Ánh mắt Hoắc Tùng Quân hơi híp lại, lộ ra dáng vẻ sắc bén biết rõ mọi thứ.
Bạch Hoài An kinh ngạc che miệng lại, nhỏ giọng nói: “Không phải chứ, sao có thể trùng hợp như vậy được?”
Nếu cô không bản lĩnh nhặt cái ví tiền đấy lên, thì sẽ không bao giờ biết được một bí mật lớn như vậy. Nếu Ngô Thành Nam không phải con cháu ruột nhà họ Ngô, chuyện này thật sự vô cùng nghiêm trọng.
Ai cũng biết sau khi Ngô Thành Nam quay lại nhà họ Ngô, ông cụ Ngô đã hết lòng nuôi nấng bồi dưỡng Ngô Thành Nam, ngay cả người thừa kế trước đó là Trần Bách Nhã cũng bị xếp ra sau.
Ngô Thành Nam là người thừa kế nhà họ Ngô, nếu đây là nói dối….
Bạch Hoài An tặc lưỡi, nhìn Hoắc Tùng Quân: “Trước đây khi Ngô Thành Nam quay lại nhà họ Ngô, ông cụ cũng chưa từng điều tra sao?”
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ tò mò của cô, liền đưa tay vuốt tóc cô: “Chuyện trước đây, anh chỉ nghe người khác nói sơ qua, cụ thể tình hình như thế nào cũng không nắm rõ, chỉ biết Ngô Thành Nam là do chính thư tự tay viết của vợ chồng cậu chủ Ngô gọi về”
Bạch Hoài An gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hoắc Tùng Quân nắm tay cô, trong mắt có chút đăm chiêu: “Có điều chuyện này nếu muốn làm rõ cũng tốt”
Ngô Thành Nam với anh từ bé đã không hòa hợp, lại vì chuyện trước đây ở nhà họ Hoắc mà tình cảm cũng sụt giảm đi nhiều, với bụng dạ hẹp hòi của anh ta, có thể sau này lại đột nhiên làm chuyện gì đó mờ ám, vì thế vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nếu thật sự có chuyện gì, trong tay anh cũng đã năm được điểm yếu của Ngô Thành Nam, chỉ cần anh ta dám làm gì mờ ám.
Anh sẽ thẳng tay cho Ngô Thành Nam thành tay trắng, chẳng còn gì cả!
“Tùng Quân, em thấy chúng ta vẫn đừng nên ôm hi vọng quá nhiều” Bạch Hoài An nắm tay anh chỉ về phía trước, nhàn nhã vẫy vẫy tay, chỉ về hướng cảnh vật bên cạnh, giống như học sinh tiểu học được đi chơi.
“Dù sao nhà họ Ngô cũng chẳng phải gia đình bé nhỏ gì, có một đứa bé tìm tới cửa tự xưng là cháu trai của ông cụ Ngô như vậy, sao có thể không điều tra gì được” Cô nói xong, nhéo ngón tay thon dài của Hoắc Tùng Quân: “Cho nên, anh cũng đừng tốn quá nhiều tâm tư, cho dù điều tra được gì đó mà không dùng đến được thì cũng chán lắm”
Hoắc Tùng Quân cúi đầu xuống, thấy cô đang nhẹ nhàng an ủi mình, liền cầm bàn tay bé nhỏ của cô đầy dịu dàng: “Được, anh biết Hai người vừa về đến nhà họ Hoắc, vừa vào cửa liền thấy mẹ Hoắc chạy xuống, rất nhanh đã tách tay hai người ra.
Bà kéo tay Bạch Hoài An nhanh chóng chạy lên lầu: “Mau, Hoài An, gấp lắm rồi”Khi Bạch Hoài An còn đang ngây người, đã bị mẹ Hoắc kéo đi, còn không kịp nói nổi hai câu với Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cũng đi theo sau, muốn lên xem thử thì đã bị bố Hoắc cản lại.
Ông sửa lại cà vạt trên người, cười tủm tỉm nhìn con trai mình: “Đừng lo, mẹ con nói vô cùng gấp, thực chất chỉ là bà ấy vừa mua được mấy món đồ, đã nhiều năm như vậy rồi, con còn không hiểu rõ bà ấy sao”
Hoắc Tùng Quân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bố Hoắc đi qua đi lại hai vòng xung quanh anh, cũng không nhìn anh lấy một cái, bất mãn nói: “Hoắc Tùng Quân, con không định nói gì với bố sao?”
