Sau khi vào Vân Đỉnh Cung, có lẽ là trở về nơi mình sống từ nhỏ, Mai Cửu so với bên ngoài bớt vài phần gò bó, thêm chút hoạt bát.

"Chơi với ta nhé, có được không?"

Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Mai Cửu, Giang Lăng không khỏi rơi vào trầm tư.

Thanh thiếu niên tuổi này thì thích cái gì ấy nhỉ?

Giang Lăng nghĩ đến cái thời mình mười ba mười bốn tuổi, lúc đó cả ngày chỉ nghĩ làm sao để trốn uống thuốc, lén chạy ra ngoài... là một đứa trẻ trâu điển hình.

Giang - bệnh nặng vẫn trẻ trâu - Lăng dời mắt, ho khan một tiếng như chột dạ, hỏi: "Vậy ngươi muốn chơi cái gì?"

Câu hỏi này có vẻ làm khó Mai Cửu, mặt y toát ra sự kinh ngạc.

"Chưa nghĩ ra?"

Mai Cửu cúi đầu, ngại ngùng đáp lại.

Giang Lăng mỉm cười: "Chưa nghĩ ra đã bảo ta chơi cùng rồi à."

"Nhưng mà..." Mai Cửu ngẩng đầu, trong mắt như có hằng hà sa số ánh sao rơi, "Ngươi đồng ý là ta đã rất vui rồi." Dừng một chút, Mai Cửu lại thêm xưng hô vào, "Hi phi tỷ tỷ~"

"... Gọi ca ca." Giang Lăng sửa lại.

Mai Cửu mím môi cười cười, đỏ mặt không nói, cứ như vậy nhìn Giang Lăng, cứ như trên mặt hắn nở ra một đóa hoa, vừa mới lạ vừa vui sướng.

Lần đầu tiên Giang Lăng bị người ta nhìn chằm chằm như thế, đối diện ánh mắt trong trẻo kia, thầm gọi hệ thống: "Tiểu Hồng, có ý kiến gì không?"

"Trèo cây lượm trứng chim, xuống sông bắt cá, vào rừng đánh hổ."

Giang Lăng cười haha hai tiếng. Mấy chuyện đó cũng coi như là chuyện mấy đứa nhóc sẽ làm, vấn đề là ở cái hoàng cung này thì không thể làm được, thân thể của hắn cũng không lăn lộn nổi.

"Không được hả?"

Kinh thư bay vòng vòng trên cao như suy nghĩ, sau đó nó nghĩ đến điều gì mà nở nụ cười bỉ ổi.

"Kí chủ, mấy cái này chắc cậu biết đó." Kinh thư nói xong thì mở ra, từng bức ảnh người lớn hiện trên trang sách.

Giang Lăng: "..."

"Cút!"

Có lẽ Giang Lăng ngẩn người hơi lâu, Mai Cửu bèn kéo nhẹ tay áo Giang Lăng, mong đợi nói rằng: "Phía trước là Vân Đỉnh Cung, hiện tại chỉ có mình ta ở, ngươi muốn nhìn không?"

Giang Lăng gật đầu: "Được."

Nụ cười của Mai Cửu vì thế lại càng thêm rực rỡ, đến độ làm cho Giang Lăng vô thức vỗ ngực.

Nếu muốn vào Vân Đỉnh Cung bằng cửa chính còn phải đi một đoạn, cũng không biết trước có gặp phải cung nữ thái giám đi lại hay không. Mai Cửu nhìn tường son, hô lên: "Chúng ta leo tường đi!"

"Ở đây không có thang." Giang Lăng tự hiểu mình gà bao nhiêu, vô thức tìm thang gỗ, lại bị Mai Cửu kéo kéo tay áo.

"Ta mang ngươi đi." Giọng Mai Cửu mềm mại.

"Mang kiểu gì?"

