Các tập quay tuần này Hồ Duyệt đều không đến, nghe nói là vì trên đùi thương rất nghiêm trọng, rõ ràng trầy gia có chút làm sao có thể nghiêm trọng thành vậy?!

Bạch Trà Quân ngồi ở phòng nghỉ, có chút bực bội lật lật trong tay tạp chí. Muốn đi hỏi một chút, nhưng thế lại thành quá mức quan tâm nàng, cái tên kiêu ngạo đấy mà biết khẳng định đuôi lại muốn vểnh lên trời, cho nên Bạch Trà Quân không có ý định đi nghe ngóng tin tức của người nọ, nhưng mà vết thương kia cùng mình có chút quan hệ, lỡ không quan tâm bị thương nặng lên rồi làm biết ăn nói làm sao với nhà người ta bây giờ.

Ngay lúc Bạch Trà Quân ở đằng kia xoắn xuýt, đạo diễn vừa vặn đi ngang qua, "Ai nha, thật may Hồ bà bà không ở đây."

"Ân?" Bạch Trà Quân không rõ ràng lắm ngẩng đầu, đã nhìn thấy đạo diễn nhìn xem tạp chí trong tay nàng, chỉ chỉ người trên bìa báo, "Cậu ta mà trông thấy cái tạp chí này, đoán chừng lập tức muốn nổi sùng lên."

Bạch Trà Quân lại lật nhìn một chút tạp chí, cô gái trên bìa này có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một hồi, giống như chính là nữ minh tinh lần trước Hồ Duyệt bảo ưa thích, bất đắc dĩ cười cười, "Nàng thật thích người này?"

"Cậu ta nói cho cô? Đến giờ vẫn còn thích người này á? " đạo diễn có chút ngoài ý muốn, "Không thể nào, tôi cảm thấy cậu ta mang thù thì đúng hơn nha."

Nói Bạch Trà Quân không hiểu ra sao, "Thù gì cơ?"

Đạo diễn bay lại ngồi cạnh Bạch Trà Quân, chỉ vào nữ nhân trên bát quái tạp chí nhỏ giọng nói, " nàng cùng tụi tôi là bạn học hồi cấp 3, bất quá không phải chung lớp, hồi còn đi học Hồ Duyệt đặc biệt thích nàng, mê như điếu đổ."

Bạch Trà Quân giờ mới hiểu được câu Hồ Duyệt nói ngày đó, "Thật đúng là mối tình đầu... "

"Việc này cậu ta đều nói cho cô?!" đạo diễn trừng lớn mắt nhìn Bạch Trà Quân, xem ra hai người này quan hệ đã phát triển thành ở cùng một chỗ?

"Vừa vặn xem chúng phim của người này", Hồ Duyệt thuận miệng vừa nói, tỏ vẻ hời hợt, không quá muốn cho đạo diễn hiểu lầm các nàng.

"Hồ bà bà thời đó đặc biệt gây họa, nam sinh nữ sinh thích cậu ta đều đặc biệt nhiều, cũng không biết có lực hút như nào, thu hút con trai thì không nói, thế nhưng con gái tỏ tình cũng cả đống! Thật sự kỳ quái."

Bạch Trà Quân ngồi ở một bên, rất có hứng thú nghe đạo diễn tám tiếp, "Thế nhưng, cậu ta hết lần này lần khác đều chỉ thích cô hoa hậu giảng đường này, truy nữ hài tử thủ đoạn nhiều vô kể làm nam sinh chúng tôi thấy mặc cảm theo, cậu ta còn đặc biệt nghe lời người kia, ôn nhu chăm sóc các kiểu, chậc chậc."

"Nàng? Nghe lời người khác?" So trong ấn tượng của Bạch Trà Quân quả là khác một trời một vực.

"Đối với người mình thích cậu ta sẽ như vậy, có thể đem người sủng tới tận mây, vốn không yêu học tập là bao, vậy mà còn tới tìm tôi nhờ giảng bài giúp, nói như vậy mới có thể cùng học bá người ta có chút chủ đề chung."

"Cho nên về sau các nàng ở cùng một chỗ? " Bạch Trà Quân kỳ thật rất ít nghe ngóng chuyện riêng của người khác, nhưng nếu là Hồ Duyệt, có vẻ là ngoại lệ.

"Nếu cùng một chỗ còn nói làm gì, không chỉ không cùng một chỗ, thời điểm Hồ bà bà tỏ tình, người ta không những hung hăng cự tuyệt, về sau còn cùng nhiều người nói đồng tính luyến ái quá kinh tởm không thể tiếp thu được."

"Nói như vậy quá quá đáng." Bạch Trà Quân cảm thấy cự tuyệt người khác theo đuổi không có vấn đề gì, nhưng trắng trợn nói như vậy thì thật quá mức.

"Cậu ấy đoán chừng đã chịu đả kích rất lớn, sau đó như trở thành người khác vậy, mỗi ngày bắt đầu chăm chỉ học tập, về sau thi đậu vào trường cao trung điểm cao nhất nhất nhì khối, so với học bá kia còn đỉnh hơn nhiều. Cậu ấy nha, lòng dạ hẹp hòi lại đặc biệt mang thù, nếu ai xui xẻo chọc trúng tuyệt đối có thể làm cho người nọ cả đời nhớ mãi không quên bản thân."

Bạch Trà Quân không khỏi cười một tiếng, cảm giác sự tình này Hồ Duyệt có thể làm ra được. "Rõ ràng có thể dựa vào đầu óc kiếm cơm, lại hết lần này tới lần khác tuyển một cái công việc dựa vào mặt kiếm tiền."

"Không phải vậy đâu, từ cao trung về sau cậu ấy căn bản không hề học tập, nghe nói đại học đều không thi... cuối cùng đành chỉ có thể tìm nghề khác."

"Không phải nàng có tiềm năng phát triển diễn xuất?"

"Chúng tôi cũng có khích lệ như vậy, học ngành biểu diễn điểm thấp hơn một ít, hơn nữa đi làm diễn viên rất thích hợp với cậu ta, kết quả đây này." đạo diễn dùng ngón tay gõ gõ bìa tạp chí, " đoán chừng là không muốn chạm phải mặt nàng, thiệt là, quá tùy hứng, đây không phải cùng chính mình gây khó dễ sao. "

Bạch Trà Quân lại cúi đầu nhìn nhìn tạp chí trong tay, nàng đại khái hiểu ngày đó vì cái gì Hồ Duyệt đột nhiên khóc thương tâm đến vậy, đã từng yêu một người như thế, người đó lại dùng cái lý do củ chuối như vậy từ chối mình, hiện còn diễn đề tài phim kiểu đó cỡ gì cũng có loại cảm giác không tiếp nhận được.

Mười mấy năm thanh xuân, yêu nhất người đại khái là muốn ảnh hưởng một người cả đời, nàng lại gặp phải người như vậy, nàng ngay lúc đó...không biết thương tâm lại tuyệt vọng đến cỡ nào.

Bạch Trà Quân đem bìa mặt tạp chí để bẹp xuống bàn, "Đúng rồi, chân của nàng thế nào? Càng nghiêm trọng sao? "

"Tôi cũng không biết nữa, nói muốn đến nhà thăm, cậu ta chết sống không cho, sao cô không gọi điểm hỏi thăm thử?" đạo diễn cười nói, "Để tôi đưa địa chỉ nhà cậu ấy cho cô, cậu ta khẳng định không thể cự tuyệt, thuận tiện giúp tôi hỏi thăm chút chừng nào thì có thể trở lại tiết mục được, xin nhờ cô Bạch tiểu thư, cám ơn~"

"Tôi... " Bạch Trà Quân muốn cự tuyệt, dù sao lần trước hai người tách ra cũng không tính vui sướng, tuy rằng loại này không thoải mái cảm giác sinh có chút không hiểu thấu, "Đoán chừng nàng cũng không muốn gặp của tôi."

"Sao có thể, hồ bà bà tôi lại biết quá, căn bản cự tuyệt không được sắc đẹp." nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi Bạch Trà Quân cự tuyệt đâu rồi, đạo diễn một chiếc điện thoại liền đánh tới, đi thẳng vào vấn đề tựu nói trắng ra Trà Quân muốn đi nhà nàng xem nàng thương thế nào.

Ngồi ở bên cạnh Bạch Trà Quân cảm giác muốn bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu, giống kiểu nàng rất muốn đi thăm người nọ nhưng không dám gọi điện thoại đành phải nhờ người giúp vậy, tóm lại là nội tâm Bạch Trà Quân rất không thoải mái, như thế nào đột nhiên biến thành chính mình muốn đi nhà nàng, quan hệ của cả hai đã tốt đến vậy rồi?

Cúp điện thoại, đạo diễn cười hì hì nói, "Hồ bà bà mấy ngày nay đã xin nghỉ, mỗi ngày đều ở nhà, đoán chừng là thật nghiêm trọng, nếu không... Bạch tiểu thư cô ngày mai lại thăm một chút?"

Việc đã đến nước này, Bạch Trà Quân còn muốn đổi ý thì có điểm làm kiêu, hơn nữa nàng trước kia nghe Hồ Duyệt từng nói qua, công việc này muốn xin nghỉ cũng rất khó khăn, lần này vậy mà nghỉ hẳn vài ngày, xem ra là thương không nhẹ, vẫn nên qua xem tình hình như nào.

Bạch Trà Quân gật gật đầu, vừa vặn tiết mục muốn bắt đầu, đạo diễn hô hào tất cả mọi người vào chỗ.

Đứng trên sân khấu, Bạch Trà Quân nhìn vị trí bên cạnh mình giờ đây là một nữ nhân khác, khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới vết thương của Hồ Duyệt, nghiêm trọng đến vậy ư, không biết nàng bây giờ đang ở nhà làm gì, có đang xem tiết mục này không, lắc đầu, chính mình không có việc gì rảnh rỗi quan tâm nàng làm gì vậy, lớn như vậy người.

Trên thực tế, Hồ Duyệt thật sự cùng Bạch Trà Quân suy nghĩ không sai biệt lắm, giờ phút này đang nằm trên ghế salon phòng khách, đầu gối lên đệm dựa, thoải mái kinh khủng, cầm quả táo gặm gặm.

Hồ Duyệt mẹ đang lau sàn nhà phòng khách, lau đến gần chỗ Hồ Duyệt liền ghét bỏ lườm cô, "Cũng không phải tàn tật, suốt ngày nằm èo ở đây."

"Làm việc ba ngày ba đêm liền, suốt ngày phải đứng mệt chết đi được, vất vả lắm mới xin nghỉ được mẹ phải thương tiếc con gái mình chứ." Hồ Duyệt như đại gia nằm bẹp trên ghế sa lon, tiện tay đem quả lõi táo ném vào thùng rác, sau đó lại sẽ không động đậy.

"Ngươi đều nằm vài ngày, lại nằm xuống thực sự muốn tàn phế."

"Vừa vặn cũng không cần đi làm, ái chà tiết mục bắt đầu rồi, mẹ cũng nhanh về bên người tình yêu dấu của mình đi còn chừa cho độc thân cẩu chút không gian yên tĩnh."

Trong TV mc như mọi khi mở màn, sau đó giới thiệu các khách mời nữ, một điểm sáng tạo mới đều không có, Hồ Duyệt thầm nghĩ, "Cái trương trình này dám không làm được mấy mùa đã muốn tạch."

Màn ảnh theo thứ tự quay cận cảnh mỗi một vị nữ khách quý, khi chuyển tới Bạch Trà Quân, Hồ Duyệt không tự giác nhìn nhiều mấy lần, người này thật đúng là ăn ảnh, trách không mấy người nam nhân kia một hai đều muốn tuyển nàng, coi như cũng gọi có vài phần nhan sắc, tuy rằng cùng chính mình so vẫn là kém chút ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play