Trên một chiếc thuyền lớn, sáu người ngồi vây quanh một cái bàn, trong tay nâng cơm nắm, ăn đến đầu cũng không kịp ngẩng lên.

Sáu người này chính là đoàn người lúc trước đã mua canh của Mễ Vị.

Cầm đầu là một tiểu quản sự của phủ Hộ bộ Thượng thư, lần này hắn phụng mệnh lão gia nhà hắn mang theo vài vị hộ vệ trong phủ ra ngoài làm việc. Liên tục bôn ba hơn một tháng, lại thêm lần này đi ra cũng không mang theo đầu bếp, mỗi ngày ở trên thuyền không phải gặm lương khô chính là cắn bánh bao lạnh, mọi người đã sớm không chịu nổi, thật vất vả mới ngừng lại ở bến tàu, tất nhiên muốn rời thuyền ăn chút món ngon, lại mua thêm chút lương khô.

Không nghĩ đến vận khí tốt như thế; vừa mới xuống thuyền liền nếm được canh ngon như vậy, tuyệt đối không kém hơn đại trù trong phủ làm canh chút nào, thậm chí còn ngon hơn, uống xong cả người muốn ngừng cũng không được. Ngay cả cơm nắm trong tay cũng tuyệt vời, vừa ăn ngon lại no bụng.

Một hộ vệ nói: "Sớm biết cái gọi là cơm nắm này ăn ngon như vậy, vừa rồi nên mua nhiều một chút, như vậy vài ngày kế chúng ta sẽ không cần gặm bánh bao rồi."

"Ngươi cũng không nhìn xem hiện tại là cái thời tiết gì, nóng như thế, đồ ăn để không được một ngày đã hư mất rồi, đâu ra mà có thể để dành ăn nhiều ngày như thế."

"Vậy cũng nên mua thêm mấy cái, ta có thể ăn hết trong ngày hôm nay luôn."

Mọi người kỳ thật đều vô cùng hối hận không mua thêm mấy cái, nhưng hối hận cũng vô dụng, hiện tại cũng không có cách nào xuống thuyền.

Một hộ vệ khác lại khen: "Tiểu nương tử vừa rồi phải nói tay nghề thật cao nha, coi như là đại trù trong phủ cũng không làm ra hương vị ngon đến như thế, không nghĩ tới một phụ nhân hương dã cũng có tay nghề đến vậy, trách không được người ta hay nói cao thủ tại dân gian."

Lời này, tất cả mọi người không ai phản bác.

Lúc này, một hộ vệ áo đen khác có chút do dự hỏi: "Các ngươi vừa nãy có có chú ý tới hài tử đầu trọc đứng bên cạnh tiểu nương tử kia hay không?"

Một hộ vệ áo lam trả lời, "Nhìn thấy, thằng bé kia mặc tăng phục, chắc là chú tiểu thì phải. Bất quá thằng nhóc đó mặt mũi cũng rất đẹp, ngay tại kinh thành cũng khó có khi nhìn thấy hài tử dễ nhìn như vậy, thật không tưởng tượng được trong dân chúng bình thường cũng có thể nuôi ra hài tử tốt như vậy."

Hộ vệ áo đen nghĩ nghĩ, còn nói: "Các ngươi có cảm thấy hài tử kia nhìn rất quen mắt không? Có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó trong kinh thành thì phải?"

Vương quản sự nhíu mày, "Ngươi nói như vậy, hình như đúng là có chút cảm giác đã từng quen biết, chẳng lẽ đứa bé kia từng đến kinh thành?"

"Hài tử nhìn dáng vẻ mới ba bốn tuổi, sẽ không đến kinh thành chứ, dù sao chỉ là hài tử nhà dân chúng bình thường thôi mà."

Mấy người suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nguyên cớ, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận là do người giống người mà thôi.

Mà ở chỗ bến tàu, Mễ Vị đang dọn hàng, vừa mới chuẩn bị trở về liền thấy A Phúc chạy tới, trong tay còn cầm hai miếng lá sen to tướng.

"A Phúc sao con lại tới đây?"

"Con đưa lá sen cho hai người, mặt trời đang nóng lắm, đội lá sen sẽ không bị phơi nắng." Nói xong, tiểu gia hỏa còn đưa một mảnh lá sen cho Mễ Vị, lại lấy mảnh còn dư lại kia úp lên đầu Mễ Tiểu Bảo để che nắng cho nó.

Lá sen quá lớn, ụp lên đầu Mễ Tiểu Bảo làm nó nhìn như một cái nấm lớn.

Mễ Tiểu Bảo sờ sờ lá sen trên đầu mình, cảm thấy đẹp mắt cực kì, nhe răng cười rất vui vẻ, "Cám ơn A Phúc ca."

Mễ Vị cũng cảm thấy lá sen này rất hữu dụng, không chỉ ngăn được ánh nắng, mà trên mặt cũng mát mẻ hơn rất nhiều.

Nàng sờ sờ đầu A Phúc, "Cám ơn A Phúc."

Bị xoa đầu, A Phúc có chút ngượng ngùng, lấy cái dây kéo trong tay Mễ Vị, nói: "Con giúp thẩm kéo."

Mễ Vị đang muốn cự tuyệt thì đứa nhỏ này đã lấy dây thừng ôm vào trong tay, còn ôm luôn Mễ Tiểu Bảo cho vào xe, sau đó kéo xe nhỏ chạy, tốc độ cực nhanh, chọc cho Mễ Tiểu Bảo ở trong xe cười lên khanh khách.

Hai đứa nhỏ đùa chơi khoái hoạt cực kì.

Mễ Vị cũng liền đi theo bọn chúng, chẳng qua tới gần tháng 8, thời tiết càng thêm nóng, nàng cũng không có sức sống được giống như hài tử vậy, liền chạy cũng không dám chạy, vừa chạy liền ra mồ hôi, chỉ có thể chậm rãi đi theo phía sau.

Điều này làm cho nàng không khỏi bắt đầu tưởng niệm mấy món đồ uống lạnh như kem ly ở hiện đại, nếu là có tủ lạnh thì tốt rồi. Nhưng hiện tại nàng không chỉ không có tủ lạnh, ngay cả mua một khối băng đều là xa xỉ. Chỉ có nhà giàu người ta mới dùng nổi băng, dân chúng bình thường ngay cả cách mua băng cũng không có, và đương nhiên, cũng không ai chịu bỏ một số tiền lớn đi mua băng, mọi người đều trải qua mùa hè cũng như tất cả những mùa khác mà thôi.

Nhưng mà, dân chúng bình thường cũng sẽ đào một miệng giếng trong viện, mùa hè, nhiệt độ của nước trong giếng đặc biệt thấp, nước giếng đông ấm hè mát, chắc có thể lợi dụng một chút.

Lúc này Mễ Vị liền đi cửa hàng lương dầu mua chút đậu xanh, lại bỏ ra một ít tiền mua chút hoa quả giá cao. Sau khi về nhà, trước múc nước ngâm đậu xanh cho mềm, chuẩn bị làm món chè đậu xanh hoa quả, đây chính là món ăn giải nhiệt rất tốt nha.

Đậu xanh ngâm hơn một giờ, da đậu tróc ra, Mễ Vị nhẹ nhàng vo vo đậu xanh để nó sạch hết vỏ, sau đó để vào nồi hầm, vừa nấu lại vừa khuấy, vừa đánh đều tay, bỏ thêm đường cát, khuấy thành một nồi đậu xanh đánh mịn màng.

Chờ đậu xanh nguội xong, nàng lại lấy hoa quả mua được cắt thành từng khối thật nhỏ, bỏ vào trong nồi đậu xanh mịn khuấy lên, sau đó bỏ vào trong thùng, dùng dây thừng treo trên mặt nước dưới giếng để làm lạnh.

"Nương, còn bao lâu nữa mới có thể ăn nha?" Tiểu hài nhi vô ý thức nhét ngón trỏ vào trong miệng mút mút.

"Không được ngậm ngón tay!" Mễ Vị kéo ngón tay thằng bé ra, nhẹ nhàng đánh một cái, sau đó dùng khăn tay lau sạch sẽ, "Để lạnh một canh giờ mới được."

"À, vậy được rồi." Mễ Tiểu Bảo mím mím môi, tiếc rẻ nhìn xuống giếng, sau đó chạy tới giữa sân luyện công, chẳng qua mỗi luyện một hồi liền chạy đến ghé vào bên miệng giếng xem bên trong xem một chút, đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.

Mễ Vị:... Nàng đến cùng là sinh ra con mèo ham ăn gì đây!

Dưới con mắt trong mong mòn mỏi của Mễ Tiểu Bảo, lúc chạng vạng thì món chè đậu xanh hoa quả rốt cuộc cũng lạnh rồi, sau khi kéo lên từ giếng nước liền lập tức cảm thấy một hơi lạnh nhẹ nhàng man mát, một ngụm nuốt xuống liền thấy một luồng mát lạnh chạy thẳng xuống dạ dày, nóng bức cả một ngày cũng theo đó biến mất, cả người đều sảng khoái.

Mễ Vị múc cho tiểu quỷ ham ăn nhà mình một chén to trước, thằng nhóc vội vàng uống một ngụm, cảm nhận được vị ngọt beo béo của đậu xanh và mùi thơm của hoa quả mát lạnh, nó hưởng thụ đến mắt đều híp lại, nuốt xuống bụng xong càng thoải mái đến than lên tiếng, "Nương, uống ngon quá luôn ~ "

Mễ Vị chỉ chỉ trán nó, "Có ngon cũng không được uống nhiều, cái này lạnh bụng lắm, tiểu hài tử không thể uống nhiều, nếu không sẽ bị tiêu chảy, cho nên con cũng chỉ có một chén thôi."

Biểu cảm hưởng thụ trên mặt Mễ Tiểu Bảo nháy mắt cứng đờ, sau khi xác định mẹ mình không phải nói đùa, lập tức chui vào trong lòng nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên cổ nàng, lại bĩu môi thơm lên bên má "chụt" một cái thật mạnh, giọng non nớt lại nũng nịu nói: "Nương, "shương" Bảo Bảo thêm chút đi ~ "

Mễ Vị thiếu chút nữa phì cười, tiểu tử này không biết học mấy lời loạn thất bát tao này ở đâu ra!

Nhưng bán manh cũng vô dụng, nói không được uống nhiều chính là không được uống nhiều.

Lão mẫu thân tâm địa như sắt, Mễ Tiểu Bảo không có cách nào, đành phải dành dụm uống từng ngụm nhỏ, mỗi ngụm đều uống vô cùng quý trọng, mỗi hớp xong liền thở dài một hơi, ưu sầu như một tiểu lão đầu vậy.

Mễ Vị không để ý tới nó, đem đưa cho A Phúc một chén, lại đi đưa cho Lưu gia cách vách một chén.

Lúc đi qua phát hiện Lưu Thanh Vân đang học ở thư viện hôm nay cũng ở, đang ngồi trong sân cầm sách đọc, thấy nàng đến đây, liền để sách trong tay xuống, cười cười hướng nàng gật đầu.

Mễ Vị cũng hướng hắn cười cười, giơ bát trong tay mình lên nói: "Ta nấu chè đậu xanh hoa quả đường cát giải nhiệt, đem một chén cho các ngươi nếm thử."

"Cám ơn." Lưu Thanh Vân chuẩn bị tự mình tới nhận, nào biết còn chưa nhận được tới tay liền bị Lưu Nhị Lang từ trong phòng phi ra như một cơn lốc giành lấy trước.

"Oa! Vừa thấy liền biết uống ngon rồi!" Lưu Nhị Lang mừng như điên, hiện tại chuyện khiến nó vui vẻ nhất là có thể ăn được món Mễ Vị làm.

Lưu Phương Thị nghe được thanh âm cũng đi ra, cười nói: "Lại làm phiền muội tốn kém, mỗi lần có cái gì ngon luôn luôn đưa cho nhà ta."

"Không có gì tốn kém." Mễ Vị cười.

Lưu Phương Thị sợ Lưu Nhị Lang làm đổ, vội vàng lấy chén chè trong tay nó bưng qua, vừa vào tay cũng cảm giác một cơn mát lạnh, còn chưa uống đã cảm thấy giải nhiệt rồi, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.

Đây đúng là thứ tốt a.

Lưu Phương Thị vội vàng đem bát chè đậu xanh hoa quả đường cát cất vào trong bát nhà mình, sau đó rửa sạch cái bát của Mễ Vị mang đến rồi trả lại cho nàng, lúc đưa tới tay Mễ Vị đột nhiên như nhớ tới cái gì, nhất thời có chút do dự muốn nói lại thôi.

Mễ Vị nhìn ra nàng ta có chuyện gì, nên mở miệng hỏi: "Tẩu tử có chuyện gì cứ nói đi, không cần khách khí."

Lưu Phương Thị do dự một chút vẫn nói, "Là như vầy, Thanh Vân nhà ta qua mấy ngày nữa phải đi đến trong quận thành tham gia thi hương. Thi hương thì phải ở trong trường thi hết chín ngày, phải tự chuẩn bị đồ ăn. Thời gian này lại nóng bức như thế, mang cái gì theo ăn cũng không đến hai ngày liền hỏng, cho nên nghe nói có thể mang bếp lò theo tự mình nấu đồ ăn. Nhưng bận rộn thi cử như thế, làm sao có thể nấu ra cái gì ngon chứ. Ta đây đang lo lắng không biết làm sao bây giờ."

Nhìn ra Lưu Phương Thị thật sự rất để ý Lưu Thanh Vân đi dự thi, nhưng mà chuyện này cũng khó tránh, nghe nói Lưu Thanh Vân năm nay mới mười bảy tuổi, tuổi này mà đã là tú tài, hơn nữa còn có thể tham gia thi hương, không khác gì thiên chi kiêu tử. Gia đình dân chúng bình thường có thể nuôi dưỡng một người đi học như vậy đã không dễ dàng, người trong nhà đương nhiên khẩn trương. Cũng giống như kiếp trước đi thi đại học, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, cha mẹ các học sinh cũng là nghĩ đến nát tâm.

Mễ Vị nói thẳng: "Tẩu tử, tẩu có phải muốn ta làm cho tẩu một ít đồ ăn có thể tốt cho tiêu hoá và giữ được lâu không?"

"Không nói gạt muội, ta nhìn tay nghề muội giỏi như thế; muốn cầu muội giúp đỡ một chút." Lưu Phương Thị thở dài, "Nghe nói năm rồi không ít thí sinh bên trong trường thi đều ăn không ngon, có người còn ăn phải đồ ăn xấu, thượng nôn hạ tả, đề cũng đọc không xong đã bị mang ra ngoài, ta nghĩ đến đây đã thấy sợ hãi."

Lưu Thanh Vân đứng một bên an ủi: "Nương, người đừng quá bận tâm, ta trẻ tuổi, thân thể cũng tốt, không có việc gì đâu."

"Sao có thể không bận tâm chứ, thời tiết nóng như thế, hoàn cảnh trong trường thi lại không tốt, ta sợ con ở bên trong ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không ngon, vậy còn làm sao có thể thi thật tốt được?"

Mễ Vị lúc trước đã biết dự thi khoa cử cổ đại là rất tàn khốc, cũng rất gian nan, trời nóng như vậy mà ở bên trong làm bài chín ngày, đích xác là giày vò thân thể, nàng có thể giúp thì tận lực giúp thôi.

"Tẩu tử, ta có thể giúp Thanh Vân làm chút món ăn ngon lại có thể để được lâu, nhưng mà giá của nguyên liệu nấu ăn thì..."

Lưu Phương Thị vừa nghe, vui vẻ ra mặt, kinh hỉ nói: "Giá không có vấn đề, dự thi mới là trọng yếu nhất, muội à, vậy tẩu tử da mặt dầy xin nhờ muội."

"Vậy ta tạm thời làm trước một ít cho mọi người nếm thử đi, xem xem có được hay không."

Lưu Phương Thị nhanh chóng lấy ra nửa chuỗi tiền đưa cho nàng, bảo nàng không cần tiết kiệm tiền.

Mễ Vị cầm tiền định đi, Lưu Thanh Vân lại gọi nàng lại, đưa mắt nhìn nàng thật sâu, lại cảm tạ lần nữa, "Cám ơn ngươi."

"Không có việc gì, khách khí như vậy làm cái gì." Mễ Vị không mấy để ý khoát tay rời đi.

Mễ Vị cảm thấy có thể làm một chút chà bông cùng thịt khô, vừa dinh dưỡng lại không bị ẩm ướt dễ hư, có thể mang theo, mấu chốt nhất là ăn ngon; so với gặm bánh bao trong trường thi thì tốt hơn gấp trăm lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play