Vừa dứt lời, Mai Cửu nắm lấy cổ tay Giang Lăng, tay kia ôm hông hắn, trước mắt hoa lên, hai người đã nhảy lên tường. Vì quán tính, thân người Giang Lăng nghiêng về phía trước, lại bị Mai Cửu kéo lại, nhìn cảnh trí Vân Đỉnh Cung.

Một thoáng nhìn làm Giang Lăng kinh ngạc. Đập vào mắt là hồ nước trong xanh, đình đài lầu các cao thấp đan xen, tùy nước mà đặt.

Khoảng thời gian này Giang Lăng đã thấy hoàng cung tráng lệ, nghĩ rằng Vân Đỉnh Cung có đẹp cỡ nào cũng không làm hắn để ý. Không ngờ nhìn thấy tận mắt rồi Giang Lăng mới phát hiện nơi đây mộc mạc ẩn hiện, hòa với hồ nước gò núi tự nhiên thành một thể, nhìn lâu sẽ cảm thấy rất thư thái.

"Tiên đế đã theo như ý của sư phụ mà xây dựng Vân Đỉnh Cung." Mai Cửu giải thích.

Bên trong bức tường là mấy cây cổ thụ đồ sộ, cành lá sum xuê, tản ra như tán ô lớn. Mai Cửu vui vẻ nói xong, ôm lấy Giang Lăng, nhảy sang một cành cây vững chãi rồi đáp xuống đất.

Giang Lăng hết bị tiểu cô nương Hàn Tố bế lại bị tiểu thiếu niên Mai Cửu thấp hơn mình nửa cái đầu bồng.

Giang Lăng:... Một lời khó nói hết.

"Trong hồ này nuôi rất nhiều cá chép, còn có một con cá chép vàng. Sư phụ nói cá chép chiêu tài, cầu may."

Sau khi vào Vân Đỉnh Cung, có lẽ là trở về nơi mình sống từ nhỏ, Mai Cửu so với bên ngoài bớt vài phần gò bó, thêm chút hoạt bát.

"Mấy cây táo này do ta trồng khi còn bé, bây giờ đã bảy tám năm, cao như vậy rồi."

"Còn đây nữa, trước đây ta hay luyện kiếm ở đây." Mai Cửu chỉ vào một bãi đất trống, có mấy cái giá dùng để bày vũ khí, cách đó không xa còn có bia ngắm, có vẻ là để luyện bắn tên.

Giang Lăng gật đầu, thầm nghĩ quốc sư tiền nhiệm quả có phần bản lĩnh, chí ít biết võ, còn không phải chỉ biết một loại.

Đang khi nghĩ như vậy, Giang Lăng nhìn thấy Mai Cửu quay đầu, ánh nắng rực rỡ phủ trên thân người y, dịu dàng ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn.

Y nói rất nghiêm túc, giống như đang hứa hẹn: "Sư phụ đã từng nói với ta, ta có thiên phú vượt trội, chỉ nói đến kiếm thuật đã sớm hơn người, hơn nữa ta cũng đã kế nhiệm vị trí quốc sư, cho nên... Nếu sau này ngươi có gì cần ta giúp thì cứ nói."

"..."

Nói đến đây Mai Cửu hơi hồi hộp, giọng mềm như bông: "Ta có thể bảo vệ ngươi."

Đến nước này, Giang Lăng thật sự cảm thấy Mai Cửu đã phải lòng 'Giang Lăng' rồi. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ở cổ đại thì thiếu niên ở độ tuổi này đã sớm hiểu rồi.

Giang Lăng lại liếc con số -100 trên đầu Mai Cửu.

Hắn thật sự càng ngày càng không hiểu.

Mai Cửu hơi xấu hổ nhìn Giang Lăng, cho đến khi Giang Lăng gật đầu rồi nói 'được' thì mới cười.

"Đúng rồi." Mai Cửu chạy mấy bước, tung người nhảy đến cây cột dưới hành lang, cười với Giang Lăng, lấy tay chiều cao trên cột, "Lúc ta rời hoàng cung mới cao chừng này, giờ đã cao hơn rồi."

Giang Lăng từ tốn đi qua, thấy trên cột đá có mấy vết khắc, dường như là dùng vũ khí sắc bén rạch ra.

Cuối hành lang có một lương đình, mấy cây liễu rũ cành xuống nước, cành liễu dẻo dai đung đưa theo gió, lộ ra chú chim làm ổ trên chạc cây. Mai Cửu lôi kéo Giang Lăng ngồi nghỉ trong lương đình một lát, hai tay y vỗ lan can nhìn xuống nước, hào hứng nói với Giang Lăng rằng trên cây phía trước có xích đu, có muốn chơi hay không.

"Nói chung là không thể chơi được." Giang Lăng ho nhẹ, uyển chuyển từ chối.

"À." Mai Cửu rũ mắt, nhìn có vẻ hơi ủ rũ.

Giang Lăng đang nghĩ có nên chiều theo ý y không, y lại cười với hắn, dẫn hắn đi đến chỗ tiếp theo.

Trên con đường trải đá cuội, Giang Lăng đột nhiên cảm thấy chơi cùng y như thế này cũng không tồi.

Hoàng cung nơi chốn đẹp đẽ mỹ lệ, nhưng trước giờ không có ai nhẹ giọng nói chuyện với hắn như vậy, giống như muốn chia sẻ hết thảy bí mật nhỏ với mình, dù chỉ là những điều bé nhỏ nhưng lại khiến lòng người thoải mái.

Hai người đi dạo gần hết Vân Đỉnh Cung xong, Mai Cửu dừng lại dưới một gốc cây đa to lớn, rễ cây xù xì chằng chịt, có những con kiến nhỏ đang bò lên trên.

Giang Lăng nhìn theo một con kiến bò vào tổ kiến trên cây, quay đầu lại thấy Mai Cửu cầm một cái xẻng sắt từ đâu ra, đang đào hố.

"Hi phi tỷ tỷ, ngươi tránh xa chút, cẩn thận bùn đất dính vào váy."

Giang Lăng lui về sau mấy bước: "... Gọi ca ca."

Đôi mắt Mai Cửu vô tội.

"Vậy bỏ hai chữ Hi phi đi."

"Vâng, tỷ tỷ." Mai Cửu vui vẻ tiếp tục sự nghiệp đào hố, không lâu sau đã moi ra một cái rương gỗ. Rương này không có hoa văn gì, nhưng được sơn một lớp dày, tránh cho bị hỏng.

Xẻng sắt bị bỏ trên cỏ xanh, lúc Mai Cửu mở rương, Giang Lăng tò mò nhìn sang. Đầu tiên là một lớp vải mềm, lấy vải ra là thứ bên trong. Mai Cửu lấy từng thứ một ra, là những đồ y từng dùng khi còn nhỏ. Có quả cầu mây, đó giờ chỉ có một mình y nên không thể đá, cận thẩn cất trong rương. Cũng có thăm tre cầu phúc, dây chun cột chung với nhau, mấy quyển sách nhỏ...

Không phải thứ gì quý giá, nhưng là đồ đạc thời thơ ấu của thiếu niên này.

Giang Lăng cũng không có thời thơ ấu liền thò qua, hai người kề vai, hứng thú nhìn.

"Tỷ tỷ, chờ thân thể ngươi tốt rồi, chúng ta chơi đá cầu, nhảy dây, xích đu đi. Ta đẩy, ngươi chỉ cần ngồi thôi."

Giang Lăng suy nghĩ một chút: "Để sau đi."

"Ừm, ta cũng muốn bắt cá chép sư phụ nuôi..."

"Ăn không?"

Mai Cửu kinh ngạc: "Ăn được sao?"

Giang Lăng sờ cằm: "Chắc là được."

Mai Cửu lại lấy ra một sợi dây màu đỏ, dây thừng đỏ đan xen chỉ mảnh màu vàng, nom rất xinh xắn. Y lấy nó để đan, ngón tay linh hoạt xuyên qua dây, tạo ra nhiều hình thù khác nhau*.

*Đoạn này là Tiểu Cửu đang chơi trò đan dây, cái trò mà Nobita hay chơi ấy.

Mặt trời dần ngả về Tây, hai người kéo cái rương vào phòng, chủ yếu là Mai Cửu kéo, Giang Lăng ở bên làm cảnh.

Sau khi vào phòng, Mai Cửu vừa thu dọn đồ đạc vừa ngại ngùng nói: "Đây là phòng trước kia của ta, những phòng kia vẫn chưa dọn dẹp, bụi quá chừng."

"Không có ai dọn sao?"

"... Ta không muốn thấy nhiều người."

Giang Lăng dạo quanh một vòng, cảm thấy đường đường là quốc sư mà sao giản dị ghê. Đi qua một cái kệ, Giang Lăng quay người lại nhìn thử, lấy ra một bình sứ.

"Này là... rượu?" Giang Lăng ồ một tiếng, trêu chọc, "Ngươi còn nhỏ mà đã lén uống rượu rồi hả. Con nít đừng uống cái này, coi chừng không cao lên được đó."

Ỷ vào mình cao hơn, Giang Lăng quơ quơ tay đo chiều cao, chê Mai Cửu lùn.

"Hả?" Mai Cửu quay lại, vẻ mặt cũng kinh ngạc. Bỏ đồ trên tay qua một bên, y nghi ngờ nhìn chằm chằm bình sứ trong tay Giang Lăng, "Cái này hình như của sư phụ."

Nghe y nói thế Giang Lăng liền đưa bình tới, cong mắt cười: "Ngươi không uống rượu? Ôi chao, đúng là đứa trẻ ngoan."

"Ta không phải trẻ con."

"Vâng vâng vâng, không phải." Trong lòng Giang Lăng, vị thành niên cũng là con nít thôi, trả lời rất chi qua loa.

Mai Cửu chau mày, oan ức nhìn Giang Lăng.

"Được rồi, mau đi sắp xếp đồ đạc đi nào!" Trong mắt Giang Lăng đầy ý cười nhìn lướt qua những đồ chơi nhỏ đầy đất, xua xua tay với Mai Cửu.

"..."

Mai Cửu chớp mắt bước đến trước, lén Giang Lăng mở nút bình, hương rượu nồng nàn tản ra khắp phòng. Có lẽ là do chưa từng mở ra lần nào nên mùi hương rất thuần.

Mai Cửu ngửa đầu, uống một ngụm to.

Giang Lăng kinh ngạc: "Ê..."

Có lẽ do uống gấp quá, Mai Cửu bị sặc ho sù sụ, hai má đỏ hồng.

"Khụ khụ khụ."

Giang Lăng bật cười: "Ai bảo ngươi thể hiện cơ."

Editor:

Hôm nay chính thức tạm biệt môn giáo dục thể chất ròi, mừng gớt nước mắt huhu.

Chương này Tiểu Cửu đáng iu xỉu.

Về xưng hô giữa 2 nhân vật chính, thề thì đây là một trong những lý do làm tui đau đầu nhất khi edit. Bởi vì A Lăng vốn là nam giả nữ, để Tiểu Cửu gọi Giang Lăng là tỷ tỷ thì nó kỳ, mà có được dùng ca ca đâu tại ẻm đâu biết A Lăng là nam:v

Nên chốt đơn là thế giới cổ đại tu tiên gì đó thì tui sẽ để ta - ngươi, thế giới hiện đại sẽ dùng anh - em. Ui nghĩ đến cảnh Tiểu Cửu gọi anh xưng em với Giang Lăng cái tui xỉu ngang, tình thú gì đâuuu í. Niên hạ gì đó đúng là ngol mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play