"Khuyên ngươi một câu, đừng ăn trong chén mà nhìn trong nồi, coi chừng cả hai bên đều bị lật úp."
Hàn Tố gấp gáp, khuôn mặt tái nhợt như bị thương. Nếu bình thường người khác dám vu oan nàng như thế, nàng đã sớm ra tay rồi. Nhưng trong vô số ánh mắt nghi ngờ, nàng nhìn Minh Hương dập đầu đến mức cái trán xanh tím, nhìn Giang Lăng mơ màng khóe môi còn vương vết máu, dù giận cũng không có chỗ phát.
Vẻ mặt Lệ phi sắc bén: "Ta thấy Tam hoàng phi thường ngày thẳng thắn phóng khoáng, không có tâm cơ gì, ai ngờ tất cả chỉ là diễn, ngươi nói xem." Đôi môi đỏ rực thốt từng câu từng chữ, "Ai sẽ đưa thuốc cứu mạng mình tặng người khác?"
"Cho dù ngươi có tin hay không, cái túi hương này thật sự là A Lăng đưa cho ta."
"Chuyện đã như vậy, ngươi còn muốn chối?" Lệ phi tức giận.
"Hàn Tố ta chỉ trời mà thề, tuyệt đối không làm chuyện trộm cắp." Hàn Tố khép ba ngón tay chỉ lên trời, thề son sắt.
"Lệ phi nương nương, Tam hoàng phi đã dám chỉ trời mà thề, không sợ thiên lôi đánh xuống, ta cảm thấy vẫn có thể tin lời nàng nói." Một giọng nói chậm rãi xen vào. Người này dáng vẻ ôn hòa, chính là Đoan vương Mai Hiên.
Mai Hiên lại nói: "Biết đâu lại có hiểu lầm gì bên trong."
Hàn Tố hơi đổi sắc mặt, lộ vẻ cảm kích.
Lệ phi cũng bị tư thế của nàng dọa trong nháy mắt, sau đó nghĩ đến chuyện gì mà trào phúng: "Chuyện đó cũng chưa chắc, dù sao cũng không phải lần đầu tiên ngươi làm chuyện thiếu đạo đức."
Lệ phi thiếu điều chỉ thẳng mặt Hàn Tố nói nàng đoạt nam nhân của Giang Lăng. Nhưng mà, một hoàng đế đương triều, một tam hoàng tử đều là người không đụng vào, cũng liên quan đến thanh danh của Hàn Tố và Giang Lăng nên không nói tên.
Thế nhưng người thông minh vẫn biến sắc.
Hàn Tố lui về sau một bước, run rẩy.
Đoan vương vừa lên tiếng thay Hàn Tố vuốt vuốt quạt, im lặng.
Chuyện này ai dính vào thì người đó xui xẻo. Lúc nãy dù là ăn cắp hay giết người cũng chỉ liên quan đến mấy người Hi phi mà thôi, nhưng một câu của Lệ phi lại lôi luôn cả Chiêu Dương đế vào, cán cân liền chuyển, Đoan vương muốn mở miệng cũng cần suy xét xem có khi nào vì chuyện này mà mình bị Chiêu Dương đế ghét bỏ hay không.
"Đủ rồi!" Mai Thiếu Hằng quát lớn, "A Tố, trả túi hương lại."
Mặt Chiêu Dương đế đen thui, trước khi lão phát rồ, Đức quý phi kéo Lệ phi lại, dạy dỗ nàng một trận.
"Ngươi không tin ta sao?" Hàn Tố cắn môi.
Hàn Tố sốt ruột muốn ai đó tin tưởng nàng, nhưng có lẽ tính cách của nàng và quý nữ đế đô căn bản không hợp nhau, lúc này chẳng có ai đứng ra vì nàng cả. Vì vậy nàng đưa mắt nhìn Mai Thiếu Hằng, trông đợi cầu khẩn. Nhưng Mai Thiếu Hằng lại nghiêng mặt tránh đi.
Không còn là cô nương nhu nhược yếu đuối, nữ nhi của tướng quân đẩy người bên cạnh ra, một tay níu lấy cổ áo Minh Hương, đôi môi run rẩy: "Là ngươi tự tay giao túi hương cho ta, chính ngươi nói cho ta biết, túi hương này là A Lăng cho ta."
"Tam hoàng phi..." Minh Hương nhìn thẳng vào mắt nàng, "Thứ nô tỳ đưa cho người là chỉ ngũ sắc và kim chín lỗ."
"Nói bậy!"
Minh Hương rũ mi, trả lời: "Lúc ở Khất Xảo lâu, Tam hoàng phi làm sao cũng không xâu chỉ được, nương nương sợ người buồn nên đưa túi kim chỉ của mình, muốn nô tỳ chuyển cho người."
Hàn Tố yên lặng, sau đó hoài nghi: "Chờ A Lăng tỉnh liền biết là ai giở trò."
Đến lúc đó, nàng liền biết là nha đầu kia hay Giang Lăng hại mình...
Lệ phi cũng không chịu cô đơn mà chọt một câu: "Hi phi mềm lòng, đến lúc đó thấy ngươi đáng thương lại ôm sai lầm về phía mình không biết chừng."
Vừa nói xong, người khác không nói, hơn nửa hậu cung khó tin nhìn Lệ phi, hiển nhiên là lại có nhận thức mới về trình độ nói bừa của nàng. Ngay cả Lệ phi cũng chột dạ quay mặt đi, ý đồ tự lừa dối mình không nói ra câu vừa rồi.
Trong yên lặng ngắn ngủi, Mai Thiếu Hằng kéo lấy túi hương trong tay Hàn Tố, kéo mở dây buộc lấy ra một bình ngọc tinh xảo. Bên trong chính là lưu đan ngọc lộ mà Phó thái y mang đến. Có lẽ là vì muốn vừa với túi hương nên đã bỏ vào bình ngọc nhỏ hơn.
Hệ thống bên cạnh hóng drama: "Nam chính đúng là quan tâm mối tình đầu Giang Lăng này nhỉ, mọi người náo loạn như thế hắn vẫn nhớ rõ an nguy của cậu."
Mai Thiếu Hằng mới tiến một bước đã bị ngăn lại, trước mặt là một đoạn ống tay áo màu đen, dưới tay áo là ngón tay thon dài thanh tú. Mai Thiếu Hằng nhìn thiếu niên lùn hơn mình nửa cái đầu trước mắt, chần chừ: "Hoàng thúc..."
Mai Cửu không biết đứng trước mặt Mai Thiếu Hằng khi nào, rõ ràng Mai Thiếu Hằng lớn tuổi hơn nhưng thiếu niên lại điềm tĩnh mềm mỏng hơn hắn.
"Để ta đi." Mai Cửu ngại ngùng cười.
Mai Thiếu Hằng sửng sốt, lúc này mới nhớ đến, với quan hệ hiện tại của hắn và Giang Lăng, vào lúc này không nên có bất kỳ liên quan gì mới đúng.
Mà Mai Cửu lại khác, y là quốc sư, lại chưa thành niên...
"Đa tạ." Mai Thiếu Hằng giao túi hương và bình ngọc. Mai Cửu nhận lấy, nghiêm túc gật đầu.
Nhưng y cũng không đến gần Giang Lăng, ngược lại để túi hương vào tay Minh Hương, giọng nói của thiếu niên rất mềm: "Để Hi phi uống thuốc trước, còn lại để Hi phi tỉnh rồi nói."
Mặt hệ thống mưu mô: "Má ơi! Thuốc này qua tay âm một trăm, có khi đã thành thuốc độc rồi!"
Cũng không trách hệ thống nói thế, dù thiếu niên nhìn có vẻ vô hại, giọng nói mềm mại cũng không sửa được '-100' trên đỉnh đầu. Mà con số này còn rất cứng đầu, không hề nhúc nhích một tí nào. Khi đến gần, những con số đó trông càng đẫm máu.
Minh Hương tự mình đút ngọc lộ cho Giang Lăng uống, sau khi thái y châm vài châm, Giang Lăng mới đỡ trán, lắc lắc đầu. Vừa mở mắt đã thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy.
Không chờ Giang Lăng hỏi, Minh Hương là người đầu tiên quỳ xuống xin trị tội.
Giang Lăng: bên ngoài bối rối, bên trong tỏ tường.
Nhưng vẫn phải có tinh thần chuyên nghiệp, thế là Giang Lăng mở miệng: "Có chuyện gì vậy?"
Đã làm phải làm phải làm cho trót, thanh âm vừa ra khỏi miệng khàn khàn không còn âm sắc ban đầu.
Tính cách Hàn Tố nóng nảy, tiến lên mấy bước, lại như sợ Giang Lăng kinh hoảng nên dừng lại: "A... Hi phi nương nương, lúc nãy ở Khuất Xảo Lâu ngươi bảo Minh Hương đưa cho ta một cái túi hương đúng không?"
Nàng mím môi dưới, siết chặt nắm tay, dường như đang kiềm chế bản thân, lại dường như tạo chống đỡ chính mình.
Giang Lăng ngẩng đầu, ánh mắt vẫn giống như lần gặp gỡ trước, trong suốt lạnh nhạt, che giấu tất cả tâm tình bên trong dáng vẻ yếu ớt.
"Không sai, là ta." Giang Lăng nhẹ nhàng mở miệng.
Mai Thiếu Hằng mở miệng: "Là cái túi trong tay nha đầu kia sao?"
Giang Lăng xoa xoa mi tâm, dường như hơi khó chịu, lại cố chịu đựng nhìn thử, sau đó gật đầu: "Đúng là nó."
Hắn cười cười: "Ta thấy Tam hoàng phi tay chân vụng về nên đưa chỉ ngũ sắc và kim chín lỗ cho nàng."
"Vậy thì kỳ lạ." Đoan vương Mai Hiên ngoi lên sắp xếp lại tình huống, "Nếu là cái túi hương này, tức là thứ bên trong đã bị thay đổi. Hi phi nói là đưa kim chỉ, Tam hoàng phi lại nhận được chai ngọc lộ, vậy..."
Mọi ánh mắt dồn về phía Minh Hương. Đoan vương nói đầy hàm ý: "Một cung nữ nhỏ bé, gây chia rẽ giữa Hi phi và Tam hoàng phi để làm gì?"
Minh Hương dập đầu: "Nô tỳ oan uổng."
Hàn Tố cúi đầu không nói gì, Lệ phi cũng bị Đức quý phi trừng, người ngoài cuộc yên tĩnh hóng chuyện.
Mai Thiếu Hằng tuy lúc đầu thờ ơ, bây giờ cũng chọn bảo vệ Hàn Tố, hắn hành lễ với Chiêu Dương đế: "Xin phụ hoàng quyết định."
Minh Hương run rẩy, ánh mắt Chiêu Dương đế lại dừng trên người Giang Lăng.
"Ái phi, nàng có gì muốn nói?"
Giang Lăng xoa xoa đầu Minh Hương, thoải mái lấy một cái túi hương y đúc từ trong ngực ra, theo ngón tay, chỉ ngũ sắc và kim chín lỗ xuất hiện trước mặt mọi người.
Giang Lăng lảo đảo đứng dậy, muốn quỳ lạy nhưng bị giữ lại.
"Thần thiếp có tội." Giang Lăng mở miệng, "Là thần thiếp lấy nhầm túi hương mới xảy ra trò cười này. Việc này không liên quan đến Tam hoàng phi cũng như Minh Hương, đều là lỗi của thần thiếp, thần thiếp tình nguyện chịu phạt."
Mai Thiếu Hằng vẻ mặt không thể tin được.
Đây là tín vật đính ước của hắn và Giang Lăng, trên đời này vốn không có người thứ ba biết.
Đoan vương chậm chạp nói: "Không ngờ Hi phi có hai cái túi hương giống nhau."
"Đương nhiên không chỉ hai cái." Giang Lăng cười, "Ta có một đống."
Nói xong, hắn lại lấy một cái túi hương từ trong ngực ra, bên trong đựng ngọc.
Giang Lăng cười khanh khách: "Đây là túi cầu phúc ta xin ở miếu Quan Âm, vốn muốn... cầu con, nên xin nhiều mấy cái."
Nói chính xác là miếu nhân duyên, nhưng miếu nhân duyên kiêm luôn miếu cầu con cũng được mà.
Đoan vương lại muốn mở miệng, song Giang Lăng che miệng, cúi đầu ho khan, ở nơi mà người khác không thấy, ánh mắt hắn đầy vẻ trêu tức như muốn nói: ngon nói nữa đi, nói nữa ta phun cho mi một đống máu bây giờ.
"..."
Cuối cùng, trò khôi hài hạ màn, Giang Lăng bị cấm túc hai tháng nhưng đồng thời Chiêu Dương đế cũng bảo Phó thái y chữa trị cho hắn.
Lúc rời đi không ai nói gì, nhưng Giang Lăng lại nghe được âm thanh của hệ thống.
[Độ thiện cảm của Hàn Tố +10]
[Độ thiện cảm của Mai Thiếu Hằng -10]
Nói cách khác, độ thiện cảm của Hàn Tố đã cao hơn Mai Thiếu Hằng.
Yến tiệc Thất tịch vẫn tiếp tục, Hi phi, Tam hoàng tử và Tam hoàng phi đã rời đi trước. Vì không muốn làm phật lòng đế vương nên bên dưới vẫn náo nhiệt, nhưng bầu không khí phía trên lạnh căm, vì khuôn mặt Chiêu Dương đế thật sự không dễ nhìn cho lắm.
Việc trước kia của Giang Lăng và Mai Thiếu Hằng thật ra mọi người đều biết cả, hơn một nửa đều cho rằng bọn họ sẽ trở thành một đôi bích nhân, không ngờ Chiêu Dương đế thấy sắc đẹp nổi lòng tham, nhét người ta vào hậu cung.
Chuyện này Chiêu Dương đế không đúng thật, nhưng cũng không ai dám ý kiến.
Trăng lên giữa trời.
Nơi hoàng cung đèn đuốc sáng rực cũng có những chỗ tối tăm, ví dụ như chỗ Giang Lăng đang đứng - ven hồ Tâm Hải Cư. Tâm Hải Cư hẻo lánh hoang phế đã lâu, không phải lãnh cung nhưng lại hơn cả lãnh cung.
Giang Lăng không mang đèn, chỉ khoác áo choàng chậm rãi đến đây. Nơi này quá tối, thế nhưng có hệ thống ăn gian nên đương nhiên vẫn thấy rõ.
Ếch kêu ộp ộp, hoa mai bay trong không trung.
Lúc Giang Lăng đến nơi, có một người đưa lưng về phía hắn, đang ngắm ánh trăng trong hồ.
"Mai Thiếu Hằng?" Giang Lăng hơi nghiêng đầu.
Người nọ quay đầu, khuôn mặt anh tuấn sắc bén, đúng là Mai Thiếu Hằng.
"Nói đi." Giang Lăng cười nói, "Ngươi tìm ta làm gì? Ta không thể ở lâu, nếu không sẽ gặp phiền phức. Ta mà có chuyện gì nhất định sẽ khai ngươi ra."
"A Lăng, nàng vô tình như thế sao?" Mai Thiếu Hằng cố nén lửa giận.
"Ta không vô tình được như ngươi." Giang Lăng chầm chậm tiến lên, "Hôm nay ngươi không tin vào lời của Hàn Tố, cũng không đứng ra nói hộ nàng một câu."
"Là nàng hãm hại nàng ấy?"
"Chính là ta!"
"Nàng mới vào cung mấy tháng, ta đã sắp không nhận ra nàng." Mai Thiếu Hằng cố kiềm chế.
"Người đứng ra nói cho nàng cũng là ta."
"Giả vờ!" Mai Thiếu Hằng cười nhạt.
Một vật bay đến trong bóng tối, Mai Thiếu Hằng vô thức chụp lấy, lòng bàn tay mềm mại, nương ánh trăng, hắn nhìn thấy túi hương quen thuộc.
"Ta tới trả túi hương."
Sắc mặt Mai Thiếu Hằng tái nhợt, vẻ mặt đau đớn.
"Tiện thể tới thăm đồ vô dụng nhà ngươi một chút." Giọng Giang Lăng thanh trong, "Ngay cả phu nhân của mình cũng không bảo vệ được, ngươi không vô dụng thì ai mới vô dụng?"
"Dù sao thì chuyện này từ khi bắt đầu đã không liên quan đến Hàn Tố, nàng không biết chuyện giữa ta và ngươi."
Mai Thiếu Hằng hô hấp khó khăn.
Lúc hắn còn ngẩn ngơ, khuôn mặt tinh xảo gần ngay trước mắt, Giang Lăng cong cong mắt, ngay sau đó, một đòn lao đến, Mai Thiếu Hằng bất ngờ không kịp đề phòng ngã ra sau.
Tùm--
Tiếng rơi xuống nước vang lên, Giang Lăng vui vẻ: "Khuyên ngươi một câu, đừng ăn trong chén mà nhìn trong nồi, coi chừng cả hai bên đều bị lật úp."
"Cô nương tốt là để cưng chiều."
[Độ thiện cảm của Mai Thiếu Hằng -20.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT