*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.An Bích Hà biết tình trạng hiện tại của Ngô Thành Nam. Anh ta là một người có dung mạo tuấn tú, trước mặt mọi người thì vô cùng hoàn mỹ, nhưng bây giờ chân của anh ta đã bị gãy, chuyện này đối với anh ta đã trở thành một cái gai trong lòng, nên không có ai dám nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng An Bích Hà lại nói ra những lời này, đặc biệt là Hoắc Tùng Quân vẫn luôn là kẻ thù của Ngô Thành Nam, thậm chí có thể nói là thủ phạm làm chân của anh ta bị thương.
Sắc mặt Ngô Thành Nam trở nên u ám, trong mắt anh ta hiện lên vẻ thù địch, đám người giúp việc xung quanh không ai dám bước tới. Chỉ có An Bích Hà đang cảm thấy tự hào, chỉ cần Ngô Thành Nam nổi giận thì anh ta sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.
Ngay trong giây tiếp theo, cô ta đã nhìn thấy Ngô Thành Nam vươn tay về phía mình và nói: "Mau đưa điện thoại cho tôi xem.”
An Bích Hà nhanh chóng đưa điện thoại vào tay anh ta: "Của anh đây."
Ngô Thành Nam lật nó lại, sắc mặt càng ngày càng xấu: "Đây chính là do Hoắc Tùng Quân làm, quả nhiên anh ta muốn đối đầu với tôi."
Ngô Thành Nam không tin là Hoắc Tùng Quân lại không đoán được những tin tức của An Bích Hà là do anh ta đè xuống.
Hoắc Tùng Quân đã biết điều đó mà anh lại hết lần này đến lần khác đăng tin tức này lên mạng, không những thế mà còn làm cho vấn đề càng trở nên xôn xao hơn. Điều này cho thấy Hoắc Tùng Quân đang nhắm đến anh ta.
Ngô Thành Nam nghiến răng và đập mạnh xuống bàn ăn khiến cho mặt kính dày trên đó hơi nứt và phát ra tiếng động lớn.
An Bích Hà sửng sốt rồi bình tĩnh lại, cô ta bước tới, cẩn thận nắm tay anh ta, tỏ vẻ quan tâm nói: "Anh đừng kích động như vậy, anh có sao không? Dù sao thì Khinh Hà đã thế này rồi, nếu anh không thể dẹp được tin tức thì cũng không sao, đừng tự làm bản thân mình bị thương."
Sau khi An Bích Hà nói xong, cô ta lập tức cho người đi lấy hộp thuốc, dáng vẻ lo lắng, quan tâm và lời nói của cô ta khiến Ngô Thành Nam rất hài lòng.
An Bích Hà nhẹ nhàng băng bó cho anh ta, giả vờ thở dài nói: "Xem ra em không thích hợp để kinh doanh. Sau khi bố em vào tù, em đã cố gắng hết sức để giữ gìn Khinh Hà, nhưng em không ngờ... thôi, quên đi, đừng nói đến nó nữa, kẻo ảnh hưởng đến tâm trạng. "
Trên mặt cô ta tỏ vẻ chua xót, sau đó cúi đầu nắm tay Ngô Thành Nam và cẩn thận thổi vết thương cho anh ta.
Phải nói rằng trái tim lạnh lùng của Ngô Thành Nam quả thực đã rung động. Lần đầu tiên anh ta nhìn An Bích Hà không chút vụ lợi nào, một lúc sau anh ta mới nói: "Những tin tức này không thể gỡ xuống nữa..."
Đôi mắt An Bích Hà mờ đi trong giây lát, Ngô Thành Nam lại nói tiếp: "Điều quan trọng nhất bây giờ là trấn áp không cho cặp vợ chồng bọn họ ra tòa. Chỉ cần mọi việc lần này kết thúc, cô đăng ký một công ty khác và thay đổi hình dạng của Khinh Hà là được.”
Ngô Thành Nam vừa nói vừa dừng lại và nhắc nhở: “Đừng tiếp tục bán những bộ quần áo đó nữa.”
Đôi mắt An Bích Hà đột nhiên sáng lên, cô ta hưng phấn nhìn Ngô Thành Nam và liều mạng gật đầu: "Được, em đã xử lý xong mấy bộ quần áo đó rồi không bán nữa. Anh cứ yên tâm em đã xử lý cặp vợ chồng bọn họ rồi, bọn họ sẽ không..."
Ngô Thành Nam lắc đầu ngắt lời cô ta: "Trước tiên cô hãy tìm kiếm xem có tin tức gì của bọn họ không?"
Trong lòng anh ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, sau khi con gái chết, bọn họ đã lập tức làm lớn tin này lên và yêu cầu An Bích Hà phải xin lỗi thay vì bồi thường.
Cặp vợ chồng này không phải là người nhìn thấy tiền là sáng mắt, làm sao có thể bị đồng tiền của An Bích Hà thuyết phục được. Và điều quan trọng nhất là bây giờ Hoắc Tùng Quân đã tham gia vào vụ việc lần này, ai mà biết được là có thay đổi gì không.
An Bích Hà lầm bầm nói: "Lúc em lấy tiền ra, cặp vợ chồng họ không nói gì, thái độ cũng không gay gắt như trước. Số tiền mà em đưa đủ để cho bọn họ có thể sinh thêm một đứa con khác và có một cuộc sống tốt đẹp. Làm gì ai có thể ngu ngốc đến mức không chọn tiền..."
Cô ta chưa kịp nói xong thì cảm thấy choáng váng vì những tin tức mới trên màn hình điện thoại.
Ngô Thành Nam nhìn thấy cô ta như vậy thì cũng đã đoán được phần nào: "Bọn họ bắt đầu náo loạn rồi à?”
An Bích Hà ngẩn ra, hồi lâu mới gật đầu và đưa điện thoại cho Ngô Thành Nam, cô ta có chút cáu kỉnh nói: "Bọn họ bắt đầu phát sóng trực tiếp. Làm sao có thể như thế chứ, chỉ cần là người bình thường thì sẽ nhận số tiền đó. Bọn họ thậm chí còn không cần tiền, não của bọn họ có bị làm sao không? "
Vào lúc này, người giúp việc đứng đằng sau họ nhíu mày và trên mặt hiện lên một nét mỉa mai.
Môi trường sống của An Bích Hà từ nhỏ đến lớn đều là do lợi ích hợp lại, An Vu Khang đối với cô ta là lợi ích nhiều hơn tình thân, mẹ An đối với cô rất tốt nhưng tình cảm cũng không tuyệt đối thuần khiết.
Cô ta hoàn toàn không hiểu tình cảm gia đình thực sự, trong thâm tâm cô ta, cái gọi là tình cảm gia đình này chỉ có thể đo lường bằng lợi nhuận. Cảm xúc cũng có thể được thay thế bằng lợi ích và tất cả những gì vô dụng sẽ được loại bỏ.
Trong quá trình phát sóng trực tiếp, gương mặt của cặp vợ chồng này rất tiều tụy, khi nói trước máy quay thì nước mắt lưng tròng khiến người xem rất xót xa.
“Con gái tôi sức khỏe không tốt. Hầu hết quần áo con bé mặc đều là hàng rẻ tiền và không có vấn đề gì. Nhưng khi con bé mặc quần áo Khinh Hà trong một ngày thì đã xảy ra sự cố đáng tiếc đó.”
"Chúng tôi không bao giờ nghĩ rằng một mảnh quần áo sẽ giết một ai đó. Lần đầu tiên sau khi con gái tôi chết, chúng tôi đã đến gặp bác sĩ pháp y để xem xét nguyên nhân cái chết của con bé, chúng tôi đã loại trừ mọi khả năng và cuối cùng xác định nguyên nhân chính là do quần áo."
Người vợ vừa nói vừa lấy chiếc váy ra đặt trước ống kính.
Quần áo được cho vào túi, ống kính camera di chuyển qua và có thể thấy chất lượng quần áo thực sự không tốt.
"Khi tôi mua chiếc váy này, tôi ngửi thấy mùi hắc và chất lượng không được tốt lắm. Nhưng tôi nghĩ rằng Khinh Hà là một thương hiệu nổi tiếng và giá của chiếc váy này không hề rẻ chút nào. Tôi cứ nghĩ nó sẽ không có vấn đề gì cả, có lẽ nó để trong kho lâu nên mới có mùi khó chịu. Tôi đã giặt nó nhiều lần và lúc hết mùi đã để con gái tôi mặc vào, tôi không ngờ được…” Người vợ vừa nói vừa khóc.
Người chồng ôm người vợ vào lòng và kiềm chế để mình không khóc, ông ấy mang biên bản xét nghiệm quần áo ra đặt trước ống kính.
"Đây là biên bản xét nghiệm quần áo, còn đây là kết quả khám nghiệm tử thi của con gái tôi. Tất cả bằng chứng đều có ở đây, chúng tôi sẽ không để chuyện này lắng xuống và không muốn con gái mình chết một cách oan uổng.” Người chồng nhìn thẳng vào máy quay, trong mắt hiện lên sự kiên định.
An Bích Hà cảm thấy như mình bị ánh mắt này nhìn xuyên thấu, cô ta hoảng sợ đi vòng qua Ngô Thành Nam: "Người này điên rồi, ông ta lấy tiền của tôi..."
Giọng nói cô ta ngừng lại khi nghe thấy giọng nói trong video.
Người chồng đưa hai thẻ ngân hàng ra trước máy quay và nói với vẻ chế nhạo: "Đây là khoản tiền mà An Bích Hà, người phụ trách Khinh Hà đã giao cho chúng tôi. Cô ta muốn dùng số tiền này để bắt chúng tôi im lặng.”
Ông ấy lạnh giọng nói: "An Bích Hà, tôi muốn nhắc nhở cô rằng trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng tiền. Cô là đồ máu lạnh và độc ác, tôi không giống cô, tôi không thể để con gái mình chết một cách oan uổng.”
An Bích Hà nắm chặt ngón tay, thân thể cô ta ngày càng lạnh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Người này thực sự đã nói hết tất thảy mọi điều trước máy quay, không những thế còn công khai tên cô ta.
Đầu óc An Bích Hà có chút choáng váng, trong nháy mắt cơ thể cô ta như mất đi sức sống. Cô ta nhanh chóng đi về phía Ngô Thành Nam và nói: "Không thể để bọn họ tiếp tục nói nữa, bọn họ sẽ kiện tôi... "