"Đế đô đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền."
[Sau khi Hàn Tố gả cho Tam hoàng tử Mai Thiếu Hằng, lúc vào cung yết kiến gặp được phi tần mới vào hậu cung Chiêu Dương đế - Hi phi ở hậu hoa viên.
Thời khắc gặp được Hi phi, Hàn Tố thân là nữ nhi cũng không khỏi kinh diễm. Nhưng ánh mắt Hi phi dừng trên người nàng lại vô cùng kỳ lạ.
"Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi?" Hi phi mở miệng, giọng điệu trào phúng, "Quả nhiên là một đôi bích nhân. Bản cung chúc hai người trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long."
"Ngươi có ý gì?"
Hàn Tố đang muốn nói cảm ơn, lại thấy phu quân ngày thường vô cùng lạnh lùng để lộ sắc mặt phẫn nộ đau thương.
Không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, nhưng lại tựa hồ rất quen thuộc, Hàn Tố giống như người ngoài không cách nào chen chân.
Sau đó Hi phi đẩy Mai Thiếu Hằng ra, lạnh lùng nhìn kỹ Hàn Tố.
Nữ tử đẹp nhất đế đô này lại phun ra những từ ngữ vô cùng tổn thương người, giẫm tim Hàn Tố trên mặt đất, đẩy vào vũng bùn.
Hàn Tố cũng không phải nhu nhược, nàng chỉ là tình cảm sâu đậm, dâng lên một tấm chân tâm, lại phát hiện ra tất cả đều là tự mình đa tình.
Nỗi lo lắng khiến nàng không nghe thấy tiếng bước chân, lại không phát hiện nụ cười vặn vẹo của Hi phi.
Hai người ngã xuống từ Nam Húc đình, lăn hai mốt bậc thang mới dừng lại. Hàn Tố đau đớn toàn thân, lúc hồi hồn, nàng nhìn thấy Hi phi bên cạnh.
Hi phi bị thương ở trán, máu đỏ tươi chảy vào mái tóc, sắc mặt tái nhợt giống như chết rồi, sau đó Hàn Tố nghe được từng đợt tiếng kêu.
"Truyền thái y! Mau truyền thái y!"
"Nương nương sảy thai ——"
Hàn Tố thụ thương không nhẹ bị cung nữ thái giám đẩy ra một bên, nàng bị thương ở chân thậm chí không thể đứng lên.
Nỗi bất an to lớn bao trùm nàng, nàng mờ mịt, đôi mắt hạnh đột nhiên sáng lên, tay áo màu tím đưa tới, nàng như người chết đuối vớ được cọc muốn bắt lấy, lại bị tát một cái rất đau.
Hàn Tố ngã nhào vào mặt đất cứng rắn lạnh lẽo, thanh âm ong ong bên tai, lại vẫn nghe được tiếng nói Mai Thiếu Hằng một cách rõ ràng.
"Xem ngươi làm ra chuyện tốt gì!"
Hàn Tố lúc đó cảm thấy cực kỳ lạnh, lại không hề nghĩ đến đây mới chỉ là bắt đầu... ]
Đấy là nguyên văn kịch bản.
Giang Lăng nhàn rỗi không có gì làm nên đọc tiểu thuyết, 'Tù phi của vương gia lãnh khốc' đã đọc được hơn nửa, đối với nhiệm vụ của mình cũng rõ ràng.
Cái hắn phải làm là hoàn thành vai diễn 'yêu phi', 'nữ phụ ác độc' này, để nam nữ chính không đến mức chia tách, ít nhất là không đến tình trạng không thể vãn hồi.
"Tôi đến thế giới này bao lâu rồi?" Giang Lăng hỏi thăm hệ thống.
"Cậu đã ở thế giới này sống thảnh thơi chơi bời suốt hai tháng." Hệ thống vô cùng thành thật.
Như thế tính ra thời gian cũng không khác mấy.
Mà mấy ngày nay lắc lư, dù sao Giang Lăng cũng có chút thành quả, ví dụ như, hắn biết Nam Húc Đình ở nơi nào.
Nói cách khác, làm một nhân viên ưu tú, đến lúc hắn đi làm việc rồi.
Ánh mắt Giang Lăng chuyển một cái, rơi vào cô nương mặc hoa phục trước mắt, đúng lúc cô nương đó cũng chú ý đến có người khác ở đây, ngước mắt nhìn lên. Lúc bốn mắt chạm nhau, cô nương này trợn to mắt, khẽ 'a' một tiếng.
Sau đó nàng phóng khoáng cười: "Muội muội, ngươi thật xinh đẹp."
Lời nói thẳng thắn, không có chút tính toán nào —— đây là nữ chính Hàn Tố.
Nhưng mà nàng có mấy nha hoàn có mắt nhìn đi theo, khẽ kéo tay áo Hàn Tố lại, rồi nhẹ nhàng hành lễ với Giang Lăng: "Hi phi nương nương."
Dù là cung nữ đi theo Mai Thiếu Hằng hay Giang Lăng đều cúi thấp người. Quy củ hậu cung nghiêm ngặt, từng người hành lễ vô cùng tiêu chuẩn điển hình.
Không ngờ Hàn Tố biết thân phận của Giang Lăng lại nở nụ cười, nhẹ giọng: "Thảo nào..."
Lời kịch vốn sắp ra miệng lại quay một cái, Giang Lăng còn chưa quen với công việc mới nên nổi lên tâm tư đùa tiểu cô nương: "Thảo nào cái gì?"
"Đế đô đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền."
Giang Lăng: "..."
Câu khen ngợi này, hắn nhận cũng không thấy vinh dự đâu.
Giang Lăng không biết đáp lại thế nào nên không lên tiếng, không khí yên tĩnh trong chốc lát.
Cho đến khi Mai Thiếu Hằng khẽ gọi ——
"A Lăng." Thanh âm run rẩy, chỉ cần không phải kẻ ngu đều có thể nghe ra không thích hợp.
Giang Lăng rút ra một cái quạt từ trong tay áo, soạt một tiếng mở quạt che mặt, định chờ một lát.
"A..." Chữ 'Lăng' còn chưa nói ra, Mai Thiếu Hằng đi tới hai bước, muốn gần Giang Lăng hơn, lại phát hiện ánh mắt hoài nghi của nhóm cung nữ.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, hiện tại trước mặt hắn không phải là tình đầu thanh mai trúc mã, mà lại là phi tử của phụ hoàng hắn.
Mà bên cạnh hắn là hoàng tử phi của mình...
"Hi phi." Lông mày chau lại ngăn chặn tình cảm trong lòng, Mai Thiếu Hằng bình ổn cảm xúc, "Nhi thần nhất thời sơ xuất, có gì mạo phạm..."
Soạt ——
Quạt xếp được thu lại, lộ ra khuôn mặt tái nhợt lại tinh tế của Giang Lăng.
Khuôn mặt quá trắng, môi mỏng đỏ tươi là huyết sắc duy nhất.
Giang Lăng nhẹ nhàng mở miệng.
Phụt.
Nháy mắt một ngụm máu đỏ tươi phun lên thân Mai Thiếu Hằng.
Khung cảnh hoàn toàn tĩnh lặng. Cho dù là thấp kém như cung nữ hay cao quý như Tuyên vương đều trợn tròn mắt.
Giang Lăng lấy ra một cái khăn lụa, thản nhiên lau khóe miệng đến khi trên đó dính đầy máu tươi, tiếng hét chói tai phá vỡ yên tĩnh.
Hàng loạt tiếng ồn ào vang lên, trong lúc mọi người hoảng sợ, Giang Lăng thừa dịp ra lệnh: "Mau đi gọi thái y! Đều đi đi!"
Chiêu Dương đế qua đêm chỗ của Giang Lăng ròng rã hai tháng, ai cũng không dám đắc tội Hi phi đang được sủng ái, lập tức có người tuân mệnh chạy nhanh đi.
Thế nhưng nếu ai cũng đi hết thì nghĩ thế nào cũng không hợp lý, nên có người chần chừ bất động, cho đến khi Giang Lăng liếc từng người một mới giật mình rời đi, kể cả cung nữ đi theo hoàng tử và hoàng tử phi.
"Để ta xem một chút." Hàn Tố bước lên mấy bước, "Ta biết chút y thuật."
Mới đi vài bước, lại bị Giang Lăng đưa tay ngăn cản trở về.
"Ta sẽ không hại ngươi, Hàn Tố ta nói được làm được." Hàn Tố biện giải.
"... A Lăng, ngươi đừng làm rộn." Đầu ngón tay Mai Thiếu Hằng đều là máu đỏ tươi, lúc này hắn nhẹ nhàng đặt dưới chóp mũi khẽ hít, khuôn mặt không thể tin: "Đây là máu đó."
"Xì."
Mai Thiếu Hằng và Hàn Tố cùng nhìn qua.
Giang Lăng mỉm cười vô cùng nhẹ nhàng thoải mái: "Được rồi, ta không làm rộn."
"..."
Ngón tay giơ lên, chỉ về phía Nam Húc Đình: "Ta qua bên kia nghỉ ngơi một lát là tốt rồi."
"Ngươi còn nói mình không làm rộn?" Mai Thiếu Hằng cắn răng, giọng nói tức giận, lại lộ ra vẻ quan tâm trong đó.
Lần này, ngay cả Hàn Tố thần kinh thô cũng nhận thấy không đúng, nhìn qua phu quân của mình vài lần.
"Ngươi đi mời thái y." Giang Lăng nhẹ nhàng nói, "Nếu không... ta làm rộn thật đấy."
Giang Lăng thành công đẩy mọi người rời đi, hắn đứng trong Nam Húc Đình, ngây ngốc trừng mắt đối diện với Hàn Tố.
Hệ thống bị Giang Lăng phun máu hù dọa bây giờ mới hồi phục tinh thần lại, run rẩy nói: "Trời ơi! Kí chủ, thân thể của cậu tại sao lại hư nhược thành thế này?"
"Không có chuyện gì."
"Cậu phun máu đó a a a!"
Giang Lăng bình tĩnh: "Phun mãi quen rồi."
Hệ thống giữ nguyên trạng thái kinh dị.
"Ừm..."
Bốn phía lương đình, cây cối tươi tốt để lại những bóng râm, chỉ có vài tia nắng nhỏ tản trên y phục hai người.
Hàn Tố do dự một lát, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Ngươi có chuyện muốn tìm ta phải không?"
Ngừng một chút, nàng nói tiếp: "Chuyện chỉ có thể nói riêng với ta, ngay cả Thiếu Hằng cũng không thể biết?"
Ồ.
Cô nương này cũng không phải quá ngốc nhỉ.
Trong đầu Giang Lăng lược bỏ một số lời kịch, mở miệng cười: "Ngươi tới đây một chút."
Nụ cười ấy xinh đẹp rực rỡ, trong đôi mắt mang theo những tia sáng nhỏ, quả thật vô cùng đẹp đẽ.
Hàn Tố tiến lên mấy bước.
"Gần thêm chút."
"Ồ."
Giày thêu đính ngọc trai đi đến trước mặt, Giang Lăng khẽ buông tiếng thở dài, nuốt giả dựng đan, thân thể nghiêng một cái, trực tiếp hướng phía bậc thang lăn xuống.
Hàn Tố trợn mắt há mồm.
Kinh thư đang lật sách bị hành động của kí chủ sợ ngây người, trang sách soạt một cái khép lại. Giờ phút này, hệ thống cảm thấy linh hồn như đang bốc hơi, vô cùng bình tĩnh hỏi: "Lời kịch của cậu đâu?"
"Thân là đàn ông, nói những lời độc ác như vậy với một tiểu cô nương đáng yêu, tôi là người không biết xấu hổ như vậy sao?"
Là ai rơi tiết tháo mọi lúc mọi nơi hả?!!!
Hệ thống đang xoát màn hình trong lòng dường như lóe lên suy nghĩ này.
Giang Lăng lăn trên bậc thang hai lần, trong giọng nói cũng mang vẻ đau nhức: "Cậu yên tâm, Mai Thiếu Hằng cũng chưa đi, hắn hẳn là thấy được tôi tự ngã xuống."
Bên này hắn hố nữ chính, nhưng cũng không thể lừa được nam chính.
Một khắc sau, Giang Lăng rơi vào một cái ôm mềm mại ấm áp, sau đó cả người bay lên khỏi mặt đất.
Hắn ngoẹo đầu nhìn lại, trước mặt là vật trang sức cầu kỳ. Mà chủ nhân của nó là... Hàn Tố!
Lúc này hắn bị Hàn Tố ôm vào lòng, vô cùng giống 'chim non nép vào người' dựa vào đầu vai của nàng.
Đậu xanh!
Giang Lăng ngơ ngác một chút, mới nhớ tới Hàn Tố là nữ nhi của tướng quân, thuở nhỏ đi theo phụ thân học võ mà lớn lên.
Nàng biết võ công! Còn là khinh công trong truyền thuyết!
Cô nương, cứu tình địch của mình, cô cùng gảnh quá ha?
Hắn vừa mới nuốt giả dựng đan, nếu không làm vậy thì rất nhanh ngự y sẽ nói hắn mang thai. Mang thai rồi, vậy sau 'mười tháng hoài thai' đào đâu ra đứa bé 'mới sinh' hả?
Nơi Hàn Tố rơi xuống vừa vặn là hồ sen.
Nước hồ trong vắt, lá sen xanh biếc tỏa đầy, 'rào' một tiếng, Hàn Tố trượt chân, hai người cùng rơi xuống nước.
Một bóng đen lao nhanh tới, nhưng chỉ túm được một góc áo.
Mai Thiếu Hằng mặc triều phục cự mãng màu tím thả mảnh vải ấy ra, vội vàng nhìn hai người rơi vào trong nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT