Editor: Tú Tú

"Bệ hạ, bây giờ ngài chỉ là chó nhà có tang thôi."

Lúc Ngọc Cơ phu nhân nhảy hồ tự sát, Mai Cửu bảy tuổi, tiên đế băng hà đã bảy năm, vậy đứa con trong bụng Ngọc Cơ phu nhân là của ai?

Cửa phòng khép lại, tia sáng cũng biến mất, lòng Giang Lăng thì sóng cuộn biển gào.

Đệch...

Cả cái hoàng cung này, kẻ có thể muốn làm gì thì làm cũng chỉ có một, cha già dâm dê kia không chỉ cướp người yêu của con trai mình, cả vợ của cha mình cũng không tha?

Khốn nạn như vậy bảo sao ai cũng muốn giết lão.

Giang Lăng bỗng nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Mai Cửu. Lần đó là hắn giả vờ, với người trong cuộc như Hàn Tố thì Giang Lăng không cẩn thận mới bị ngã. Nhưng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, người ngoài sẽ thấy rõ ràng Giang Lăng cố ý ngã.

Tức là trong mắt Mai Cửu, hắn là người 'có thai' chủ động nhảy xuống hồ.

... Chuyện này sao mà giống với chuyện của mẫu thân Mai Cửu thế?

Vậy thì, vì sao Ngọc Cơ phu nhân lại muốn bỏ rơi con ruột của mình, lựa chọn mang theo đứa con chưa ra đời tự sát?

Là người làm mẹ, đây là quyết định rất tàn nhẫn. Nhưng nếu đứa con trong bụng là điều không mong muốn, thậm chí là nguyên nhân khiến nàng tuyệt vọng sụp đổ thì sao?

Giang Lăng suy nghĩ một chút, không khỏi chửi thầm. Hắn cảm thấy đây có thể là đáp án đúng nhất.

Ngọc Cơ phu nhân không thể chịu nổi việc mình chịu nhục, lại còn mang thai con hoang, nên mới lựa chọn kết thúc cuộc đời của mình.

"Tiểu Hồng, Tiểu Hồng!"

"Đây đây." Hệ thống vọt tới, hỏi chuyện nó quan tâm nhất, "Kí chủ, cậu muốn giải quyết ngăn cách giữa Hàn Tố và Mai Thiếu Hằng thế nào?"

"Hôm nay không nói chuyện này." Giang Lăng quay đầu lại, ánh mắt hơi lạnh, "Ngày tôi rơi xuống nước cậu có quay lại hay không?"

"A, tôi tìm thử."

Kinh thư lật lật: "Có, hôm đó cảnh báo nguy hiểm nên tôi ghi lại đây."

Cuối cùng, Giang Lăng nhìn lại video hắn rơi xuống hồ, dừng ngay chỗ hắn nói một câu cuối cùng trước khi hôn mê. Khi đó hắn nói rằng đứa trẻ không còn thật tốt quá...

"Không có gì khác thường mà?" Hệ thống cũng nhìn với Giang Lăng, khó hiểu.

"Vấn đề lớn luôn thì có." Giang Lăng nằm bịch xuống giường.

"Mới câu đầu tiên đã mích lòng -100 á?"

"Không phải." Giang Lăng phủ nhận, "Tôi nghe cung nữ nói Ngọc Cơ phu nhân rất đẹp, vừa khéo tôi cũng đẹp."

"Xấu thì sao mà làm nữ phụ được chứ!"

"Ngọc Cơ phu nhân không cần đứa con trong bụng, mà trong mắt Mai Cửu, tôi là vì giết con mà nhảy xuống hồ."

"Hả?" Hệ thống ngu người.

"Nếu Ngọc Cơ phu nhân thật sự mang thai con của Chiêu Dương đế, thì tôi cũng coi như là vậy."

"..."

"Mai Cửu uống say rồi gọi tôi là mẹ..."

Giang Lăng kéo áo ngủ bằng gấm lên trùm đầu, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Coi tôi là mẹ thật sự rồi."

Mấy ngày tiếp theo, Giang Lăng dưỡng bệnh lần hai. Trong thời gian này, mỗi lần hắn thức dậy đều thấy một vài đồ vật nhỏ trên đầu giường. Mấy cái này đều cùng một loại - linh đan diệu dược bồi bổ thân thể.

Trừ chuyện đó, Phó thái y cũng thường hay đến chỗ hắn để đưa 'thuốc Thái y viện mới nghiên cứu ra'.

Giang Lăng mỉm cười: "Thật là làm phiền ngài."

Phó thái y vui vẻ: "Không phiền không phiền."

"Mấy lời này không phải ta nói vì mình." Giang Lăng trở mình, liếc mắt, "Mấy lời này là ta thay Mai Cửu cảm tạ ngài."

Phó thái y: "Ha ha ha."

Tiểu quốc sư này, muốn lấy lòng người ta cũng không biết tự mình sang tặng.

Trước khi Phó thái y rời đi, Giang Lăng dặn dò ông: "Ngài nói với tiểu quốc sư một tiếng, muốn lấy lòng người ta thì tự mình làm vẫn tốt hơn."

"Nhất định sẽ chuyển lời." Phó thái y sờ sờ chòm râu bạc.

Trừ chuyện đó ra, Hàn Tố mỗi ngày cũng đến chỗ hắn, đến rồi lại sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi, buồn bực không nói lời nào.

Lệ phi thỉnh thoảng cũng tới, miệng vẫn độc như trước, nhưng độ thiện cảm thì cứ tăng dần đều.

Đức quý phi, các phi tần cũng đến một lần, bày tỏ quan tâm xong rồi thì không thấy xuất hiện lần nào nữa.

Ngay cả Chiêu Dương đế cũng đến mấy lần. Đã nhiều ngày trong Hiệt Phương đình toàn là mùi thuốc, Chiêu Dương đế vốn nên ghét bỏ, nhưng mùi thuốc trên người lão cũng không nhẹ nên không cảm thấy gì.

Lúc Giang Lăng nhìn thấy Chiêu Dương đế chỉ muốn tặng cho lão ta mấy quả đấm, nhưng xét thấy vẻ bệnh tật trên mặt Chiêu Dương đế, cộng thêm lần cuối lão đến Hiệt Phương đình còn đột nhiên đau đầu không chịu nổi phải gọi thái y, Giang Lăng mới cố nhịn.

Đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Đối với đế vương ở địa vị cao lại si mê hưởng lạc này, kẻ mưu kế nhìn chằm chằm long ỷ đã vươn nanh vuốt. Bước đầu tiên là hạ thuốc độc mỗi ngày. Bước thứ hai... cũng sắp đến rồi.

Không được vài ngày, Giang Lăng đã gặp Trần thị, cũng chính là mẹ ruột của 'Giang Lăng'.

Giang Lăng 'ốm yếu' nằm trên giường, Trần thị cao quý dịu dàng nắm tay Giang Lăng, đầu tiên là bày tỏ nhớ con, sau đó chậm rãi nói mục đích của mình.

"Lăng nhi, hôm nay lâm triều, bệ hạ đột nhiên thổ huyết hôn mê, ta mong con có thể tự mình chăm sóc bệ hạ."

Trước mặt Trần thị, Giang Lăng ho khan vài tiếng, vẻ mặt suy yếu. Trần thị lập tức tỏ vẻ không nỡ, nói nhỏ nhẹ: "Mẫu thân biết con chịu khổ, nhưng sẽ kết thúc nhanh thôi. Chỉ cần đại nghiệp của phụ thân con thành, con sẽ không phải chịu bất cứ khổ sở nào nữa."

Giang Lăng cười, vì mặt mũi của điểm tích lũy mà đáp ứng, coi như tiếp nhận nhiệm vụ phụ này.

Muốn hầu hạ trong lúc Chiêu Dương đế bệnh nặng là phải qua ba ải chém sáu tướng. Phi tần hậu cung mặc kệ nghĩ thế nào, ai cũng muốn lộ mặt trước Chiêu Dương đế một lần để tăng chút tình cảm.

Trong lúc các phi tần nói qua nói lại lời nói giấu dao, Giang Lăng thân mang bệnh tật được cung nữ đỡ lên sàn.

So với những tiểu thư khuê các này, Giang Lăng từ trước đến giờ luôn trực tiếp khiến người ta cạn lời. 

Muốn công lược phi tần? Vung tiền tặng quà là được.

Muốn chăm sóc Chiêu Dương đế bệnh nặng? Cũng đơn giản thôi.

Giang Lăng bình tĩnh bày tỏ - các ngươi ai không để ta 'hầu hạ bệ hạ', ta sẽ phun máu đầy mặt người đó - chúng phi tần tan hàng lập tức.

Sau khi Chiêu Dương đế tỉnh lại, chỉ thấy mỗi mình Giang Lăng đang 'bệnh nặng'. Vị phi tần quyến rũ diễm lệ này của lão dù bệnh nặng không dậy nổi cũng muốn chăm sóc lão, còn run rẩy đút cháo cho lão.

Hi phi là thiên kim nhà quyền quý, chưa từng hầu hạ ai, nhiều lần làm đổ cháo trên mặt Chiêu Dương đế. Nhưng Chiêu Dương đế đã lớn tuổi, tính tình không tàn nhẫn như lúc còn trẻ, cũng có thể là vì thuốc độc mà mong được quan tâm, không chỉ không trách tội Giang Lăng mà ngược lại còn cảm động muốn khóc.

Sau khi ăn cháo, Chiêu Dương đế nói đau đầu, gọi thái y đến xem. Lúc Giang Lăng lui ra ngoài, nghĩ đến điều gì liền hỏi hệ thống.

"Trong chén cháo kia có độc đúng không?" Ánh nến lập lòe, phản chiếu ánh sáng rực rỡ trong mắt Giang Lăng.

Hệ thống - đồng bọn cùng làm chuyện xấu với Giang Lăng - lập tức bay tới: "Theo hệ thống kiểm tra, bên trong đúng là có chút thuốc độc. Dùng một hai lần không sao, nhưng nhiều lần sẽ ngỏm."

"Thật đúng là..."

Giang Lăng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra, chỉ cười.

Đến sau nửa đêm, Chiêu Dương đế thổ huyết lần thứ hai, cả người co giật.

Lúc Giang Lăng 'không ngại cực khổ' gác đêm, Tiệp dư bái kiến.

Minh Hương thi lễ với Giang Lăng, nghe Giang Lăng lãnh đạm nói: "Lão già dâm dê này ngủ rồi."

Minh Hương ngẩng đầu: "Tướng gia phân phó ta tìm ấn chương."

"Ấn chương đóng dấu tấu chương?"

"Vâng ạ."

Giang Lăng khoanh tay: "Ở đâu trong phòng này thôi, tự tìm đi."

Minh Hương cũng hiểu tính tình Giang Lăng, không nói nhiều trực tiếp tìm trên người lão hoàng đế, cuối cùng thật sự tìm được. Lúc đứng dậy, Minh Hương cúi đầu nhìn mặt Chiêu Dương đế, sắc mặt lạnh lùng.

Sau khi Minh Hương rời đi, Giang Lăng dựa vào trụ giường chợp mắt. 

Đêm nay là đêm không bình yên, tiếng chém giết vang vọng khắp hoàng cung, xuyên qua cửa sổ đóng chặt, mơ hồ truyền đến tai Giang Lăng. Giang Lăng đôi lúc bị giật mình, thờ ơ mở mắt, xuyên qua song cửa nhìn thấy ánh lửa giống như yêu ma giương nanh múa vuốt tùy ý tung hoành.

Ngày thứ hai, cửa phòng mở ra, hộ vệ mặc áo giáp đứng trước cửa.

Giang Lăng ngáp một cái, nhìn về cửa, lần đầu tiên hắn nhìn thấy phụ thân của 'Giang Lăng' - Giang thừa tướng. Người đàn ông đã hơn năm mươi có phần nho nhã thanh quý cười với Giang Lăng: "Lăng nhi, quả nhiên con không khiến vi phụ thất vọng."

Giang Lăng từ chối cho ý kiến.

Có lẽ do âm thanh áo giáp chạm nhau quá ồn ào, hoặc bên ngoài quá nhốn nháo, Chiêu Dương đế mơ màng mở mắt ra, chưa tỉnh hắn đã phát giận: "Vưng Đức, rốt cuộc là ai làm ồn vậy, kéo ra ngoài cho trẫm."

Vương đại thái giám luôn theo hầu nay lại không có tăm hơi.

Chiêu Dương đế đột nhiên nhìn thấy Giang thừa tướng mới cảm thấy không đúng, bất an và tức giận đồng thời xông lên não.

"Bệ hạ, ngài có khỏe không?"

Chiêu Dương đế không thể tin nổi: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Sau đó lão lại thấy Hi phi vẫn diễm lệ xinh đẹp như trước, cùng với hộ vệ đeo đao.

Giang Lăng nhướng mày: "Dễ hiểu mà."

Chiêu Dương đế nhìn chòng chọc Giang Lăng.

"Thắng làm vua thua làm giặc..." Hắn nhấn nhá rõ ràng từng câu từng chữ.

Chiêu Dương đế nghe được, trong mắt nổi lên căm giận ngút trời.

Giang Lăng cong môi: "Bệ hạ, bây giờ ngài chỉ là chó nhà có tang thôi."

"Tiện nhân!" Chiêu Dương đế tức ngực, nỗi giận hóa thành thống hận.

Giang Lăng khoanh tay, tùy tiện trả lời: "Đừng chỉ nhìn mỗi ta chứ. Chủ mưu cũng không phải ta, ta cùng lắm chỉ được coi là đồng phạm."

Lúc Giang Lăng ra cửa nghe thấy giọng của phụ thân hời kia, rất sung sướng cao ngạo: "Bệ hạ, ngài mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hộ vệ giữ cửa tiến lên trực tiếp đánh ngất Chiêu Dương đế.

[Nhiệm vụ phụ hoàn thành]

[Tiến độ yêu phi hại nước: 80%]

[Chúc mừng kí chủ thu được danh hiệu "lam nhan họa thủy"]

[Chúc mừng kí chủ thu được danh hiệu "Làm loạn hậu cung"]

Editor:

Nhìn Chiêu Dương đế già yếu bệnh tật thì hơi tội, nhưng nghĩ đến những gì ổng làm với mẹ Tiểu Cửu, ổng cướp vợ của cha mình, của con mình, còn thu một đống phi tần nhỏ tuổi hơn cả con mình thì thật lòng tui thấy dừa cái lòng tui lắm. Tạo nghiệp cho lắm vào, giờ nghiệp quật không trượt phát nào luôn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play