"A...." Hồ Duyệt ôm chăn mền, một chân cưỡi trên chăn, bị ánh mặt trời chiếu vào có chút nóng lắc lắc thân thể nằm sang hướng khác, vì tránh ánh mặt trời chói mắt, cô còn đem mặt vùi vào trong chăn.
Nhưng là rất nhanh liền cảm giác được giường có chút lõm xuống dưới, lập tức bừng tỉnh, vừa mở mắt, đã thấy Bạch Trà Quân hai tay chống hông, nghiêng đầu nhìn nàng, bị hù Hồ Duyệt trực tiếp hét ầm lên, "Cô, cô sao lại ở đây!!!"
Bạch Trà Quân bất đắc dĩ nói, "Những lời này là tôi nên hỏi mới phải, tôi không ở nhà cô tới làm gì vậy?"
"Cô ở nhà tại sao phải tới, làm như tôi muốn gặp lắm không bằng." Hồ Duyệt níu lấy chăn mền che thân thể, nhưng cặp giò láng bóng vẫn lò ra ngoài, tình cảnh này hiển nhiên lại bắt đầu thẹn thùng.
Bạch Trà Quân mới không có hứng thú với cặp giò của Hồ Duyệt, hoặc là nói, ghen ghét còn không kịp đâu rồi, mới không muốn xem, quay lại vấn đề chính đi, "Cho nên tối hôm qua là cô đưa cô tôi trở về?"
"Ở bệnh viện gặp được, thấy thân thể bác không thoải mái lại muộn rồi bác không muống gọi cô tới nên tôi cùng bác trở lại, hiện tại thế nào? Đỡ hơn chưa?" Hồ Duyệt hướng ngoài cửa nhìn nhìn, khó tránh khỏi nhớ tới tối hôm qua cùng người nữ quỷ kia đối thoại, trên người nổi hết da gà da vịt, vẫn còn do dự việc này có nên nói cho Bạch Trà Quân hay không.
Bạch Trà Quân thì chú ý trọng điểm khác, "Cô cô không có việc gì. Cô đi khoa cấp cứu? Làm sao vậy?"
"Không sao đâu lần trước trượt chân giống như có chút nhiễm trùng." Hồ Duyệt lúc này ngược lại sợ hãi Bạch Trà Quân quan tâm quá mức, nàng như vậy sẽ làm chính mình đặc biệt dễ dàng động tâm.
Bạch Trà Quân xác thực không để cho cô thất vọng, hoàn toàn là một loại ghét bỏ ngữ khí, "Nhiều ngày như vậy không chăm sóc tốt còn để lây nhiễm? Quá yếu ớt." trực tiếp đem chăn mền xốc lên, xem vết thương trên đùi cô.
Hồ Duyệt mím môi đem chân trở về thu lại, hầm hừ nói, "Ai cần mấy người lo... tôi chính là yếu ớt vậy đấy."
"Được rồi cô mất tự nhiên cái gì, điểm tâm đều đã làm chờ mãi không thấy cô đâu thành cơm trưa mất rồi, người đâu giỏi ngủ đến vậy, quả thực như heo."
Hồ Duyệt cố nhịn lắm mới không quạu lên, bởi vì biết rõ trong phòng này còn có nữ quỷ nha, xem ra lúc trước mình đối với Bạch Trà Quân cũng tính là tốt bây giờ không lật mặt không chừng có quả ngon để ăn, nghĩ vậy đại tiểu thư cố gắng hít ra thở vào, cơn tức này tạm thời nhịn lại, sớm muộn gì cũng tìm cơ hội đòi lại cả cơm lẫn gạo.
Theo trong phòng ngủ đi ra Hồ Duyệt phát hiện trong nhà giờ chỉ còn hai người "Cô cô đi đâu rồi?"
"Sang nhà bằng hữu." Bạch Trà Quân dùng lò vi sóng đem thức ăn hâm nóng lên.
"Ồ cô cô không ở nhà cô trả trở về làm gì vậy." Hồ Duyệt trước khi thề sống thiếu chết nói không bao giờ quay lại đây nữa, kết quà là bị gặp được, quả thực mất mặt mà.
Bạch Trà Quân liếc nàng một cái, "Cô cô gọi điện cho tôi, nói trong nhà đang có một con heo ăn nhờ ở đậu, để cho tôi trở về giám sát nhà cửa xem có thành chuồng heo chưa."
"Hừ, cô cô nào nói tôi vậy." Dù gì cũng đã mặt dày đến giờ, Hồ Duyệt dứt khoát cũng tựu không biết xấu hổ ngồi xuống bàn bàn cơm, cầm chiếc đũa gắp thịt, "Đúng rồi, bác ấy như thế nào lại họ Đỗ?"
Lần này Bạch Trà Quân không ngồi ở bên cạnh bàn xem nàng ăn cơm, mà là cầm quyển sổ tựa vào trên ghế sa lon vẽ, "Cô cô cùng ba tôi là bạn thân nhiều năm, mọi người sớm xem nhau như người một nhà."
"Ra thế." Hồ Duyệt kỳ thật muốn hỏi thêm một sự tình khác, nhưng lại không quá dám hỏi, cô cũng không biết đang giữa ban ngày người nữ quỷ kia có thể hay không đột nhiên hiện lên.
"Nếu không có cô cô cùng tiểu cô cô, hẳn sẽ không có tôi." Đột nhiên, Bạch Trà Quân nhàn nhạt như là lầm bầm lầu bầu nói.
Hồ Duyệt nghĩ nghĩ, cái này tiểu cô cô có lẽ là nữ quỷ, xem ra còn rất nhiều chuyện mình chưa biết, "Tiểu cô cô... là người như thế nào?"
Bạch Trà Quân nghĩ nghĩ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm, "Là người phóng khoáng chưa bao giờ trói buộc bản thân, nhưng có đôi khi cũng rất dễ dàng sa sút tinh thần."
"Nói vậy nàng hẳn là rất tốt đi?" Hồ Duyệt vuốt cánh tay khẩn trương dò xét mọi nơi, cái này xem như hiển nhiên nói nhân gia nói bậy cũng không nên liên lụy đến mình.
Bạch Trà Quân nhàn nhạt mỉm cười, "Tôi rất hâm mộ hai người họ, yêu rồi chân thành đến với nhau."
"Cũng không có gì để hâm mộ, ai rồi cũng sẽ gặp được yêu thích người như vậy."
"Không biết nữa, đối với người khác tôi rất khó mở lòng hoàn toàn, cho nên muốn tìm một nửa còn lại tương đối khó khăn đi." Bạch Trà Quân cảm thấy mấu chốt là mình đối với người không không có tín nhiệm, số người nàng có thể tin tưởng, chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên nàng đối với chuyện tình cảm, rất cẩn thận, không dám đơn giản trả giá.
"Hửm? Chẳng lẽ trước đây cảm tình của cô từng bị tổn thương? Có cái gì đáng sợ, cô xem tôi này, yêu chết đi sống lại sau đó lại thất tình, giờ vẫn vui vẻ như thường." Nếu bàn về kinh nghiệm tình cảm, Hồ Duyệt cùng Bạch Trà Quân so, nhất định là muốn phong phú một ít, kinh nghiệm cũng liền hơn nhiều, nhưng kinh nghiệm nhiều hơn không nhất định có thể dài lâu, cho nên cảm tình chuyện này, Hồ Duyệt cũng không dám thuyết giáo cái gì, tối đa tựu là lấy chính mình trêu ghẹo thoáng làm bầu không khí vui lên chút.
"Ai cũng không tim không phổi giống cô không bằng." trong dự liệu thu được một câu nói móc.
Xem lại lịch sử tình trường của bản thân, Hồ Duyệt không cùng nàng so đo, "Không phải có câu như này, cứ yêu đi, tựa như chưa từng thụ qua thương giống nhau."
"Ha ha, tôi mà thất tình chắc cũng không buồn lắm," đã muốn tách ra thì chắc chắn phải có lý do làm vậy, sao phải xoắn xuýt lên, Bạch Trà Quân cảm giác mình đại khái là người yêu lạnh lẽo, cái gì cũng phản ứng vô cùng lạnh nhạt.
"Còn nói tôi không tim không phổi, cô mới không có cả hai đây này." đáp lễ cô là một cái liếc mắt, Hồ Duyệt ngược lại là thể loại kia, nóng nhanh, lạnh cũng nhanh, tuy rằng mỗi một đoạn tình cảm bắt đầu đều rất chân thành, nhưng đến rồi cũng sẽ đi.
Hai người thiếu điều muốn bắt đầu tranh cãi, Bạch Trà Quân đứng dậy thu thập bát đũa, "Ăn xong rồi à, xong rồi đi đi." vốn là nói vậy thôi, kết quả Hồ Duyệt lại thật sự đứng dậy, thu thập quần áo chuẩn bị ra cửa.
Bạch Trà Quân bưng bát đũa cứ như vậy nhìn xem Hồ Duyệt, người nọ là có việc vẫn là như thế nào, trước kia sao không thấy nàng tích cực được vậy, lần đó không phải ăn nhờ ở đậu về sau còn muốn ngủ lại, nhưng Bạch Trà Quân cũng chẳng muốn hỏi nàng, nàng đi hay ở cùng mình cũng không có quan hệ.
Cũng không biết vì cái gì, tuy rằng nói vậy, nhưng Bạch Trà Quân trong lòng có chút không thoải mái, thật giống như mình cho mèo béo ăn no xong còn muốn bỏ đi, không có lương tâm.
Hồ Duyệt tại cửa ra vào đã đeo xong giày, gặp Bạch Trà Quân ở phòng bếp rửa chén chà chà cả buổi cũng không có đi ra, một câu cũng không muốn nói với mình, mà có gì để nói chứ, cũng không thể lại để cho chính mình ngủ lại, kỳ thật tối hôm qua Hồ Duyệt cũng đã biểu lộ rõ ràng, cô không thể cứ giống trước đây, bởi vì nhất thời mập mờ đã có hảo cảm ngay lập tức phát triển, mình bây giờ tuổi tác đã không nhỏ nên tìm một đoạn tình cảm có thể được dài lâu.
"Tôi đi à nha ~" Hồ Duyệt cầm túi, thăm dò hướng trong phòng hô.
"Đi đi." đáp lại cũng thật nhàn nhạt.
Ra chung cư, Hồ Duyệt rẽ sang trái, đi về nhà mình, mẹ đã rốt cuộc đã bắt đầu kế hoạch tu sửa nhà, giúp cô thu xếp lại phòng phòng ở, nhưng Hồ Duyệt cảm thấy mẹ mình càng giống vội vã cho cô tự lập hơn, miễn quấy rầy 2 bọn họ ngắm hoàng hôn thể hiện tình yêu cuồng nhiệt.
Chân đang cà nhắc, Hồ Duyệt còn đi giày cao gót, vào trong vừa lúc tường đang bị phá đi làm khói bụi bay mù mịt, che miệng mũi, Hồ Duyệt vừa vào đã nghĩ chạy ra, kết quả vừa vặn bị mẹ mình gặp được, "Cho phòng ngươi lắp đặt thiết bị rồi này, mấy nay chả thấy đâu. Nhanh, vừa vặn ngươi đã về rồi thì giám sát công nhân làm việc, đừng làm cho bọn hắn đập phá lung tung."
"Không phải nói tốt mẹ giám sát sao, con vừa tan tầm xong mệt chết đi được." Hồ Duyệt mới không muốn ngốc lại tây, vừa bụi vừa ồn, hơn nữa chân còn đau lắm.
"Bọn ta muốn đi xem phim, nãy gọi điện thoại cho ngươi không ai nghe máy, sắp trễ giờ rồi, đất cát dính hết áo thôi mẹ về nhà thay đây." Nói xong, Hồ Duyệt mẹ hấp tấp bỏ đi, Hồ Duyệt giữ đều giữ không được.
"Thiệt luôn..." Hồ Duyệt sụp đổ, chính mình tại sao phải đi xem người ta làm việc, bọn họ muốn làm thế nào thì làm quản làm gì cho mệt, hiện tại tốt rồi, què chân còn phải ở lại chỗ này nhìn xem, quan trọng nhất là, đến chỗ ngồi còn không có!
Bất đắc dĩ, Hồ Duyệt trực tiếp cho đạo diễn gọi điện thoại chém gió chân bình bị thương vô cùng nghiêm trọng, nói cho hắn biết các tập tuần này đều không thể tham gia, đạo diễn cũng là hết cách rồi, đành phải đáp ứng, còn muốn đi tới nhà hỏi thăm, trực tiếp bị Hồ Duyệt cự tuyệt, cũng không phải thực tàn, thăm gì mà thăm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT