"Chỉ cần ngươi không tự sỉ nhục mình, chỉ cần ta ở đây, ngươi sẽ không chịu oan ức."

Bốn chữ 'hệ thống tu luyện' vừa phát ra, Giang Lăng kinh ngạc, vội vàng lật trang bìa qua đến trang tu luyện.

Hệ thống võ hiệp.

Hệ thống pháp thuật.

Hệ thống huyết mạch.

Hệ thống tu chân...

Ước chừng có khoảng mười loại hệ thống, mỗi hệ thống lại có những nhánh khác nhau. Ví dụ như hệ thống võ hiệp chia ra nội công và ngoại công, dù là nội hay ngoại thì đều có vũ khí phù hợp, độc dược, ám khí, đao thương kiếm gậy...

Giang Lăng lật từng tờ một, chỉ thấy hoa cả mắt. Lật đến chỗ vũ khí, Giang Lăng càng muốn chói mù mắt chó. Nguyên nhân có hai cái, thứ nhất là bị ánh sáng của đống bảo vật này chói mù, thứ hai là bị đống điểm tích lũy dọa sợ.

Lúc này Giang Lăng mới cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là sáo lộ*, đúng là xã hội mà.

*Sáo lộ (套路): thường chỉ người lừa gạt hoặc người vô cùng thực dụng - theo Baidu.

Trước đủ loại bảo vật trong cửa hàng hệ thống, Giang Lăng cảm thấy sao mà đắt quá chừng. Nhưng nỗ lực hai tháng này hắn cũng có được chút vốn, hơn nữa không cần lo cơm áo, ngoại trừ giả dựng đan thì... ngoại trừ bất đắc dĩ, đúng là không cần những thứ này.

Thế nhưng hắn biết rõ mình cần phải tu luyện, để thoát khỏi ràng buộc của cái thân thể mà thuốc với châm cứu cũng không cứu được này, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì!

Nhưng mà ngay cả quyển tâm pháp cơ bản nhất thì điểm tích lũy cũng tính bằng hàng chục nghìn, Giang Lăng lại khó tính, toàn để ý hàng cao cấp hơn triệu. Một đống số không làm điểm tích lũy của Giang Lăng trông rất lẻ loi.

"Ê Tiểu Hồng, dù tôi có hoàn thành nhiệm vụ chính cũng chỉ nhận được phần thưởng mười nghìn điểm, cậu không thấy mấy cái giá này vô lý quá chừng hả?"

Cày cả đời cũng không mua được miếng đất, ai gảnh đi làm?

Kinh thư lăn một vòng trên tường, hơi khoái chí: "Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt. Không phải là bí mật gì, nói cho cậu biết cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một việc trước, tôi sẽ nói."

"Nói đi."

"Hihi, sau này không được xé tôi nữa, phải lo hoàn thành nhiệm vụ, phải mang tấm lòng cao thượng làm một bà mối có ước mơ có tiết tháo."

Đang khi hệ thống lải nhải ồn ào, Giang Lăng bỗng nở nụ cười với nó.

Hệ thống vỗ vỗ trái tim nhỏ không tồn tại, đau khổ nói: "Được rồi, mấy cái như tiết tháo thì hơi khó."

"Chỉ vậy?" Giang Lăng sảng khoái đáp ứng, "Được."

Kinh thư đập đập trang sách như vỗ tay: "Được lắm, kí chủ cậu đúng là đàn ông đích thực."

"Nói mau lên."

Hệ thống phấn khích: "Hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, hệ thống tôi đây sẽ tặng kèm phần thưởng đặc biệt. Cậu không cần điểm tích lũy nào cũng có thể chọn một hệ thống tu luyện hay tâm pháp cơ bản gì đó, miễn phí. Tuy nhiên đồ quá quý thì vẫn cần điểm tích lũy để đổi. Tôi nói với cậu rồi, phương pháp được nhất là trong mỗi thế giới lợi dụng thân phận để tiện học..."

[Hệ thống đang tắt máy, xin khởi động lại sau.]

[...]

Giang Lăng: "... Tiểu Hồng, cậu còn sống không đấy?"

[...]

Một lúc lâu sau Giang Lăng mới nghe được tiếng khởi động lại.

Tên ngốc hệ thống to lớn kỳ quái khác người này cuối cùng cũng hồi máu sống lại.

