Mễ Vị hướng Lưu lão đại cười một tiếng cảm tạ, trêu ghẹo nói: "Sao Lưu đại ca lại không đi nếm thử a?"

Lưu lão đại biết nàng đang nói đùa, bèn trả lời: "Ta khẳng định sẽ ủng hộ sinh ý của ngươi nha, ngươi cứ yên tâm, cho dù bên kia có hạ giá bán một văn tiền một nắm, ta cũng đến chỗ của người ăn."

"Nhưng mà ngươi vẫn nên nghĩ một chút biện pháp đi, cũng không thể tiếp tục như vậy được."

Mễ Vị làm cho Lưu lão đại một cái cơm nắm, lại đổ thêm cho hắn một chén canh ngon, lúc này mới nói tiếp: "Ta sẽ nghĩ biện pháp, Lưu đại ca không cần lo lắng."

Nghe nàng nói như vậy, Lưu lão đại thoáng yên tâm,sau đó vừa ăn cơm nắm vừa uống canh.

Hương vị này, thật quá ngon rồi ~ không biết cái canh miễn phí bên kia có bì được với chén canh ngon trong tay hắn đây không?

Mễ Vị cho Mễ Tiểu Bảo hai văn tiền, bảo nó đi mua cơm nắm của tiệm bên kia về nếm thử.

Mễ Tiểu Bảo biết có người đoạt nương sinh ý đã sớm muốn chạy đi nhìn xem là người nào, lập tức cầm hai văn tiền chạy không thấy bóng.

Lưu lão đại nóng nảy, "Mễ tiểu nương tử, nếu ngươi muốn nếm cơm nắm của tiệm bên kia cứ nói cho ta, ta giúp ngươi đi mua một phần. Sao lại có thể sai đứa nhỏ Tiểu Bảo chân ngắn tay ngắn như vậy đi chạy vặt cơ chứ? Nó còn chưa cao đến thắt lưng người lớn, lỡ như nó bị lạc đường rồi thì sao bây giờ?"

Mễ Vị cười nói: "Không có chuyện gì, Tiểu Bảo hắn từ nhỏ đã chạy lung tung khắp nơi trong núi, trước giờ chưa từng lạc đường lần nào, cảm giác phương hướng của thằng bé tốt lắm."

Trước giờ đều chỉ là nàng mới lạc đường trong núi, tiểu hài nhi nhà nàng mỗi lần đều tìm được và dẫn nàng về nhà, nên nàng vô cùng tín nhiệm với cảm giác phương hướng của thằng bé. Về vấn đề an toàn, trừ phi gặp phải võ lâm cao thủ mà nhàn rỗi đến mức muốn động thủ với một đứa bé, chứ nếu không thì ai xui xẻo còn chưa biết đâu.

Ai, nuôi một đứa hài tử giá trị vũ lực rất cao thật đúng là không cần phiền não nha.

Lưu lão đại vẫn cảm thấy Mễ Vị quá sơ sót đối với hài tử, nhưng nương người ta đều không thèm để ý, hắn cũng không tiện nói cái gì.

Qua đại khái thời gian một chén trà, Mễ Tiểu Bảo liền bước chân ngắn lủn tủn chạy đăng đăng đăng trở về, một tay cầm cái cơm nắm, một tay kia còn cầm theo chén canh, một đường chạy về đến đã làm vung vẩy hết một nửa ra ngoài.

"Nương, con mua về rồi đây!"

Mễ Vị nhận đồ vật, lại hôn lên cái đầu bóng loáng của Tiểu Đầu Trọc một ngụm, "Cám ơn tiểu nam tử nhà ta nha!"

Mễ Tiểu Bảo lặng lẽ cười hắc hắc.

Mễ Vị lột bỏ bao giấy dầu bên ngoài, vừa nhìn liền thấy cái cơm nắm này có vẻ hơi nhỏ hơn, nhẹ hơn cơm nắm của nàng một chút, còn lại thì cũng không thấy có gì khác nhau, nhưng mà sau khi cắn một ngụm, hương vị lại kém không phải chỉ một chút, tuy cũng không đến mức khó ăn nhưng chẳng qua đồ ăn kèm bên trong được làm quá mức sơ sài, ăn một lần liền biết người làm không dám bỏ nhiều dầu mỡ, chủ yếu là dùng nước luộc chín mà thôi. Tương chấm quết ở bên trong lại càng là một lời khó nói hết.

Trách không được lại dám bán hai văn tiền một cái.

Mễ Vị bưng chén canh được tặng kèm kia lên uống một ngụm, nhưng một giây sau liền không nhịn được phun ra.

Mẹ ơi, cái canh này cũng là một lời khó nói hết a...

Mễ Vị đỡ trán lắc lắc đầu, đối thủ cạnh tranh này cũng quá không có tâm, chủ yếu là bán giá thấp lại miễn phí đưa canh, lúc này mới hấp dẫn nhiều người đi mua như vậy. Dù sao đối với dân chúng bình thường mà nói, một văn tiền cũng là rất trân quý, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.

Sau khi nếm được hương vị rồi, Mễ Vị liền không đem chuyện này để ở trong lòng, sinh ý không tốt thì không tốt đi. Sau khi qua khoảng một canh giờ nữa, cơm nếp và đồ ăn kèm trong thùng còn dư không ít, nàng cũng không vội, chậm rãi ung dung thu dọn quầy hàng, đem nhi tử béo ôm vào trong cái xe đẩy nhỏ rồi kéo cả người lẫn xe dẹp đường hồi phủ.

Cơm nếp đã nấu xong thì không thể để ngày hôm sau ăn được, cho nên Mễ Vị đem nguyên liệu nấu ăn còn dư lại toàn bộ làm thành cơm nắm, cho A Phúc một cái, lại cho Lưu Nhị Lang một cái, còn dư lại đều cho Mễ Tiểu Bảo bao sân.

Lưu Phương Thị biết Mễ Vị hôm nay bị đoạt sinh ý, quần áo cũng không giặt, chạy tới hỏi Mễ Vị phải làm thế nào, ngược lại còn sốt ruột hơn so với Mễ Vị.

Mễ Vị trong lòng cảm động, nói: "Tẩu tử cứ yên tâm đi, không có gì đáng ngại."

Lưu Phương Thị gấp đến độ giậm giậm chân, "Ai nha sao muội lại có thể không lo lắng như vậy, người ta bán rẻ hơn muội, còn miễn phí tặng kèm một chén canh, nếu là tẩu thì tẩu cũng đi mua a! Một ngày tiết kiệm được một văn tiền, vậy ba mươi ngày đã là ba mươi văn tiền rồi, không ít đâu. Cứ tiếp tục như vậy, sinh ý của muội phải làm thế nào?"

Mễ Vị trấn an vỗ vỗ cánh tay nàng ta, "Đừng nóng vội,ta đã nghĩ kỹ biện pháp."

Nàng cũng không vòng vo, nói thẳng ra quyết định của mình: "Bên đó có canh, ta cũng có thể có canh. Canh của ta tuyệt đối sẽ không giống như vậy."

Nhưng nàng không tính cho canh miễn phí, nàng mới lười chiến đấu bằng giá cả cùng người khác, trị giá bao nhiêu tiền thì bán bấy nhiêu tiền. Bất quá lời này nàng không nói với Lưu Phương Thị.

Nàng tính làm một nồi canh cá mè trắng đậu hủ, hương vị ngon bổ dưỡng, hơn nữa làm cũng khá đơn giản, nếu bán tuyệt đối có thể bán chạy.

Lưu Phương Thị nghe thấy nàng có đối sách, lại nghĩ đến trù nghệ của nàng, cuối cùng cũng yên tâm, lại tiếp tục chạy về đi giặt quần áo.

Cùng ngày, chờ hai ông cháu A Phúc ông thu dọn hàng trở về, Mễ Vị mua hết toàn bộ đậu hủ còn dư lại của ông cháu bọn họ, lại đi mua thêm mấy con cá mè trắng, dùng nồi lớn hầm một nồi canh cá đầy tràn. Tinh hoa của thịt cá hòa quyện vào trong canh, lại có đậu hủ mịn màng ngọt lịm xen kẽ, nồi nước canh ngon dị thường, chỉ cần ngửi là có thể làm cho người say.

Hẻm Hồ Lô hôm nay lại tràn ngập một mùi thơm nức mũi làm cho người ta chảy nước miếng, kèm theo mùi hương là từng đợt tiếng hài tử khóc.

Thèm quá mà khóc.

Cháu trai bảo bối Chu Bảo Căn nhà Chu lão thái thái đang ầm ĩ nháo muốn uống canh, nhưng không phải cái canh mà Chu lão thái thái đang mang cho nó uống. Chu lão thái thái vài lần trước gặp trắc trở cũng biết Mễ Vị sẽ không cho bà ta canh, nhưng bảo bà tiêu tiền đi mua bà lại không muốn, cho nên bà liền mang một cái băng ghế ngồi ở cửa, hướng tới trước cửa nhà Mễ Vị mà mắng chửi người, mắng từ trời Nam đến đất Bắc, mắng từ chị em dâu mắng đến con dâu, ngay cả bà mẹ chồng đã sớm chết cũng mang ra mắng, dù sao có cái gì thì mắng cái đó.

Ai cũng biết bà đây là muốn chỉ chó mắng mèo.

Mễ Vị tất nhiên cũng nghe thấy được, đối với loại lão thái thái này, nàng không có hứng thú cãi tay đối với bà ta, chỉ bảo Mễ Tiểu Bảo đi cho Lưu gia và đi nhà A Phúc đưa một chén canh, phần canh còn dư lại thì toàn bộ cho Mễ Tiểu Bảo giải quyết.

Mễ Tiểu Bảo bình thường ăn cơm đều rất ngoan rất nghiêm túc, chỉ cần ôm lấy tô cơm liền ngồi trên ghế kiên trì, ngoan ngoãn cắm cúi ăn từ đầu đến cuối, nhưng hôm nay lại một tay bưng bát, một tay cầm cái ghế nhỏ đem để ra trước cửa nhà. Nó ngồi xuống ghế, vừa đung đưa hai cái chân nhỏ ngắn vừa đắc ý ăn canh, mỗi khi uống một hớp liền phát ra một tiếng than thỏa mãn, "Ai ~ thật là ngon quá đi a ~ "

Mễ Vị thiếu chút nữa nhịn không được cười to lên tiếng, thấy biểu tình của tiểu hài nhi càng thêm chăm chú, sao có thể không biết nó đang cố ý, đứa nhỏ này, còn rất phúc hắc.

Bộ dạng này của thằng bé thật sự quá chọc thèm người, người lớn mà nhìn thấy cũng không nhịn được nuốt nước miếng, tiểu hài tử lại càng không cần nói. Mấy đứa nhỏ trong hẻm Hồ Lô toàn bộ xuất động, một đám chạy đến trước mặt Mễ Tiểu Bảo, vây quanh nó ngóng trông nhìn.

Mễ Tiểu Bảo cũng hào phóng, cũng múc thêm một tô, để bọn nhóc chia nhau uống, mỗi người uống vài hớp.

Bọn nhỏ cao hứng hỏng rồi, liền bưng bát cẩn trọng uống, canh vừa vào miệng đều tiếc nuối nuốt xuống, lại muốn thêm nhiều ngụm tiếp tục nữa.

Chu Bảo Căn cũng xông tới, vừa chảy nước miếng vừa kêu to: "Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"

Nhưng Mễ Tiểu Bảo lại không cho nó uống, Chu Bảo Căn không phục, "Vì sao bọn họ có thể uống mà ta lại không thể uống?"

Mễ Tiểu Bảo chỉ vào Chu lão thái thái vẫn còn đang ngồi ở cửa, giải thích: "Nãi nãi của ngươi thích mắng chửi người, ai mắng chửi người không phải là người tốt, ngươi là cháu trai của bà ta, ngươi cũng không phải người tốt, ta không cho ngươi uống."

"Ta là người tốt, ta là người tốt!" Chu Bảo Căn nóng nảy, "Bà nội ta không phải người tốt, nhưng ta không giống bả, ta là người tốt."

Chu lão thái thái nháy mắt mặt đen thui.

Mễ Tiểu Bảo lắc đầu, "Ta không tin ngươi, gần đèn thì sáng gần mực thì đen, nãi nãi của ngươi thích mắng chửi người, cho nên ngươi cũng thích mắng chửi người, cho nên ngươi không phải người tốt."

"Ta, ta..." Chu Bảo Căn không biết nên phản bác như thế nào, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên chạy về vọt tới bên cạnh Chu lão thái thái, giơ chân đá bà ta một cái, sau đó kéo bà ta về hướng trong nhà một phen, "Đều tại ngươi! Ngươi nhanh câm miệng đi, trở vào nhà đi!"

"Cháu trai ngoan a, tiểu tôn ngoan của nãi nãi, con chậm một chút..." Chu lão thái thái bị nó kéo đến lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng một chữ đều không dám trách cứ, trên mặt tràn đầy đều là yêu thương.

Mễ Tiểu Bảo thấy một màn như vậy liền nhíu mày, trong lòng lại càng không thích Chu Bảo Căn, quyết định về sau không theo hắn chơi nữa, lập tức dọn bát cùng ghế về, bảo bọn nhóc chung quanh tan đi, sau đó đi vào nhà đóng cửa lại.

Chu Bảo Căn sau khi tự mình kéo nãi nãi trở vào nhà giam lại, liền chạy đến nhìn thấy tất cả mọi người cũng tan, canh cũng không có uống, tức giận đến nằm lăn ra trên mặt đất, vừa lăn lộn vừa khóc kêu: "Ta muốn uống canh ~ ta muốn uống canh ~ "

Nhưng ngoại trừ người Chu gia, không ai để ý nó.

Ngày thứ hai, Mễ Vị chuẩn bị nguyên liệu làm cơm nắm lại đồng thời nấu một nồi canh cá mè trắng đậu hủ, làm xong liền cất vào trong thùng, lại mang theo rất nhiều chén canh, đẩy tất cả đồ đạc đi đến bến tàu.

Hôm nay khách vẫn không nhiều, nghĩ chắc tất cả mọi người đều đến sạp bên kia rồi, nhưng Mễ Vị không thèm để ý, thong thả ngồi xuống cầm hai cái chén, mở nắp nồi canh, lập tức, một mùi canh cá thơm phưng phức tràn ra khắp nơi, theo gió chậm rãi bao phủ trên bến tàu.

Ngửi được mùi vị này, toàn bộ mọi người theo bản năng dừng bước lại, quay đầu tìm kiếm nơi mùi hương này phát ra.

"Đây là mùi canh đúng không? Sao có thể thơm như vậy?"

"Canh nhà ai vậy? Hương vị cũng quá thơm rồi?"

"Nhất định là canh cá không sai, ai bán canh cá trên bến tàu sao?"

"Ở đâu? Ta muốn mua một chén."

Cuối cùng, mọi người rốt cuộc tìm được nguồn nơi mùi hương phát ra, tìm đến trước quầy hàng của Mễ Vị.

Người đầu tiên đến đây là mấy người từ trên thuyền đi xuống, một hàng sáu người ăn mặc hết sức đơn giản, nhưng Mễ Vị cảm thấy bọn họ hẳn không phải là dân chúng bình thường, bởi vì trên người bọn họ có một khí thế không giống dân đen, ngược lại còn có chút như những người quyền quý ra tới có việc bên ngoài.

"Bà chủ, canh này có bán không?" Nam nhân dẫn đầu mở miệng hỏi.

Mễ Vị gật đầu, "Đây la canh cá mè trắng đậu hủ, các vị muốn nếm thử sao? Hai văn tiền một chén."

Nam nhân không suy nghĩ nhiều, trực tiếp kêu sáu chén, mỗi người một chén.

Mễ Vị dùng mang mấy cái chén mang đến múc cho bọn hắn mỗi người một chén, còn bỏ thêm vào trong bát một miếng cá và một miếng đậu hủ.

Mấy người này thấy quầy không có bàn ghế cũng không để ý, trực tiếp đứng ngay tại sạp uống canh. Nếu là bình thường, bọn họ cũng sẽ không đến mức thất lễ như vậy, nhưng canh này quá thơm, làm cho bọn họ không có tâm tình đi chú ý chuyện khác.

Canh vừa vào miệng, đầu tiên liền là mùi thơm nồng nàn và vị ngọt của cá trong canh, ngon đến tuyệt luân, lại một ngụm nữa, nếm được thịt cá cùng đậu hủ vừa mềm mịn lại trơn tru cọ qua đầu lưỡi chạy xuống cổ họng, cảm giác toàn bộ dạ dày đều thoải mái, nỗi mệt nhọc mấy ngày đi đường cũng tiêu tán không ít.

Uống ngon!

Mấy người này một ngụm tiếp một ngụm, không đến bao lâu liền uống xong cả một chén canh, người dẫn đầu lại bảo Mễ Vị cho mỗi người thêm một chén nữa.

Chén thứ hai bọn họ uống nhã nhặn hơn nhiều, từng miếng từng miếng chậm rãi nhấm nháp.

"Bà chủ, còn cái này là đang bán cái gì?" Người cầm đầu nhìn cơm nắm trong tay Mễ Vị, hỏi.

Mễ Vị trả lời: "Đây là cơm nắm, các vị muốn nếm thử một cái sao?"

Nghĩ đến canh này ngon như thế, tay nghề của bà chủ chắc chắn sẽ không kém, cho nên nam nhân trực tiếp bảo Mễ Vị làm sáu cái cơm nắm, chuẩn bị mang lên trên thuyền vừa đi vừa ăn, bọn họ còn phải đi thêm mấy ngày đường nữa, ăn no mới được.

Cuối cùng, một hàng sáu người mỗi người uống ba bát canh, mỗi người mang đi theo cái cơm nắm xong mới rời đi.

Cũng nhờ đoàn người này, người chung quanh đến mua canh cá càng lúc càng nhiều, rất nhiều người khi mua canh cũng thuận tay mua cái cơm nắm, dẫn đến sinh ý hôm nay tốt đến chưa từng có; toàn bộ nguyên liệu món ăn mang đến đều bán sạch không còn gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play