"Theo đuổi vinh hoa phú quý cũng không xấu, hơn nữa nàng ấy không đáng bị làm nhục trước nhiều người như vậy."
"Bởi vì hiện tại nàng là người của ta."
"Âm, âm một trăm kìa..." Kinh thư đang liều mình muốn ngăn cản Giang Lăng run lên, tự giác chui vào góc, trốn trong bụi hoa lén lút rình coi.
Giang Lăng đưa tay ra, giữa ngón tay trắng nõn là thắt lưng bằng ngọc phấp phới trong gió đêm, mềm mại nhưng lại mang theo sát ý không tan.
"Mai Cửu?" Nụ cười của Giang Lăng trong vắt, chợt gọi, "Ừm, tiểu quốc sư?"
Hai người bọn họ một đưa lưng về phía sân đầy đèn rực rỡ, một nửa nằm trên bàn đá, quần áo xộc xệch. Nhưng lúc chạm mắt nhau Giang Lăng lại cười, ngược lại Mai Cửu dời mắt đi, dường như giật mình cúi đầu, sau đó mới khẽ ừm một tiếng, âm thanh nho nhỏ như muỗi.
Phản ứng của Mai Cửu khiến Giang Lăng ngược lại không biết phải làm thế nào.
Tình huống hiện tại thật lúng lúng, Giang Lăng đang chuẩn bị bất chấp hậu quả 'hành thích vua' nhưng ngay lúc xuống tay lại có người đánh ngất Chiêu Dương đế trước một bước, còn thuận tay vứt lão ta xuống sàn nhà.
Nếu là quân ta, Giang Lăng sẽ thở phào giơ ngón cái lên khen: Người anh em, được!
Nếu là quân địch... Có quân địch nào làm vậy bao giờ hả?
Mà Mai Cửu vừa vặn ở khoảng giữa, về thân phận y là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Chiêu Dương đế, là quốc sư nước Thiên Chiêu, vốn là quan hệ máu mủ ruột thịt. Dù rằng thời thơ ấu Chiêu Dương đế không quan tâm đến y, nhưng nhìn cảnh trong yến hội hôm nay thì Chiêu Dương đế có vẻ rất coi trọng y. Nhưng thấy y tối nay lại xuất hiện ở Hiệt Phương Đình, còn đánh ngất Chiêu Dương đế, ra tay không nhẹ, sau đó còn chẳng thèm quan tâm... làm Giang Lăng cảm thấy khó xử.
Vậy thì đe dọa!
Giang Lăng suy nghĩ trong đầu, Mai Cửu đả thương Chiêu Dương đế, hắn hoàn toàn có thể thừa cơ hội này vứt nồi* cho đối phương, sau đó tùy ý bắt chẹt thiếu niên mười mấy tuổi này.
*Nồi: chắc cái này mọi người thấy nhiều rồi nhỉ, đại loại là đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.
Quốc sư của một nước có thể giúp hắn rất nhiều chuyện.
Giang Lăng nằm trên bàn đá lạnh lẽo suy nghĩ miên man, đoạn thấy mũi hơi ngứa.
"Hắt xì --"
Âm thanh kinh thiên động địa phá vỡ im lặng, Giang Lăng bình tĩnh suy nghĩ, cảm lạnh mất rồi, cầu mong đừng phát sốt.
Đương lúc Giang Lăng muốn che miệng, thiếu niên đang cúi đầu, chỉ có thể thấy mấy sợi tóc tản ra trên trán cũng bị kinh động đến. Y hơi ngẩng đầu, khuôn mặt hiện vẻ kinh ngạc.
"Đắc tội." Mai Cửu khẽ nói, chất giọng mềm tựa ánh dương trong trẻo tháng ba. Sau đó y cẩn thận vươn tay ra, cách đai lưng nắm lấy tay Giang Lăng, nhẹ nhàng kéo tay Giang Lăng đang đặt trên bàn.
Giang Lăng nằm trên bàn, quần áo bị mở rộng xộc xệch, chỗ xương quai xanh lộ ra bị gió đêm lướt qua, nổi một tầng da gà. Tầm nhìn của Mai Cửu dừng trên cổ Giang Lăng, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt lại đỏ lên theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
"Cái đó..." Mai Cửu đưa tay chỉ quần áo Giang Lăng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Mọi người đều là đàn ông mà, có sao đâu.
Giang Lăng vốn dĩ cảm thấy chẳng sao cả, nhưng toàn thân người trước mắt lại viết đầy hai chữ xấu hổ mới nhớ đến bản thân hiện tại đang giả nữ. Thiếu niên này nhìn non nớt như thế có lẽ còn chưa ăn mặn* bao giờ, đành tiện tay kéo áo lại. . Bạn đang đọc truyện tại ++ t rumtruyen. NET ++
*Mặn này không phải chỉ đồ ăn mặn hay nhạt đâu, hiểu theo nghĩa bóng thì bạn Cửu vẫn là trai tân í.
Đang khi sửa quần áo, Giang Lăng nghiêng đầu, che miệng hắt xì hai cái nữa. Giờ thì có thể chắc chắc là hắn bị cảm lạnh rồi.
Nghĩ như vậy, trước mặt có một đôi tay chìa ra, không có bất kỳ ý xấu nào, vô cùng nghiêm túc cẩn thận sửa sang quần áo hộ Giang Lăng, sau đó rút đai ngọc trong tay Giang Lăng ra, cúi người buộc cho hắn.
Giang Lăng nhìn cái gáy của y, lại dời tầm nhìn đến khuôn mặt, vài sợi tóc phân tán trên đầu vai ôm lấy sườn bên mặt, chỉ thấy được hàng mi dài mảnh.
"Tiểu quốc sư, ngươi có biết mình vừa làm gì không? Ngươi đánh ngất đương kim thiên tử, ca ca của ngươi đó." Giang Lăng hơi nâng cằm, ánh mắt dừng trên lão hoàng đế lẻ loi chổng vó trên đất.
Mai Cửu thắt xong đai lưng rồi thì lui ra sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người, lại thấy Giang Lăng ăn mặc mỏng manh, sợ hắn lạnh nên cởi áo choàng trên người phủ thêm cho hắn.
Nghe Giang Lăng nói, y hơi ngại ngùng: "Nhưng mà ngươi không tình nguyện mà, đúng không?"
"Ta không tình nguyện thì ngươi đánh ngất lão?" Giang Lăng híp mắt, vừa như chế giễu vừa như thăm dò, "Còn lén lút chạy tới viện của ta, không phải ngươi thầm thương trộm nhớ ta chứ? Nói trước nha, ta coi như là chị dâu của ngươi đó."
"..."
Mai Cửu hơi trợn to mắt, nhìn Giang Lăng như nhìn thấy chuyện lạ nghìn lẻ một đêm, sửng sốt hồi lâu mới nhỏ giọng thanh minh: "Không phải, chỉ là ta nhìn thấy ngươi ở trước Tâm Hải Cư, sau đó... đi theo sau..."
Mấy chữ đằng sau vì không đủ to, nghe ra có chút chột dạ.
Giang Lăng chậc lưỡi. Nếu không phải con số âm một trăm máu me trên đầu Mai Cửu không thay đổi tí nào, hắn sẽ thật sự nghĩ rằng thiêu niên này rất có thiện cảm với mình nên mới giúp mình.
"Ta còn nhìn thấy sau khi ngươi đi, Thiếu Hằng ướt đẫm ra khỏi Tâm Hải Cư. Các ngươi cãi nhau sao?" Lúc nói lời này, Mai Cửu chớp chớp mắt, đôi mắt xanh biếc thanh trong phản chiếu rõ bóng hình Giang Lăng, không lẫn chút tạp chất nào.
"Ta không có quan hệ gì với hắn cả." Giọng Giang Lăng chắc như đinh đóng cột.
