Sự tức giận và bất mãn với Bạch Hoài An mà Hoắc Tùng Quân tích lũy cuối cùng vẫn phải hoàn toàn tiêu tan.
Anh bất lực liếc nhìn Bạch Hoài An, giơ tay nhéo mạnh hai bên má mềm mại của cô, không chịu buông ra cho đến khi nó đỏ bừng.
“Em nên nhớ rõ điều này, nếu em dám có suy nghĩ tơ tưởng với bất kỳ người đàn ông nào khác, anh tuyệt đối sẽ không tha cho em” Hoắc Tùng Quân nói xong dựa sát vào.
người Bạch Hoài An, trầm giọng nói:
“Một tuần này không cho.
phép em được xuống giường” Vẻ mặt Bạch Hoài An giây lát chợt thất thần, hai má đỏ bừng, nhìn lỗ tai đang kề sát miệng, không khỏi cắn một miếng.
HoắcTùng Quân hít sâu một hơi, khẽ “ưm” một tiếng, nhưng không đẩy cô ra, để mặc cho cô cắn lỗ tai mình.
Bạch Hoài An buông ra, nhìn thấy vết răng trên tai, trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, liếc mắt nhìn Hoắc Tùng Quân, đặc biệt liếc xuống vị trí giữa hai chân anh:
“Nếu như anh dám thích người phụ nữ khác, em nhất định chờ anh ngủ say rồi triệt đường sinh sản của Hoắc Tùng Quân anh!” Những lời này khiến cơ thể của Hoắc Tùng Quân theo bản năng chợt căng cứng rùng mình.
Bạch Hoài An buông anh ra, cười khúc khích rời khỏi phòng.
Ai ngờ vừa mở cửa ra đập vào mắt là khuôn mặt điển trai của Trần Thanh Minh hai mắt còn lộ rõ quầng thâm như gấu trúc, vẻ mặt mệt mỏi đang ở trong tư thế giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
“Hoa quả rửa sạch rồi, mấy người ra ăn đi” Anh nói xong, nhìn về phía má Bạch Hoài An, uất ức nói:
“Mấy người thật độc ác, để một người hơn một ngày không ngủ đi làm việc, còn tự mình thì ngược lại đi trốn trong phòng tán tỉnh nhau” Hoắc Tùng Quân đứng sau lưng Bạch Hoài An liếc mắt nhìn Trần Thanh Minh cái:
“Cậu chính là từ đầu nói, tới nhà chúng tôi ở rồi, giặt giũ nấu nướng tất cả sẽ tự mình đảm nhiệm, giờ mới chỉ cho cậu rửa hoa quả, đã phàn nàn cái gì” Trần Thanh Minh nghe vậy thì “hừ” một tiếng:
“Tôi sẽ chỉ ở thêm hai ngày nữa, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi lập tức dọn đi.”
Sở Minh Nguyệt không sống ở đây nữa, Trần Thanh Minh cũng không còn lý do gì ở lại, Hoắc Tùng Quân thì tối ngày chọc đông kích tây, tuy rằng da mặt Trần Thanh Minh dày, nhưng dù sao vẫn còn có lòng tự tôn.
Trần Thanh Minh khịt khịt mũi, ấm ức thật rồi.
Bạch Hoài An nhìn vào gương trong phòng, phát hiện má mình bị Hoắc Tùng Quân nhéo nhéo, lúc đầu còn có chút đỏ, nhưng bây giờ đã chuyển sang màu tím xanh, không trách Trần Thanh Minh lại nhìn cô với ánh mắt như vậy.
“Tại anh hết, làm mặt em thành ra như vậy” Bạch Hoài An trước nay vô cùng nâng niu khuôn mặt xinh đẹp này, ít nhất tự ngồi ngắm mình cũng cảm thấy cảnh đẹp tâm vui, hiện tại giữa má lại xuất hiện mấy dấu ngón tay màu tím, trông thật mâu thuần.
Hoắc Tùng Quân sờ sờ mũi, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng an năn hối lỗi.
Anh thật sự không cố ý, khi nhéo má cô chỉ cảm thấy rất thích làn da mịn màng mềm mại này, ai ngờ vừa mạnh tay một chút lại vô tình để lại vết hãn đậm như vậy.
“Để anh bôi thuốc giúp em, ngày mai còn phải đi làm nữa” Lúc Hoắc Tùng Quân đi lấy thuốc, Bạch Hoài An nhìn thấy anh đặt một cái túi trong suốt trên bàn, bên trong có vài sợi tóc, là của ông cụ Ngô.
Hoắc Tùng Quân vừa mang theo hộp thuốc đi vào cô liền hỏi:
“Tóc của ông cụ Ngô đã lấy được rồi, tiếp theo anh làm sao để lấy được tóc của Ngô Thành Nam?” Ngô Thành Nam bây giờ không màng quan tâm đến chuyện của công ty, vì tay chân có vấn đề, cơ bản là cũng chẳng bao giờ đi ra khỏi cửa.
HoắcTùng Quân muốn lấy được tóc của Ngô Thành Nam, chuyện này quả thực có chút bất khả thi.
Hoắc Tùng Quân tập trung bôi thuốc cho Bạch Hoài An, thản nhiên nói:
“Đừng lo lắng, không cần tới hai ngày” Bạch Hoài An nhìn anh bộ dạng chắc chắn như vậy, không gặng hỏi thêm về vấn đề này nữa, dù sao trong lòng anh cũng tự có sắp xếp.
“Đúng rồi, tuần lễ thời trang năm trước tổ chức vào tầm tháng 9, tháng 10.
Năm nay có thể sớm hơn một chút, dự kiến vào tháng 7, tháng 8.
E là em và Cách Lệ Tâm sẽ phải bận rộn chuẩn bị, thời gian tới ít có cơ hội về nhà được, cũng ít gặp anh hơn” Bạch Hoài An đếm đếm đầu ngón tay:
“Còn một tháng nữa, em và cô ấy sẽ đến một nơi khác để hoàn thiện thiết kế” Tất bật nhiều chuyện như vậy, e rằng khó có thể ở bên cạnh chăm sóc Hoắc Tùng Quân.
HoắcTùng Quân lau sạch thuốc mỡ còn sót lại trên ngón tay, mỉm cười với cô:
“Em cứ yên tâm làm việc mình muốn làm, còn lại mọi chuyện giao cho anh” Hoài An vì vấn đề ở mắt đã phải trì hoãn hơn bốn năm, nếu không, với tài năng và năng lực của mình, cô ấy chắc chắn sẽ có nhiều hơn số thành tích hiện tại này.
Năm nay chính là năm quyết định.
Thời điểm này cũng là cơ hội để danh tiếng của cô có thể lan rộng mạnh mẽ, anh sẽ không kéo cô về phía sau mình, cũng không để cho cô phải có bất kỳ tiếc nuối nào nữa.
Bạch Hoài An ôm chặt anh, nhẹ giọng nói:
“Cám ơn anh” Có rất nhiều tiếc nuối trong cuộc đời, sự ra đi thương tâm của bố mẹ nuôi đã ảnh hưởng rất nhiều đến cô, chuyện tình cảm gặp nhiều trắc trở, cũng khiến cô gần như muốn tan vỡ, nhưng giờ đây, sau tất cả mọi chuyện đã qua đi, cầu vồng lại xuất hiện sau những cơn mưa ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT