Chương 81: Thủ đoạn bỉ ổi
Giọng nói này vang lên bên tại Hoắc Tùng Quân, giống như một con rắn độc lạnh lẽo trườn. qua cổ anh.
Trong chốc lát, Hoắc Tùng Quân có chút tỉnh táo, vừa quay đầu lại, khuôn mặt phóng to của Bạch Hoài An hiện ra trước mặt, ngọt ngào trên người cô ập đến.
Mắt anh hơi mờ: “Hoài An?”.
Giọng nói của Hoắc Tùng Quân nhẹ nhàng, mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng vẫn có thể nghe ra được trong đó có bao nhiêu nuông chiều.
An Bích Hà trong lòng oán hận, trong mắt hiện lên hung ác, nhưng thấy bộ dáng của anh có chút động tỉnh, chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng, vẻ mặt thẹn thùng, cất giọng ngọt ngào: “Tùng Quân, là em”
Hoắc Tùng Quân yêu Bạch Hoài An đến mức phản ứng cơ thể ngày càng thêm mãnh liệt, anh vô thức đưa tay ra muốn chạm vào mặt Bạch Hoài An, nhưng vì An Bích Hà ở quá gần nên dấu vết trang điểm đã lộ ra vài phần.
Bàn tay anh duỗi ra lập tức đổi hướng, dứt khoát đè lên vai An Bích Hà đẩy cô ta ra.
An Bích Hà vốn tưởng rằng Hoắc Tùng Quân sắp cắn câu, trong lòng rất vui mừng, nhưng lại bị anh đột ngột đẩy ra, thắt lưng trực tiếp đập vào cạnh bàn.
Ly và chai rượu trên bàn rơi xuống đất, thủy tinh vỡ vụn, rượu tràn ra sàn nhà.
An Bích Hà cảm thấy sau lưng truyền đến một trận đau âm ỉ, khiến gương mặt cô ta càng trở nên vặn vẹo, nhe răng trợn mắt.
Kể từ khi đẩy An Bích Hà ra, tình trạng của Hoắc Tùng Quân cũng tốt lên rất nhiều.
Lúc này, rốt cuộc anh mới ý thức được chỗ nào không đúng, dùng một tay che mũi và miệng của mình, sải bước đi tới, xách An Bích Hà lên.
An Bích Hà chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ áo bị kéo, cả người bị nhấc lên.
Trong lòng cô ta càng hoảng hốt và sợ hãi, vô thức nhìn khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân, vừa định nói chuyện, nhìn đến ánh mắt của anh lập tức ngây ngẩn cả người.
Anh dùng tay áo che miệng và mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt và sống mũi cao thẳng.
Đội đồng tử màu nhạt đã trở nên đỏ tươi, mang theo cảm giác lạnh lùng, giống như nhìn thấy một người đã chết.
Trong lòng An Bích Hà không khỏi lộp bộp một tiếng, nhìn động tác che miệng và mũi của anh, trong lòng cô ta đã có chút tuyệt vọng rồi.
Xong rồi, nhất định Hoắc Tùng Quân đã biết.
“Hoắc Tùng Quân, anh… anh muốn làm gì em?”
Thanh âm của cô ta run rẩy, khi nói ra những lời này đôi môi cũng không ngừng run run.
Hoắc Tùng Quân đột nhiên duỗi tay ra, dùng bàn tay to hung hăng bóp cổ cô ta, hơn nữa còn dùng rất nhiều sức.
An Bích Hà nhất thời không thở nổi, mặt đỏ bừng, sức lực càng ngày càng tăng, dần dần trở nên thâm tím.
Cô ta muốn hét lên cũng đồng thời duỗi tay ra, định danh vào cánh tay của Hoắc Tùng Quân, nhưng anh mạnh đến mức An Bích Hà không thể lay chuyển được.
Không khí hít vào càng ngày càng ít, An Bích Hà cảm thấy phổi sắp nổ tung, đầu óc như tắc nghẽn. Cô ta nhìn đôi mắt u ám của Hoắc Tùng Quân, trong lòng đã bắt đầu tuyệt vọng.
Cô ta không phải là sẽ chết ở đây chứ, bị Hoắc Tùng Quân bóp cổ đến chết?
Khi cảm thấy chỉ một giây nữa bản thân sẽ chết, Hoắc Tùng Quân mới buông tay ra, An Bích Hà ngã xuống đất như một vũng bùn.
Cô ta xấu hổ nằm rạp xuống đất, lớp trang điểm trên mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh không còn gì.
Cô ta há miệng không ngừng hớp lấy từng ngụm khí, trong lòng không ngừng tràn ngập vui sướng vì có thể tiếp tục sống sót.
Hoắc Tùng Quân buông cô ta ra, anh không giết cô ta, để lại cho cô ta một cái mạng.
Một lúc sau, An Bích Hà cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tùng Quân, vẻ hoảng sợ trong mắt cô ta vẫn chưa lắng xuống, trong lòng tràn đầy sợ hãi và khó chịu.
Tại sao cô ta lại quên mất, đây mới là Hoắc Tùng Quân, toàn bộ thành phố An Lạc ngay cả những người có quyền thế cũng không dám xúc phạm anh.
Bởi vì ân cứu mạng, mấy năm gần đây Hoắc Tùng Quân chưa bao giờ tỏ ra hung dữ trước mặt cô ta.
Theo thời gian, cô ta thực sự quên mất rằng Hoắc Tùng Quân chưa bao giờ là một người tốt bụng và dịu dàng.
Anh là một người cao ngạo lạnh lùng, đối với những người mạo phạm đến mình đều là những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Mấy năm nay Hoắc Tùng Quân đã cho cô ta thấy sắc mặt tốt của mình, khiến cho cô ta đem bản tính thật sự của anh toàn bộ vất ra sau đầu.
An Bích Hà đột nhiên nghĩ rằng trước đây cô ta đã làm cho Bạch Hoài An nhiều lần khó xử. Những người đó bị Hoắc Tùng Quân cưỡng bức, đi đi lại lại mấy lần trên bãi xỉ ngâm rượu.
Kết cục của bọn họ…
Những gia đình đó biết chuyện đã chọc giận Hoắc Tùng Quân, chỉ qua một đêm, những người này không bao giờ xuất hiện ở thành phố An Lạc nữa.
An Bích Hà còn nghe nói một người trong số họ bị người nhà bỏ rơi, không có biện pháp chữa trị khiến cho một chân sai lệch, bây giờ vẫn đang bước chân thấp chân cao.
Nghĩ đến đây, ngón tay của cô ta không ngừng run rẩy, lông mi cũng không ngừng rung động, sắc mặt tái nhợt nhìn Hoắc Tùng Quân: “Hoắc Tùng Quân, em… anh… anh không thể giết em. Anh không thể giết em.”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Tôi chưa từng làm gì phụ nữ, nhưng nếu là cô, An Bích Hà, cô quả là to gan dám tính kể với tôi. Không chỉ bắt chước Bạch Hoài An, vì để có thể thực hiện được mưu kế còn không tiếc chuyện ra tay trên người mình, cô cũng thật có bản lĩnh.”
“Em, em…”
An Bích Hà không biết nên phản bác như thế nào, giọng nói trở nên lắp bắp: “Anh hiểu lầm rồi, em không làm gì cả, thật sự là em không làm gì cả”
Cô ta còn muốn giả bộ đáng thương như trước, nhưng bởi vì lớp trang điểm trên mặt đều đã tiêu hết, không những không có vẻ mặt đáng thương yếu ớt kia mà còn có một bộ mặt bẩn thỉu, trông rất buồn cười.
Hoắc Tùng Quân sắc mặt tối sầm, trong mắt hiện lên một tia bão tố: “Cô dám nói cô ăn mặc giống Bạch Hoài An, không có động cơ nào khác? Cô dám nói mùi thơm trên người cô không có vấn đề? An Bích Hà, tin nhắn đó cũng là để dụ tôi đến đây, mà cố tình được gửi đi, căn bản cô không muốn thẳng thắn nói chuyện với tôi về cái chết của mẹ Bạch Hoài An, có phải không?”
Thanh âm của anh mang theo vài phần tức giận, An Bích Hà trên mặt đất không ngừng co rúm lại, không dám nói lời nào.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của anh, cô ta sợ Hoắc Tùng Quân thật sự tức giận sẽ ra tay với cô ta, vội vàng kêu lên: “Hoắc Tùng Quân, anh… anh không thể đụng đến em. Đối với anh em có ơn cứu mạng, chẳng lẽ anh còn mốn lấy oán trả ơn sao?”
Hoắc Tùng Quân nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói: “An Bích Hà, nếu không phải vì nguyên nhân này, cô nghĩ bây giờ cô còn có bản lĩnh như vậy để nói chuyện với tôi sao?”
An Bích Hà ôm đầu, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt nhìn anh cũng không dám.
Hoắc Tùng Quân nghiêm mặt, sau đó nhấn chuông phục vụ gọi nhân viên phòng bao tới, nhân viên đã sớm chạy tới, nhìn thấy trong phòng bao một mảnh hỗn độn thì không tránh khỏi sửng sốt.
Nhân viên ở đây đều là những người đã qua đào tạo, có tổ chất tâm lý rất cao, lập tức xua đi sắc mặt kỳ quái, không dám thăm dò gì nữa, cúi đầu cung kính trước mặt Hoắc Tùng Quân.
“Cậu Hoắc, anh có gì căn dặn?”
Hoắc Tùng Quân ghé sát vào tai anh ta nói mấy câu, vẻ mặt của người đàn ông này thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đi thu xếp đi.”
Nhân viên liếc nhìn An Bích Hà trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia thương cảm, ngay sau đó liền rời đi.
An Bích Hà hoàn toàn không nghe thấy Hoắc Tùng Quân nói gì, chỉ mơ hồ nghe được vài câu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Hoắc Tùng Quân, rốt cuộc muốn làm gì?
Ngay sau đó nhân viên đi tới, trên tay cầm một cốc nước gì đó.
Sau khi đi vào, anh ta liếc nhìn Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân bất cằm về phía anh ta, người đàn ông trực tiếp đi về phía An Bích Hà.
An Bích Hà không ngừng lùi lại phía sau, liều mạng vung tay: “Tránh ra, anh tránh ra. Không được lại đây.”
Cho đến khi lưng cô ta chạm vào tường không thể lùi lại, người đàn ông trực tiếp đem ly nước trong cốc rót vào miệng cô ta.
An Bích Hà bị sặc đến trào nước mắt, liều mạng ho khan, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Hoắc Tùng Quân, anh bảo anh ta cho tôi uống cái gì? Đây là cái gì?”
“Sao, xem cô đối với tôi thành thạo như vậy, vật này là vì cái gì, trong lòng không biết sao?”
Hoắc Tùng Quân cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng, hai má hơi ửng đỏ, nhưng khí thế trên người vẫn lạnh lùng vô cùng không cho người khác đến gần.
Sau khi An Bích Hà nhận ra đó là thứ gì, cô ta liền bóp cổ họng mình, cố gắng nôn ra.
Nhân viên thần bí nói: “Cô An, không có tác dụng đầu, sau khi uống vào liền có tác dụng, cho dù có nôn ra ngoài cũng vô dụng”
Thật ra không cần đợi anh ta nói, An Bích Hà đã cảm thấy tình huống cơ thể mình có gì đó không ổn.
Quả thật cô ta đã dùng một chút thủ đoạn với Hoắc Tùng Quân, nước hoa trên người cô ta có tác dụng khiến cho đối phương cảm thấy động tình, nhưng những thứ trong câu lạc bộ này còn hiệu quả hơn của cô ta rất nhiều lần.
Ngay sau đó ý thức của An Bích Hà bắt đầu trở nên mơ hồ, sắc mặt đỏ bừng, không ngừng vặn vẹo trên mặt đất.
Hoắc Tùng Quân không muốn nhìn thấy cô ta làm trò hề, đầy vẻ tức giận rời khỏi phòng bao.
Nhân viên đi theo phía sau anh, thần thái mang theo chút nịnh nọt: “Cậu Hoắc, có muốn tôi sắp xếp mấy người.”
“Câm miệng”
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Đóng cửa phòng bao không được để cho bất cứ người nào vào”
Anh muốn dạy cho An Bích Hà một bài học, nhưng nếu thật sự muốn hại cô ta, muốn cho người khác vũ nhục cô ta thật sự anh không thể làm được.