"Hức hức hức." Nó rất oan ức, "Tiết lộ kịch bản sướng nhất thời, hệ thống phải chịu khổ cả đời."

Sau đó còn tổng kết: "Kí chủ, chúng ta nói chuyện khác đi!"

Giang Lăng lại dễ tính gật đầu, âm thầm suy nghĩ, mặc dù hệ thống có quyền nhất định nhưng cũng gặp hạn chế rất lớn, một khi tiết lộ chuyện bí mật sẽ bị chết máy. Chẳng qua có thể khẳng định một chuyện là thật sự có những thế giới khác nhau. Giang Lăng bỗng nhiên cảm thấy làm bà mối cũng không tệ, đến lúc thay đổi thế giới rồi.

Sau đó Giang Lăng kiểm tra lại toàn bộ những thứ Mai Cửu cho mình, xác định chúng không độc không hại rồi thì lấy hết.

Hệ thống nói: "Kí chủ, không chỉ điểm tích lũy mới có thể đổi đồ đâu, trân bảo cũng có thể đổi điểm đó, cậu không muốn thử một lần hả?"

"Không."

Loại giao dịch kiểu này thường sẽ bị ép giá, nếu Giang Lăng dư giả cũng thôi, nhưng nay hắn lại rất cần những thứ này.

Hôm sau.

Trong phòng truyền ra thanh âm cực kỳ mất hồn làm cung nữ đứng ngoài không biết có nên vào cắt ngang hay không. Cúi cùng, bọn họ chỉ biết cúi đầu, xếp thành hai hàng đứng ngoài cửa.

Giang Lăng thức dậy, từ tốn mặc thêm áo ngoài, nở nụ cười quyến rũ động lòng người lại mang theo thâm ý với kẻ bị trói gô phía cuối giường. Cả người Chiêu Dương đế sạch trơn chỉ còn lại cái quần cộc, tay chân bị trói chặt, miệng bị nhét một cái lọ.

"Tối hôm qua chơi đã không?"

"Ưm a a."

"Ồ, bệ hạ còn muốn chơi nữa?"

"A a a a."

"Đương nhiên sẽ chiều ý ngài." Một cái roi da tung ra, đuôi roi chạm mặt đất lạnh lẽo, Giang Lăng cười dịu dàng nâng roi.

"Hưm..."

"Sướng không?" Roi da vung lên, rơi xuống đùi Chiêu Dương đế.

"A..."

Giang Lăng cầm roi, dùng cán roi nâng cằm Chiêu Dương đế. Lão lườm muốn rách mí mắt, Giang Lăng vẫn cứ nhỏ nhẹ nói: "Bệ hạ, ngài không có cảm giác hả? Vậy mà tối qua ngài lại thích lắm đó, suy nghĩ lại xem, cứ từ từ mà nghĩ."

Cũng không biết Mai Cửu cho Chiêu Dương đế dùng thuốc mê nào mà bây giờ lão ta không biết nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt lại có vẻ rất thỏa mãn.

Đậu má!

Giang Lăng chửi thầm, lo lắng lui lại vung roi da, chỉ gây đau, không để lại vết thương, cũng không đánh mặt.

Sự thật chứng minh, không chỉ có thuốc mê có tác dụng, Thất Nhật Đảo cũng không chịu thua kém. Lão hoàng đế đừng nói là trừng trị Giang Lăng, chỉ có thể nằm thẳng cẳng chịu ngược.

Cuối cùng mọi chuyện kết thúc trong cảnh lão hoàng đế được Vương đại thái giám đỡ lấy rời khỏi, lúc đi hốc mắt sâu hoắm, chân run lập cập - nhưng dù vậy lão cũng không trị tội Giang Lăng.

Giang Lẵng vỗ hệ thống: "Chắc thích bị ngược rồi."

Lão hoàng đế vừa đi, Giang Lăng bắt đầu ghét bỏ đồ đạc trong phòng, để cung nữ thay mới hết, còn mình ngồi trong lương đình nhàn nhã uống trà.

Minh Hương sợ Giang Lăng lạnh, buông màn lụa trong đình xuống mới rót trà cho Giang Lăng. Nước trà trong suốt sóng sánh trong chén, hơi nước dày đặc làm mờ đường nét gương mặt Giang Lăng, phảng phất chiều dài năm tháng.

Cho đến khi chén trà chạm vào đầu ngón tay Giang Lăng, hương hoa tinh khiết lướt qua đầu mũi, Giang Lăng mới vẫy vẫy tay với Minh Hương.

"Bảy ngày rồi, Minh Hương, ngươi đã quyết định xong chưa?"

Minh Hương cúi đầu, đứng cách Giang Lăng không xa. Giang Lăng bèn kéo người qua, sờ sờ đầu nàng như anh trai đối với em gái, dịu dàng nói: "Nếu ngươi muốn vào hậu cung, muốn làm phi tần vừa có tiền vừa có quyền của lão già háo sắc kia, ta sẽ giúp ngươi thỉnh chỉ*."

*Chỉ trong thánh chỉ, ý Giang Lăng là sẽ xin thánh chỉ của hoàng đế sắc phong cho Minh Hương.

Người đối diện hơi run, Giang Lăng lại cố ý níu nàng lại: "Nếu ngươi không muốn thì cứ tiếp tục ở cạnh ta, không cần phải lo lắng gì cả."

"... Nhưng mà, nô tỳ đã..."

"Đừng coi thường bản thân mình như thế, nói trước, ta chưa từng đồng tình với bất kỳ ai tự hạ thấp mình." Mấy lời này của Giang Lăng hơi tùy ý, nhưng là khẳng định chân thực, "Chỉ cần ngươi không tự sỉ nhục mình, chỉ cần ta ở đây, ngươi sẽ không chịu oan ức."

Minh Hương trầm mặc rất lâu, Giang Lăng cũng không vội, chậm rãi uống trà.

Lúc lâu sau, Minh Hương lặng lẽ che mặt, giọng nức nở: "Công tử, nô tỳ đã không còn lựa chọn nào khác rồi."

Là công tử mà không phải tiểu thư. Thân là người thân cận với Giang Lăng nhất, một mình lo lắng hết mọi chuyện của Giang Lăng, hắn có thể lừa người khác nhưng không giấu được cung nữ thông minh bên cạnh này.

"Được, ta hiểu rồi." Giang Lăng buông chén trà, khép mắt lại, lạnh nhạt kiềm nén.

Tiếp theo, hắn lại phải tìm một người sẽ đáng tin sẽ không tiết lộ thân phận của hắn.

Tốc độ làm việc của Giang Lăng rất nhanh, hôm sau Minh Hương đã nhận được thánh chỉ sắc phong là Tiệp dư. Trước khi rời đi, nàng kéo níu tay Giang Lăng, khuôn mặt luôn cung kính nay hiện ra vẻ ỷ lại. Nàng nói nhỏ bên tai Giang Lăng một câu, rất nhẹ, chỉ có một mình Giang Lăng nghe rõ.

"Công tử, mọi chuyện nô tỳ sống để bụng chết mang theo, cũng chưa từng suy nghĩ vì sao tiểu thư lại biến thành công tử. Nhưng mà... ta từng lén nghĩ rằng, ta muốn hầu hạ người cả đời này."

Sau khi Minh Hương ra khỏi Hiệt Phương Đình, hệ thống kêu lên sợ hãi: "Kí chủ kí chủ, mới nãy cô ấy tỏ tình đó tỏ tình đó tỏ tình đó!"

Giang Lăng: "Cút!"

Chiêu Dương đế vẫn rất hứng thú với sủng phi bên mình, nghỉ chưa được một đêm đã chạy đến lạnh nạn chỗ Giang Lăng.

Lúc này ngay cả hệ thống cũng chết lặng rồi, nở nụ cười ý vị quen thuộc giống y kí chủ nhà mình, kéo dài giọng: "Ôi~ Lại bất lực rồi à."

"Lần này chắc là bất lực thật ấy."

Trong cung rồi trên triều cũng đã lan truyền danh xưng 'yêu phi hại nước' rồi. Chiêu Dương đế mê cái đẹp nhưng cũng cả thèm chóng chán, sẽ không dừng chân quá lâu bên một bụi hoa. Nhưng lần này lão ta như bị ma nhập, vứt hậu cung ra sau, chỉ sủng ái mỗi mình Giang Lăng.

Đầu tiên là bảy ngày không lên triều sớm, sau đó thăng cung nữ bên người Hi phi lên hàng Tiệp dư.

Khi không ít người chê cười Hi phi, Hi phi lại được đế vương độc sủng.

Lại nói thân phận của Hi phi, cộng thêm tư tình của nàng với Tam hoàng tử...

Dưới đủ loại tin đồn, cái danh yêu phi hại nước đã bắt đầu trồi lên. Chiêu Dương đế bị Ngự sử khuyên can, thái độ của Đức quý phi lạnh đi, Tiệp dư mỗi ngày đều vội vội vàng vàng muốn hầu hạ hắn, Lệ phi thì nói mát hắn suốt, nhưng độ thiện cảm lại cứ từ từ tăng lên.

Cả hậu cung, người nhàn nhã nhất chắc chỉ có mình Giang Lăng.

Nhưng sự thật thì yêu phi hại nước cũng không dễ làm như thế.

Trần thị Giang gia vào cung xin gặp mặt Giang Lăng.

Bà chính là mẹ ruột của nữ phụ Giang Lăng độc ác, là phu nhân của Giang Thừa tướng - một người mà Giang Lăng không thể không gặp.

Giang Lăng để cung nữ sửa soạn cho mình một hồi mới đi gặp người.

Trần thị là một người phụ nữ sắc sảo cao quý, khí thế của chủ mẫu một gia tộc hơi lạnh nhạt, lúc nhìn thấy Giang Lăng vành mắt lại hơi đỏ.

Giang Lăng thử thăm dò vài câu, Trần thị không gần gũi quá mức nhưng cũng không xa cách quá đáng. Thái độ này làm Giang Lăng hiểu ra, tình cảm của Trần thị và con gái đại khái cũng khá nhạt nhẽo, càng không nói đến chuyện quan tâm lo lắng.

Cung nữ thái giám đã lui cả, sảnh lớn trở nên yên tĩnh.

Lúc Trần thị ngồi xuống với Giang Lăng, bà nắm lấy tay của 'con gái'.

"A Lăng, bây giờ con được sủng ái, nhưng mẹ mong con không quên mục đích mình vào cung."

Giang Lăng gật đầu với Trần thị giống như đã khắc cốt ghi tâm mọi chuyện.

Giọng nói Trần thị rõ ràng: "Bệ hạ đã hạ chỉ phong Tam hoàng tử làm Tuyên vương, ít ngày nữa sẽ khởi hành về đất phong."

"Mẹ biết con khổ sở trong lòng."

Trần thị vỗ nhẹ tay Giang Lăng: "Chỉ cần việc lớn của cha con thành công, con muốn ai cũng được."

Giang Lăng rũ mắt đáp lại.

Sau đó, lòng bàn tay bị nhét một thứ, mặt Trần thị bình tĩnh: "Quốc sư ở Vân Đỉnh Cung. A Lăng, con cố thuyết phục y, mượn tay y đưa thứ này cho bệ hạ ăn một ít."

[Mở ra nhiệm vụ phụ.]

[Hoàn thành dặn dò của Trần thị.]

Lời tác giả: Giải thích cho mọi người một chút

Phía trước đã nói rồi, sau khi Giang Lăng làm nữ phụ độc ác của thế giới này thì thế giới này sẽ thừa nhận vai diễn của Giang Lăng.

Thế giới ngầm thừa nhận Giang Lăng là con gái, nhưng dù nói thế nào thì Giang Lăng cũng là con trai, kết cấu sinh lý rất khác biệt, trong cung có người hầu bên cạnh, nhất định sẽ có người phát hiện ra khác biệt đó.

Ở đây chỉ có Minh Hương phát hiện vì cô ấy là người thân cận nhất, độ thiện cảm cũng cao, thêm nữa là nói ra thì không ai tin, cũng không được ích gì, nên ngay khi phát hiện đã giấu trong lòng (? >ω<*?)

Lời editor:

Nói đơn giản thì mọi người nhìn vẻ ngoài của Giang Lăng thì sẽ auto nghĩ Giang Lăng là con gái. Còn ai nhìn được từ trong ra ngoài như Minh Hương thì sẽ biết Giang Lăng là con trai.

Nói đúng hơn thì chị Hương sẽ nghĩ anh Lăng là thái giám ấy chứ nhỉ, tại theo chương một thì ảnh mất chym rồi còn đâu (⊙ω⊙)

Giang Lăng thả thính đỉnh quá làm các chị dính thính hết trơn ( ̄  ̄|||)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play