Hoắc Tùng Quân bỗng nhiên bị ông gọi tên, vẻ mặt không hiểu gì nhìn ông: “Là sao ạ?”
Bố Hoắc cắn răng, chỉ vào bộ âu phục trên người mình: “Quần áo, là do Hoài An làm”
Hoắc Tùng Quân lúc này mới chú ý tới trang phục của mình, híp mắt quan sát từ trên xuống dưới một lần: “Tay nghề của Hoài An quả thực rất tốt, quần áo rất vừa vặt Bố Hoắc dùng ánh mắt mong chờ nhìn anh, tràn đầy kì vọng.
Kết quả….kết quả chẳng có gì, Hoắc Tùng Quân sau khi khoe xong liền ngồi xuống ghế sô pha, ngay cạnh ông nội.
Bố Hoắc liền cảm thấy chán nản.
Ông nội Hoắc nhìn thấy cảnh này, cười nói: “Tay nghề của Hoài An thật tốt, khiến khuôn mặt này của con đẹp trai lên Thà rằng ông không nói thì hơn.
Hai ông cháu đều không khen ngợi chút nào, ngược lại chú Lưu lại rất nể mặt, mở miệng tán dương: “Chẳng mấy chốc mà ông chủ đã hết như mấy vị công tử quý tộc của Hàn Nguyệt rồi, rất tao nhã”
Lúc này trên mặt bố Hoắc mới tràn đầy ý cười, vui mừng vuốt vuốt áo gi-lê trên người: “Quả thật, tôi cũng thấy vậy”
Nhất là đây là âu phục do Hoài An làm cho ông, từ trong ra ngoài cả áo sơ mi, gi-lê, áo vét và quần, so với ông nội thì hơn hẳn hai món đấy chứ.
Nhìn thấy dáng vẻ không kìm được mình của ông, ông nội hừ lạnh một tiếng, thờ ơ nhìn ông, miệng nhắc nhở: “Nhìn con vui vẻ đến không thấy mùa xuân đâu nữa rồi, chỉ có vậy mà đứa con trai như con nói ra thật khiến người khác mất mặt mà”
Chú Lưu yên lặng rót trà cho ông nội, trong lòng thầm oán giận nói: “Ông nội vừa ở trước mặt mấy ông cụ khoe khoang đấy thôi, cũng chẳng khác con trai mình là bao, ai cũng như ai cả.
Hoắc Tùng Quân dọc đường nghĩ về chuyện của Ngô Thành Nam, trước khi đi kiểm chứng vẫn nên đi hỏi ông nội một chút vậy, dù sao năm đó ông nội cũng là người cầm quyền của nhà họ Hoắc, đối với chuyện của nhà họ Ngô ít nhiều cũng sẽ chú ý tới.
Anh đem sự tò mò của Hoài An và những phỏng đoán của chính mình nói với ông nội, dò hỏi: “Ông nội, chuyện năm đó, ông biết được những gì thế? Có phải thật sự giống như cháu nghĩ không?”
Từ lúc ông nội nghe anh nói câu đầu tiên, sắc mặt liền vô cùng nghiêm túc, suy xét câu chuyện.
“Trước kia ông quả thật không nghĩ nhiều, ông cụ Ngô này vô cùng nhạy cảm cẩn thận, chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ không nhầm lẫn. Có điều lúc cháu nhắc tới, ông cũng cảm thấy có chút không hợp lý. Năm đó cũng không nghe đến chuyện nhà họ Ngô kết thông gia, chỉ sợ lúc Ngô Thành Nam quay về mang theo chứng minh thư, mới khiến ông cụ Ngô từ bỏ hoài nghi về anh ta, rất nhanh liền chấp nhận thân phận của anh ta”
Ông nội Hoắc nhớ rõ, năm đó từ lúc Ngô Thành Nam về nhà cho đến khi ông cụ Ngô chấp nhận thân phận của anh ta kéo dài chưa đầy ba ngày, tốc độ nhanh như vậy, ông cụ Ngô nhất định đã chắc chắn rồi mới đúng.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT