Chương 65: Là người nhà

Hoắc Kỳ, Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm vào đồng hồ, khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu cảm nào, nhưng trong mắt lại hiện lên sự phấn khởi và mong đợi.

Khi kim phút quay đến vị trí nhất định, đúng lúc này chuông báo của điện thoại cũng reo lên, đột nhiên Hoắc Tùng Quân đứng dậy và cầm lấy áo khoác đang để trên lưng ghế.

Triệu Khôi Vĩ gõ cửa cầm tài liệu bước vào: “Tổng giám đốc Hoắc, đây.”

Hoắc Tùng Quân liếc nhìn tài liệu trong tay anh ấy, khẽ nói: “Chuyện này không quan trọng, cậu tự giải quyết đi” .

Nói xong, anh liền lướt qua anh ấy và nghênh ngang bỏ đi, dáng vẻ cũng rất vội vàng. Triệu Khôi Vĩ sững sờ một hồi lâu, sau đó mới định thần lại và vò đầu bứt tóc. .

Thật sự là lâu lắm rồi mới thấy chuyện này, tổng giám đốc Hoắc rất thích tăng ca, hầu như ngày nào cũng rời khỏi công ty muộn nhất, sao hôm nay lại về sớm như vậy.

Nếu như vừa rồi anh ấy không nhìn nhầm, dáng vẻ của tổng giám đốc Hoắc còn có chút phấn khởi, không phải là hẹn hò chứ?

Triệu Khôi Vĩ hít một hơi thật sâu, cô Bạch đã tha thứ cho tổng giám đốc Hoắc nhanh như vậy sao? Không, có lẽ chỉ là tổng giám đốc Hoắc đang suy nghĩ viến vông mà thôi, rõ ràng lần trước gặp mặt, cô Bạch còn tỏ thái độ với tổng giám đốc Hoắc.

Mới trôi qua chưa được bao âu, không hổ danh là tổng giám đốc Hoắc, không chỉ có năng lực làm việc rất giỏi, về mặt này lại còn có năng khiếu, thật sự là hình mẫu cho thế hệ của tôi.

Hoắc Tùng Quân không biết rằng Triệu Khôi Vĩ ngưỡng mộ anh như vậy, bây giờ vẻ mặt của anh đang rất căng thẳng quan sát dòng xe cộ phía trước.

Thật không dễ dàng gì để ra sớm như vậy, nhưng lại gặp phải kẹt xe nghiêm trọng, anh thật sự quá đen đủi rồi.

Anh liên tục nhìn đồng hồ, trong lòng đầy lo lắng.  Hoắc Tùng Quân quên mất rằng bình thường anh tan làm rất muộn, đương nhiên trên đường rất ít người, nhưng bây giờ anh tan làm đúng giờ, vì vậy anh đang gặp phải cái gọi là giờ cao điểm tan làm.

Cuối cùng, một tiếng đồng hồ sau anh cũng đã đến được khu chung cư của Bạch Hoài An.

Khi Bạch Hoài An nhận được cuộc gọi của anh, cô có chút ngạc nhiên: “Sao lại đến sớm như vậy? Hoắc Tùng Quân, bình thường không phải là gần đến nửa đêm anh mới tan làm sao?”

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân đơ ra một chút.

Đại ý là, anh quên rằng Bạch Hoài An đã kết hôn với anh ba năm rồi, cô đã rất quen thuộc với lịch trình làm việc hàng ngày của anh.

Hoắc Tùng Quân siết chặt ngón tay, vẻ mặt hồn nhiên như người vô tội rồi trả lời: “Một năm nay sức khỏe của anh không được tốt, bác sĩ dặn anh không được làm việc quá sức, anh phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi cho hợp lý”.

Khi Bạch Hoài An nghe thấy anh nói sức khỏe không được tốt, trong lòng cô như thắt lại, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.

Từ trước đến nay, sức khỏe của Hoắc Tùng Quân đều rất tốt, nhưng có thể khiến anh tuân theo lời dặn của bác sĩ như vậy thì chắc hẳn một năm nay sức khỏe của anh đã tệ hơn rất nhiều rồi, nên mới biết nghe lời như thế.

Sở Minh Nguyệt luôn quan tâm đến Bạch Hoài An, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, cô ấy thở dài.

Hoắc Tùng Quân quả thật là một con chó đầy mưu mô, khổ nhục kế này thật sự rất lợi hại.

Khi Bạch Hoài An xuống lầu, Sở Minh Nguyệt nghiêng người quay sang cửa sổ nhìn, cô ấy thấy trong chiếc xe màu đen ở tầng dưới có một người đàn ông cao lớn, khí thể uy nghiêm, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô ấy cũng có thể cảm nhận được khi Bạch Hoài An đối mặt với anh, sự dịu dàng và ôn hòa đó với khí chất lạnh lùng của anh thì không hợp chút nào.

Sở Minh Nguyệt sững sờ, sau đó cong môi cười.

Cô ấy rõ ràng biết được suy nghĩ và thủ đoạn của Hoắc Tùng Quân, nhưng cũng không có nhắc nhở đặc biệt nào dành cho Bạch Hoài An, chính là vì cô ấy biết được rằng Hoắc Tùng Quân thật sự thích Bạch Hoài An.

Đương nhiên, Bạch Hoài An cũng không phải là không có tình cảm với Hoắc Tùng Quân, về chuyện tương lai của họ như thế nào thì để họ tự quyết định. Nếu có người can thiệp vào, nói không chừng có thể phản tác dụng.

Về phần Lâm Bách Châu có thể theo đuổi được Hoài An hay không thì còn phải tùy thuộc vào vận may của anh ta.

Tâm trạng của Sở Minh Nguyệt đang rất tốt, cô ấy là bạn của Hoài An nên chỉ quan tâm đến sự lựa chọn của Bạch Hoài An, cô ấy tuyệt đối không thiên vị bất kỳ một người nào, tất cả mọi chuyện đều dựa vào ý muốn của bản thân Hoài An, Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Châu chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi!

Hoắc Tùng Quân chở Bạch Hoài An đến chỗ ở của mình.

Sau khi Bạch Hoài An xuống xe, cô nhìn ngôi nhà ở trước mặt với vẻ mặt thất thần, đôi mắt của cô hơi đỏ.

Ở nơi này, cô đã sống ba năm, đã khó khăn ba năm và cô đã rất quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ với nơi đây.

“Vào đi” Hoắc Tùng Quân đậu xe xong thì đứng sau lưng và nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại không dám nắm..

Bạch Hoài An gật đầu và đi theo sau anh.

Mở cửa vào, cách trang trí bên trong và vị trí đặt đồ đạc đều giống hệt như cô tưởng tượng, dường như tất cả mọi thứ đều giống như ngày hôm qua vậy.

Khi cô nhắm mắt lại đều có thể biết đc 3c những đồ vật đó để ở đâu.

Dường như Hoắc Tùng Quân đã nhìn ra suy nghĩ của cô, giọng nói của anh trầm khàn: “Sau khi em rời đi thì ở đây không có gì thay đổi. Nhân lúc anh không ở đây, mẹ anh và An Bích Hà đã vứt bỏ rất nhiều đồ đạc. Anh không tìm lại được những đồ đạc đó, vì vậy chỉ có thể dựa vào ấn tượng của mình mà mua lại chúng”

Bạch Hoài An không nói gì, cô nhắm mắt lại rồi sờ vào đồ đạc trong nhà và đồ trang trí của mình, trong lòng cô có một cảm giác rất kỳ lạ.

Ngôi nhà này do cô mua sắm từng chút một, khi rời đi cô cũng không mang theo bất kỳ thứ gì. Cô cũng không ngạc nhiên trước hành động của bà Hoắc và An Bích Hà.

Để khiến cô bất ngờ, Hoắc Tùng Quân đã bổ sung lại những đồ đạc bị vứt đi, đồ trang trí và các vật dụng cần thiết hàng ngày ở đây còn rất mới, hoàn toàn không có dấu vết đã sử dụng, nhưng chúng đều được đặt ở những vị trí quen thuộc của cô.

Thời gian trước đây, anh không hề giỏi việc nhà, cũng không để ý đến những việc nhỏ nhặt này, nhiều lúc anh không tìm được đồ vật gì thì đều phải nhờ đến sự giúp đỡ của cô.

Bạch Hoài An khó mà tưởng tượng được, làm sao anh có thể dựa vào một chút ấn tượng của mình mà mua sắm đầy đủ từng thứ một như vậy.

Cô chớp mắt, nước mắt rơi lã chã, cô vội vàng lau đi.

Khi Hoắc Tùng Quân từ phòng ngủ bước ra, ngoài việc nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của cô thì anh không nhìn thấy gì cả.

“Phòng ngủ đã dọn dẹp xong rồi” Anh nói.

Bạch Hoài An gật đầu rồi đặt đồ đạc của mình xuống, cô đi vào nhà vệ sinh rửa tay.  Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ quen thuộc của cô, trong lòng như được an ủi, trong đầu anh liền hiện ra dáng vẻ bận rộn việc nhà của cô trước kia, hình như không có gì thay đổi.

“Được rồi, anh nằm trên giường đi” Vẻ mặt của Bạch Hoài An không có biểu cảm gì, cô lạnh lùng nói với anh.

Hoắc Tùng Quận xem giờ rồi nói: “Còn chưa tới tám giờ nữa, không phải là hơi sớm sao, chúng ta có phải nên nói chuyện không?”

“Không cần đâu” Bạch Hoài An từ chối một cách không do dự, trong lòng cô luôn nhắc nhở bản thân nhất định không được để anh mê hoặc.

Ở ngôi nhà này cô cảm thấy những cảm giác quen thuộc đang trào dâng trong lòng mình, nó đã ăn mòn trái tim của cô, khiến cô nảy sinh sự quyến luyến vô hạn, cảm giác này thật tệ, rất dễ dàng khiến người ta mê muội. .

“Mặc dù bây giờ còn hơi sớm, nhưng cũng không phải là quá sớm, đợi đến lúc anh ngủ thì chắc cũng gần chín giờ, như vậy là đúng giờ rồi”

Cô nói một cách vô cùng lạnh lùng, xem mình giống như một cái máy massage vô cảm và từ chối cách tiếp cận của Hoắc Tùng Quân.

Trong lòng của Hoắc Tùng Quân đang than vãn, Bạch Hoài An thật sự rất cảnh giác với anh.

Nhưng đây cũng là điều mà anh dự đoán trước được, anh cũng đã nghĩ đến việc một bước lên trời.

“Anh đi tắm một chút” Hoắc Tùng Quân nói xong thì nhanh chóng đi vào phòng tắm, anh cố ý tắm rửa cho sạch sẽ để khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô đó càng thêm thu hút người khác.

Khi bước ra, anh còn cố tình chỉ quấn một chiếc khăn tắm để lộ ra hoàn toàn dáng người cường tráng mạnh mẽ của mình.

So với Lâm Bách Châu ôn hòa và lịch sự, cơ thể của anh càng thêm săn chắc, làn da trắng nõn, cơ bắp cân đối, mỗi cơ bắp đều ẩn chứa một sức lực mạnh mẽ, trông vô cùng quyến rũ người khác.

Hoắc Tùng Quần giả vờ lau tóc một cách thản nhiên, vừa nhấc tay lên thì cơ bắp liền lộ ra cùng với vẻ ngoài tuấn tú đẹp trai vô đối, anh quả thật là một tên đại sát thủ biết đi.

Bạch Hoài An nghiêng đầu khó chịu, hai má của cô ửng hồng: “Hoắc Tùng Quân, anh mặc quần áo vào đi” .

Hoắc Tùng Quân rất hài lòng với phản ứng của cô, sau khi lau tóc khô được một nửa, anh thản nhiên choàng khăn lên cổ của mình, trong ánh mắt của anh hiện lên một nụ cười.

“Hoài An, em biết thói quen của anh mà, ở nhà sau khi tắm xong anh luôn làm thế này.”

Bạch Hoài An liếc anh một cái rồi sờ vào cơ bắp rắn chắc của anh, cả người có giống như bị thiêu đốt, cô nhanh chóng quay đầu lại: “Bây giờ còi có người ngoài, tôi cảm thấy anh nên chú ý một chút”

Hoắc Tùng Quân dựa sát vào cô, vừa mới tắm xong nên trên người anh vẫn còn mang theo hơi nước mát lạnh và mùi hương của chanh mà Bạch Hoài An rất quen thuộc.

Đây là mùi hương của một nhãn hiệu sữa tắm mà cô đã quen dùng. Toàn bộ căn phòng đều mang một bầu không khí mờ ám. Bạch Hoài An cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cả người đều khó chịu.

Giọng nói của Hoắc Tùng Quân khàn khàn, anh cách cô rất gần, giống như tại và thái dương đang cọ xát vào nhau vậy.

“Hoài An, từ trước đến nay trong mắt anh, em chưa bao giờ là người ngoài, mà em chính là người nhà!”.

Những lời này giống như một tiếng nổ khiến hai tại của Bạch Hoài An không chịu được nên đã đỏ bừng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play