Quả nhiên Hoắc Tùng Quân giống như những lời đồn đại, vô cùng khó dây vào, cũng rất có thủ đoạn.

Hoắc Tùng Quân và ông nội Hoắc kẻ xướng người hoạ khiến ông cụ Ngô quên đi chuyện bị nhổ tóc, lại còn tiếp tục đánh thêm hai ván cờ nữa nhưng ông cụ Ngô vẫn bị thua.

Hoắc Tùng Quân thấy sắc mặt của ông ta sắp không nén được cơn giận, mục đích cũng đã đạt được rồi nên đã lập tức đứng dậy nhường lại vị trí cho những người xem xung quanh.

Còn mình và Bạch Hoài An thì đỡ ông nội Hoắc về nhà.

Rời khỏi bờ hồ, ông Hoắc liền đưa tóc tóc trong tay cho Hoắc Tùng Quân: “Vừa rồi ông đã chọn vài sợi tóc rất chắc để nhổ ra nên còn có cả nang lông nên kiểm tra sẽ dễ dàng hơn”

Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An nhìn nắm tóc trong tay anh gần như có thể gọi là một nhúm tóc rồi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng lúc giơ ngón tay cái cho ông nội Hoắc với vẻ mặt kính nể.

Quả nhiên là gừng càng già càng cay, ông nội Hoắc đúng thật là danh bất hư truyền, thao tác cợt nhả như vậy thật sự làm cho người ta phải há miệng ngạc nhiên.

Lấy được tóc rồi, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An ăn xong cơm trưa ở nhà họ Hoắc rồi rời đi.

Trước khi đi, mẹ Hoắc đã đóng gói cho hai người không ít đồ ăn và gần như đã nhét đầy cả cốp xe của hai người họ.

Sau đó chỉ vào vali da nói với Bạch Hoài An: “Cái vali này là quần áo, đều là tất cả đều là do bác sưu tầm, con cứ mặc thoải mái đi chứ đừng có tiếc biết chưa Hoài An, những nơi nào trang trọng thì cứ lấy ra mà mặc, với dung mạo của con thì mặc vào tuyệt đối có thể đè bẹp hoa thơm cỏ dại, làm cho nhà họ Hoắc chúng ta thêm nở mày nở mặt”

Ông nội Hoắc và bà cụ Hoắc, thì để cho người giúp việc lấy trái cây tươi trong nhà, các loại hải sản tươi sống nhét vào xe của hai người họ càng nhiều càng tốt.

“Những món này dễ bị hư hỏng, hôm nay trở lại thì phải ăn luôn đi.

Sau này bà sẽ để chú Lưu trực tiếp đưa nguyên liệu cho các cháu mỗi ngày, các cháu làm việc bận rộn nên cũng có thể tiết kiệm thời gian đi chợ mua đồ ăn: Ông nội Hoắc đã từng nghe nói lúc trước Bạch Hoài An mua đồ ăn ở siêu thị đã suýt chút nữa bị tạt axit sulfuric nên cánh tay Hoắc Tùng Quân bị thương, cứ nghĩ đến là ông lại đau lòng cho hai đứa nhỏ.

Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân ngây ra nhìn mấy người họ ra sức nhét đồ vào xe chợt nghĩ nếu như ai không biết thì còn tưởng rằng họ sống ở một nơi cách xa một trăm lẻ tám nghìn dặm rồi tám trăm năm mới trở về một chuyến mất.

Thấy bố Hoắc còn chuẩn bị cho người đi xuống hầm lấy rượu cho hai người, Hoắc Tùng Quân đã phải vội vàng ngăn cản ông lại: “Thật sự không cần, như thế này đã đủ rồi ạ, nhiều hơn nữa chúng con cũng không mang theo được nữa đâu, bánh xe đều sắp xẹp lép hết Lúc này bố Hoắc mới chịu dừng tay.

Lúc Hoắc Tùng Quân lái xe rời đi, Bạch Hoài An vươn ra ngoài cửa sổ chào tạm biệt ba người, nhìn bố Hoắc mẹ Hoắc đỡ ông cụ cười vẫy tay với hai người họ, trong lòng có một cảm giác gì đó rất chua xót.

Mãi cho đến khi chiếc xe đã rời bánh đi rất xa, không còn nhìn thấy bóng dáng của ba người nữa.

Bạch Hoài An mới chịu ngồi xuống, tình thần có chút lắng xuống.

“Không nỡ à?”

Hoắc Tùng Quân một tay lái xe, một tay năm lấy tay cô.

Bạch Hoài An chơi với ngón tay của anh, chán nản gật đầu nói: “Vâng, với lại em nhớ bố mẹ em rồi”

Hoắc Tùng Quân thấy cô khôi phục tinh thần, khóe miệng mỉm cười, lái xe vê ngôi nhà nhỏ của hai người.

Lộ trình hơn một tiếng đồng hồ đã qua đi, hai người rất nhanh đã về đến nhà.

Vốn tưởng rằng Trần Thanh Minh và Sở Minh Nguyệt đều đang ở nhà chờ hai người họ nhưng sau khi trở về nhà thì kết quả lại khiến hai người đều có chút sửng sốt.

Bên trong căn phòng vắng tanh buồn tẻ, trống rỗng, im lặng như không có nổi một hơi thở của con người.

Hoắc Tùng Quân xách một đống đồ lỉnh kỉnh vào, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, vừa vào liền quát gọi Trần Thanh Minh ra giúp sắp xếp lại.

Khản cổ gọi mấy lần, Trần Thanh Minh mới vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy ra, trên người còn mặc bộ quần áo.

ngủ nhăn nhúm, ánh mắt mơ hồ không tỉnh táo, trên mặt hiện rõ vẻ đang buồn ngủ, dưới mắt còn có quầng thâm.

Nhìn thấy bộ dạng anh ta như vậy, Bạch Hoài An nhất thời sửng sốt, không khỏi bật cười: “Anh sao vậy? Tối hôm qua lén lút đi trộm đồ nhà người ta sao? Mấy quầng thâm dưới mắt này sắp thành bảo vật quốc gia được rồi”

Sau khi Trần Thanh Minh chạy ra khỏi phòng, cả người mới mới từ từ khôi phục lại ý thức, dân tỉnh táo lại, cau mày xoa xoa huyệt thái dương: “Cả đêm hôm qua tôi không ngủ.

Vừa rồi mới thiếp đi một lúc, ai nghĩ vừa chợp mắt mấy người đã ra ngoài về.

Cả người anh ta chim trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, sắc mặt xem ra rất kém, Bạch Hoài An dứt khoát để Trần Thanh Minh về phòng nghỉ ngơi, sau đó lại gọi Sở Minh Nguyệt.

Vừa gọi Sở Minh Nguyệt, Trần Thanh Minh đã ngất lời cô: “Hoài An, không cần gọi nữa, cô ấy đi rồi”

"anh nói sao!”

Bạch Hoài An sửng sốt, vội vội vàng vàng chạy tới xem phòng Sở Minh Nguyệt đang ở, đúng là người đã không thấy đâu, giường cũng gọn gàng, tất cả những thứ đồ dùng sinh hoạt cần thiết hàng ngày của Minh Nguyệt đều không còn nữa.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao Minh Nguyệt lại đột ngột rời đi? Không phải nói cô ấy sẽ ở đây một thời gian sao?”

Bạch Hoài An nhanh chóng lấy điện thoại định gọi cho Sở Minh Nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play