Cẩn MInh vẫn không thể không nghi ngờ. Nếu y nhớ không lầm, Ma Cung đích thực có kiểu trừng phạt thế này.

"Là... Đây là trừng phạt với...... người gian dối, phản chủ, bất trung của.... Ma Cung."

"Nói cách khác, là..."

"Không thể, kiểu trừng phạt này từ khi điện hạ đăng cơ đã chính thức xóa bỏ, đến nay đã là diều cấm ở Ma Cung."

Cả quảng trường rơi vào câm lặng. Không nói thì thôi, nói rồi, toàn bộ mũi dùi đều hướng về phía Ma Cung. Bình lính, dân chúng liền bắt đầu xì xào. dù sao danh tiếng ma cung vốn cũng chẳng tốt đẹp gì, đây chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly. Thấy tình hình càng lúc càng khó quản, tuy không hiểu Văn CHiêu làm thế nào lại dây dưa với những nhân vật đáng sợ này, Diên Khánh vẫn bình đạm giải quyết ổn thỏa việc trước mắt:

"Được rồi, chuyện này để cho người phủ tướng quân xử lý, chúng ta nhanh đi xem Văn Chiêu thôi." ĐƯợc Diên Khánh nhắc nhở,Cẩn Minh cùng Hựu Trạch tạm thời bỏ qua hiềm khích cùng đến xem Văn Chiêu.

__________________

Bên ngoài căn phòng vẫn vô cùng tĩnh lặng nhưng vừa đẩy cửa ra, ba người lập tức hô to:

"Dịch Nhi!"

"Đông Phương!"

"Vân Dật!"

Nhìn ba người kia nằm dài từ cửa đến mép giường, Cẩn Minh, Hựu Trạch, còn cả Diên Khánh vội vàng chạy đến xem xét. Trên người không có vết thương chí mạng, xem ra, chỉ là hôn mê nhưng vấn đề còn quan trong hơn kiến ba người trừng nhau: "Oa oa đâu?"

Trong phòng không chút dấu vết xô xát, mọi vật vẫn bình thường như thể Văn Chiêu tự mình rời khỏi phòng. Nghĩ tới đây, Hựu Trạch trợn to mắt, vội vã lao ngược về chỗ Đỏ Chót. Diên Khánh cùng Cẩn Minh tuy không hiểu tình hình cho lắm nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chắc chắn, Hựu Trạch phải là người hiểu Văn Chiêu nhất. Nhanh chóng đặt người lên giường, hai người cũng vội vàng đuổi theo Hựu Trạch.

Khác với phong cảnh thanh bình ở nơi Văn Chiêu nghỉ ngơi, gian phòng của Uất Trì hệt như kinh qua bão tố. Cánh cửa gỗ nghiêng ngả, người người chất đống mà mùi máu tanh nồng nặc không ngừng xộc lên. Vội vã đẩy cửa xông vào, cả ba người đều bất động. Vẫn là mái tóc suôn dài óng ả, vẫn là dáng vẻ ung dung tùy hứng giống hệt bình thường nhưng lý trí của họ liên tục thét gào: Người này tuyệt đối không thể là Văn Chiêu!

"M...m..."

"Hựu Trạch, oa oa nhà ta đâu?"

Còn chưa kịp nghe nghe rõ hựu Trạch nói gì, người giống hệt A Chiêu đã tiến đến gần bọn họ. Mặc cho âm thanh thanh nhã lạnh lùng cùng bước đi khoan thai, sát khí nồng đượm trên người nam nhân kia một chút cũng không suy suyển. Cẩn Minh cùng Diên Khánh nhìn không được lùi lại một bước còn Hựu Trạch lập tức 'thụp' một tiếng dập đầu gối xuống sàn, hai mắt trợn to:

"Ma...Ma Quân.... Điện Hạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play