"Ừm." Mai Cửu gật đầu, cũng không biết có tin hay không.
Giang Lăng xoa xoa mi tâm, khoanh tay chậm rãi nói: "Ngươi đánh bệ hạ ngất xỉu, coi như là lỗi của ngươi, chuyện này ta sẽ đổ hết cho ngươi."
Mai Cửu lại trả lời câu này rất nhanh: "Được."
"Hành thích vua là tội chém đầu."
"Đúng là do ta làm."
Giang Lăng nghiêng đầu: "Ngươi không sợ?"
Mai Cửu dùng giọng nói rất khẽ trả lời: "Sẽ không chém đầu."
Sau đó y nở nụ cười với Giang Lăng. Khuôn mặt vốn dĩ nhu hòa nay mỉm cười cong cong như mảnh trăng non, thêm nét ngây thơ non nớt vẫn chưa rút đi hết, thật sự... đáng yêu cực kỳ.
"Hệ thống à, Tiểu Hồng ơi." Giang Lăng chớp chớp mắt, vội vàng hô hoán hệ thống trong đầu.
Kinh thư thò ra từ bụi hoa, hạ giọng như ăn trộm: "Hệ thống hồng nương rất hân hạnh phục vụ bạn."
"Bớt xàm cái." Giang Lăng hỏi: "Độ thiện cảm có thể bị lỗi không?"
"Tuyệt đối không!" Hệ thống phản bác, "Từ sai lầm lần trước tôi đã sửa chữa toàn bộ từ trên xuống dưới một lần, chắn chắn không có vấn đề."
Được rồi, hệ thống không bị làm sao, tức là số âm một trăm máu me trên đầu Mai Cửu cũng là thật.
Giang Lăng thoáng thất thần, sau đó kéo áo choàng Mai Cửu khoác cho mình xuống, ném về phía người ta, phất phất tay: "Cảm ơn ngươi lúc nãy ra tay giúp đỡ, bây giờ ngươi có thể đi rồi."
Giang Lăng đi về phía Chiêu Dương đế, giọng lười biếng: "Tốt nhất là lén lút một chút, đừng để người ta nhìn thấy. Ta cũng không muốn ngày mai nghe được lời đồn quốc sư từ Hiệt Phương Đình đi ra đâu."
"Nhưng vừa nãy ngươi nói rằng..." Mai Cửu tiếp lấy áo choàng, thoáng sửng sốt.
"Vừa nãy là vừa nãy. Giờ ta tự giải quyết."
Giang Lăng nhìn cái đống trên đất, trước tiên đá đá hai cái, xác định sẽ không có cảnh xác chết vùng dậy rồi mới nửa quỳ xuống, lật khuôn mặt đang dán xuống dưới của Chiêu Dương đế lên.
Nhìn thấy bản mặt Chiêu Dương đế Giang Lăng lại mắc cười, haha hai phát. Lúc Mai Cửu đẩy Chiêu Dương đế ra chẳng hề nương tay, làm Chiêu Dương đế đập mặt sưng vù, nhìn rất chi hề hước.
Đúng là Chiêu Dương đế không thể chết được, ít nhất là không thể ngỏm tại Hiệt Phương Đình. Lúc nãy Giang Lăng tức phát rồ, giờ tỉnh táo lại cũng đã nghĩ thông, nếu hành thích vua, chính mình chắc chắn cũng không sống được. Sướng trong phút chốc rồi ngỏm củ tỏi thì lại ngu quá.
"Kí chủ... Cậu định quay tay~ nữa hả?" Trải qua bóng ma lần trước, hệ thống nhỏ tiếng suy đoán.
"Đúng rồi."
"Không được, coi như cậu quay cho lão hư thận vài tháng thì cái mặt xanh tím kia tính thế nào? Quay chảy máu luôn à?"
"Vậy chơi kích thích chút, chơi to chút, chơi SM luôn. Roi da các kiểu dùng hết một lượt thì thành kiểu gì cũng không lạ."
