Chương 3
Dạo gần đây trên mạng lan truyền một tin nóng hổi " Bạch ảnh đế bị bệnh nan y", tuy chưa ai lên tiếng đính chính, nhưng hẳn đã tạo nên sóng gió. Vài fan cuồng chịu không nổi cú sốc, có những hành động tiêu cực*.
Bì Bì trợ lí, người đang đảm đương trọng trách cao cả, tạm thời thay thế Từ Gia Hoài giám sát hắn 24/7. Bởi vì ông nội của y không may ngã cầu thang, tuy không quá nghiêm trọng nhưng làm y không khỏi một phen khiếp sợ, vội vàng không báo một tiếng với hắn, vọt tới thành C. Ngày hôm sau mới gửi một tin, khiến "đại cẩu" đang bị vứt bỏ ở nhà thương tâm cực độ
" Ông bị ngã, anh phải ở lại chăm sóc. Em tạm thời quay về nhà chính vài hôm."
Trong đầu Bạch Thiệu Đình bây giờ hàng vạn câu hỏi vì sao không cách nào giải đáp. Liền từ hôm đó đem bộ mặt " thiếu đòn" tới trường quay. Ngày qua ngày, chỉ cần đạo diễn bảo đóng máy liền lập tức trưng ra bộ mặt lạnh, càng âm u, khiến mọi người tò mò. Lúc trước mặt chỉ lạnh thôi, hay dạo này ảnh đế muốn nâng cấp hình tượng, trở thành người đàn ông bí hiểm.
Sau khi hoàn tất cảnh quay, tiếp tục đến một sự kiện triển lãm như điểm danh. Lúc xong việc cũng đã hơn mười giờ, Bì Bì lái xe đưa hắn về nhà chính. Trên đường đi, thấy hắn có vẻ khó chịu, cậu liền quan tâm an ủi vài tiếng.
"Sếp, anh sao vậy?"
Bạch Thiệu Đình im lặng một lúc, sau đó mặt không đổi sắc, mở miệng buông ra hai chữ:
"...Nhớ vợ..."
Lần này tới trợ lí Bì im lặng, cậu xác nhận thông tin rồi mất khá lâu để tiêu hóa hai chữ ấy. Không khí trong xe cũng trở lại bình thường, Bì Bì tiếp tục lái xe, còn Bạch Thiệu Đình im lặng ngồi phía sau. Qua một lúc, hắn bất chợt lên tiếng làm cậu giật cả mình, khép nép trả lời mấy câu hỏi về lịch trình của hắn. Sau đó hắn hỏi một câu không liên quan:
" Quản lí Từ, anh ấy có nói với cậu khi nào trở về không?"
"Cái này em không biết. Từ hôm bữa là anh ấy không liên lạc với em rồi."
Trong lòng Bạch Thiệu Đình hiện tại rất không thoải mái, đã mười ngày rồi, bảo bối cũng chẳng thèm gọi cho mình. Mỗi lần hỏi khi nào quay lại, chỉ nhận đúng hai từ:" Chưa biết". Vì thế hắn đưa ra một quyết định cao cả: "Đến thành C, đem vợ về."
"Cậu báo với bên kia, dời toàn bộ lịch trình lại. Sau đó đặt một vé đi thành C sớm nhất, gửi liền qua cho tôi."
"Sếp, cái này..."- Cậu quản lí cảm thấy lo lắng, lịch trình vốn đã vạch ra cả tuần rồi, nếu thay đổi một hai ngày thì được, chứ cả tuần e là....
"Cứ làm đi, tiền bồi thường ghi lại, khi nào về thì đến tìm tôi giải quyết."
"Vâng~~..."
Bì Bì suy nghĩ, đúng là suy nghĩ của người giàu luôn kì lạ.
Vừa trở về Bạch gia, hắn liền sắp xếp một vài thứ. Sau đó đợi Bì Bì gửi thông tin chuyến bay qua, liền một mạch thức trắng một đêm, gần 6 giờ đã chạy ra sân bay, bay đến thành C.
Tại bệnh viện nhân dân Trung ương, Từ Gia Hoài đang chuẩn bị đi lấy bữa sáng của bệnh viện cho ông. Thật ra, ông Từ vốn chẳng bị làm sao, chỉ hơi bong gân nhẹ mà đứa cháu này lại làm ra to chuyện như thế. Lúc y quay về, đầu hành lang đã thấy một bóng người trùm kín mặt mũi, đứng cúi đầu trước phòng bệnh, vốn dĩ chỉ thấy hơi lạ, nhưng vừa bước ngang vai nhau, người đàn ông kia kêu lên:" Từ-Gia-Hoài", chỉ thiếu chút nữa làm cà mên trong tay y rơi xuống đất. Chỉ có nước há miệng kinh ngạc, người này, lại dám bỏ cả showbiz tới tận đây. Trong lòng bỗng hẫng một nhịp, có chút vui vẻ nhưng lại nghĩ tới sự thiếu chuyên nghiệp trong nghề nghiệp của hắn, lại buồn bực không thôi.
"Ông nội, cô y tá này giúp người ăn sáng thay thuốc. Cháu có người bạn tới thăm, cháu ra ngoài một lát sẽ trở lại."
"Mau đi đi, ta vẫn khỏe mạnh, mi không cần lo."
"Vâng, ông nghỉ một lát, chiều nay có thể về nhà rồi. Cháu đi đây."
Sau khi dăn dò với y tá, y bước ra khỏi cửa phòng, nắm lấy tay của người đang ông, lôi lôi kéo kéo tới hoa viên của bệnh viện, người kia định ôm liền bị Từ Gia Hoài đẩy ra, lên tiếng dạy dỗ:
" Bạch Thiệu Đình, em nhìn xem hiện tại em là ai, em lớn đến chừng này rồi mà cư xử có khác gì một đứa trẻ con không? Ảnh đế à, em có còn tính chuyên nghiệp hay không. Công việc, lịch trình, quay phim,... em tưởng đều là miễn phí chắc?"
" Em đền bù là được chứ gì?"
"Đền bù, đền bù, em cho rằng mình có thể lúc nào cũng đền bù à. Người khác gì sống chết dành giựt từng bản hợp đồng, em thì hay rồi, trực tiếp bỏ hết công việc chạy đến đây. Bạch Thiệu Đình, anh nói cho em biết, lần này, anh sẽ không nhượng bộ em đâu. Ngoan ngoãn lăn về thành B, tiếp tục làm việc đi."
Bạch Thiệu Đình không nói một lời, thành thật ngoan ngoãn đứng đó nghe giảng đạo lí, sau đó ôm chầm lấy y, giọng nói có phần nghẹn ngào:
"Vợ, em nhớ anh đến phát điên rồi. Chỉ cần một lúc thôi, để em ôm một lúc, rồi em đi ngay."
Từ Gia Hoài chẳng biết từ khi nào mình yếu đuối như vậy, ăn mềm không ăn cứng, bị vài lời nói của hắn liền đến sức chống cự cũng chằng nổi. Lại nghe trong lời nói của hắn bao nhiêu mệt mỏi, lòng dâng lên cảm giác xót xa, tay cũng ôm chầm lấy:
"Được rồi được rồi, anh lại thua em rồi"
"Anh có nhớ em không?"
"Nhớ"
"Chẳng lãng mạn gì cả, em cả đêm không ngủ chạy đến đây, nghe mỗi một chữ như thế, lần này lỗ to rồi."
Từ Gia Hoài đã lâu không nghe điệu bộ làm nũng của "đại cẩu" nhà mình, lo lắng mấy hôm nay cũng vơi đi phần nào. Sau đó ngước mắt nhìn quầng thâm trên mặt hắn, không khỏi cảm giác áy náy.
"Chiều nay ông xuất viện, mai anh về với em, có được không?"
Tuy là nghe bảo bối có thể quay về, nhưng quan tâm ông nội sẽ phải ở một mình, Bạch Thiệu Đình đưa ra một chủ ý:
"Hay đưa ông về ở với ba mẹ em. Dù sao cũng yên tâm hơn là ở một mình, nhìn anh chạy đi chạy lại, tiều tụy gầy gò đến như thế này, em xót hết cả ruột."
"Không sao rồi, dì hai vừa từ Mỹ về, đã trực tiếp bảo lãnh ông qua đó, tiện chăm sóc cho ông."
Hắn có chút an tâm, nhưng nghĩ lại..
"Anh, vậy chằng phải..."
"Ừ, giờ ở đây chỉ còn mình anh thôi?"
Bất chợt, y bị người kia kéo lại, khãm sâu vào cái ôm ấm áp, hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai, lời nói vừa dịu dàng vừa chân thành:
"Đừng lo, còn có em, luôn luôn bên cạnh anh."
"Ừm, anh biết rồi, cảm ơn em."- giọng nói có phần xúc động, càng ôm hắn chặt hơn, cảm nhận tình cảm chỉ dành riêng cho bản thân y.
Công cuộc truy vợ cũng thành công rực rỡ, Bạch ảnh đế như trở về trạng thái cũ, tuy ít nói nhưng thần sắc vui vẻ, thoải mái hơn rất nhiều. Trái lại với hắn, Từ Gia Hoài ở nhà tức muốn thổ huyết. Chỉ vì khuôn mặt hận đời không thèm ăn ngủ đủ giấc của hắn, liền bị người khác nói là bệnh "nan y", mà hắn lại chẳng thèm phủ nhận, thật là tức chết mà.
Bạch Thiệu Đình đang phỏng vấn, bất chợt tiếng điện thoại vang lên, bình thường hắn sẽ chẳng bắt máy trong khi làm việc, nhưng tiếng chuông đặt biệt dành cho bà xã, thế nên hắn xin phép ra ngoài, vui vẻ ân ái trò chuyện:
"Vợ à, gọi em làm chi đấy? Là nhớ em sao?"
"Nhớ cái JJ em, có mau nhanh thanh minh chuyện bệnh "nan y" kia không, đừng tưởng là anh không biết em cố tình phớt lờ nhé. Cho em đến trưa nay, nếu như chưa giải quyết, tối nay cứ xác định ngủ sofa đi."
"Được được được, vợ, anh bớt giận, em lập tức làm ngay."
"Lăn đi chỗ khác, anh tạm thời không muốn nói chuyện với em, thật ấu trĩ."
Thế là Bạch ảnh đế quay lại, mượn cớ bài phỏng vấn nói rõ vấn về bênh tật, phủ nhận tinh đồn bệnh nan y kia và xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Câu chuyện về bệnh"nan y" của đại ảnh đế khép lại, làm cho mọi người một phen hú hồn.
Người ta thường bảo" Tiểu biệt thắng tân hôn", gần hai tuần xa cách, sức chịu đựng của Bạch Thiệu Đình vốn đã quá mức cho phép, vì thế mà vừa nhân lúc vợ bước vào nhà tắm, chân trước chân sau đã nhanh chóng bước vào, gài khóa. Từ Gia Hoài không bất ngờ, đang tuổi trẻ sức khỏe tràn trề thế kia, khó tránh khỏi quá độ, nhưng còn anh, dù gì cũng sắp ba mươi rồi. Nên chân thành khuyên nhủ:
"Em từ từ, chút nữa ra giường uhm..."
Hơi thở nóng rực, giọng nói mang theo dục vọng mãnh liệt truyền đến:
"Không sao, chúng ta làm ở đây trước một lần, rồi sau đó lên giường chơi tiếp.
Em sẽ đáp ứng yêu cầu của anh, tối nay cho anh ăn JJ của em đến no nê."
"Anh không có nói uhm... như thế..uhm"
"Thật không? Mỗi cuộc điện thoại em đều ghi âm cả. Vợ, có cần em cho anh nghe lại hay không?"
Chưa kịp tiêu hóa lời nói thì đã bị hắn giày vò đến mê mang. Thật là, lão già ba mươi còn bị làm đến thoải mái, phóng túng thế này, bất quá, lại có cảm giác hưởng thụ.
Ngày hôm sau, vờ như hỏi thử về chuyện ghi âm, Bạch Thiệu Đình đưa điện thoại lên, bấm vào phần ghi âm. Đoạn ghi âm từ từ tua lại câu chuyện hôm quá:
"Vợ à, gọi em chi đấy? Là nhớ em sao?"
"Nhớ cái JJ em đấy,...."
Trọng tâm chính là khúc này, thật là, chỉ lỡ miệng nói vài câu, hại cái mông của lão tử bị giày vò đến khổ sở.
--------------
*Hành động tiêu cực: Sợ vài bạn nghĩ kiểu rạch tay tự tử gì đấy nên giải thích một chút Hành động tiêu cực là kiểu chửi bới, report, ném đá các page nói về Bạch ảnh đế thôi. Đừng có tường tượng bay bổng quá nha, hi.hi.
---------
Cảm ơn mọi người cả đọc chương này, yêu các bạn bự chà bá luôn❤❤