"Kí chủ, không ngờ cậu lại là loại ký chủ như vậy!" Hệ thống đáng thương bị ký chủ mở ra chân trời mới, kịch liệt lên án.
Sau đó nó lại tò mò: "Nói vậy thì Chiêu Dương đế chắc không thể gặp người rồi!?"
"Là một yêu phi hại nước, tòng thử quân vương bất tảo triều* gì đó không phải quá bình thường à?"
*Trích từ bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị kể về mối tình của Đường Huyền Tông và Dương Quý phi. Ý nghĩa trong câu được trích là Đường Huyền Tông mê đắm sủng hạnh Dương Quý phi, bỏ bê triều chính. Nguyên văn cả câu của nó là:
春宵苦短日高起,(Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi)
從此君王不早朝。(Tòng thử quân vương bất tảo triều)
"..."
Nói chuyện với hệ thống xong, Giang Lăng đã cởi long bào của Chiêu Dương đế xuống, lúc bắt đầu cởi quần thì bị một đôi tay ngăn lại. Giang Lăng quay đầu, nhìn thấy Mai Cửu vẻ mặt xoắn xuýt.
"Còn chưa đi à."
"... Vì sao lại cởi quần áo của hắn?"
Giang Lăng cười khẽ, bởi vì khoảng cách gần, một tay hắn đỡ đất, lại gần Mai Cửu, ở bên tai y nói nhỏ. Thanh âm rất thấp, bị gió thổi tan, lại bị tiếng côn trùng che lấp, nhưng đáy mắt Giang Lăng vẫn đầy tràn vẻ trêu chọc.
Lá cây vang xào xạc chiếu ra bóng râm đan xen.
Vành tai Mai Cửu đỏ rực, giống như con thỏ bị kinh sợ lui về phía sau.
"Này, không phải chứ, ngươi chưa làm chuyện đó bao giờ luôn hả?" Giang Lăng không nể mặt cười lớn.
"Ngươi, ngươi..." Mai Cửu giơ tay che kín mặt, "Đừng cười mà."
"Há há há."
"Dù sao ngươi cũng là một cô nương..."
"Biết đâu ta không phải thì sao?" Giang Lăng vẫn cười như cũ.
Mai Cửu không nói, đôi mắt xanh biếc trong trẻo nhìn hắn, cố cho mình đứng đắn nghiêm chỉnh một chút: "Nếu nói vì cung nữ kia thì thật ra ngươi không cần phải tức giận như vậy, ta thấy chưa chắc là nàng không tình nguyện."
"Ngươi muốn nói nàng ấy vì muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, vì vinh hoa phú quý mà tự nguyện bị sủng hạnh?"
Mai Cửu cẩn thận gật đầu.
Thông thường, nếu bất kỳ phi tần nào biết cung nữ hầu hạ mình có suy nghĩ này đều sẽ không để nàng ta sống tốt. Nhưng Giang Lăng cũng không phải phi tần hậu cung thứ thiệt, cũng không bị lòng người vây khốn.
Hắn thờ ơ: "Vậy thì sao chứ?"
Mai Cửu khó hiểu.
Giang Lăng nói tiếp: "Theo đuổi vinh hoa phú quý cũng không xấu, hơn nữa nàng ấy không đáng bị làm nhục trước nhiều người như vậy."
"Bởi vì hiện tại nàng là người của ta."
Editor: Giang Lăng lúc bao che khuyết điểm thật là ngầu quá đi ahuhu *ôm tim*
Thuộc tính của công thì chắc qua chương này mọi người cũng thấy rồi, vừa dịu dàng dễ ngại vừa lịch sự phải phép, làm tui mê như điếu đổ. Vậy nên nếu mọi người đang trông chờ vào một anh công ngầu lòi bá đạo mỉm cười tà mị gì đó thì chắc khó tìm rồi. Tiểu Cửu đúng là bá thật nhưng là một em bé đáng iu nha~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT