*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngô Thành Nam nghe được sự lo lắng trong lòng cô ta thì cười nhạo một tiếng: “Cô cứ việc mở cửa hàng đi, tôi sẽ đối phó với bọn họ.”
Trần Bách Nhã đã được toại nguyện mà tiến vào Ngô Đạt, điểm này khiến cho anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mà cũng đúng lúc, anh ta đang không tìm được cơ hội để trút giận. Nếu như bọn họ thật sự dám ra tay với cửa hàng của An Bích Hà, đây coi như là cho anh ta có một cơ hội để ra tay.
An Bích Hà nhận được sự bảo đảm của anh ta, đột nhiên mặt mày trở nên hớn hở. Cô ta dùng ánh mắt ẩn ý đưa tình và vẻ mặt quyến rũ nhìn Ngô Thành Nam.
Ngô Thành Nam thấy cô ta như vậy, khuôn mặt âm trầm của anh ta cũng gợi lên một tia tươi cười. Anh ta lôi kéo cô ta, ném cả người cô ta lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Anh ta cởi bỏ cúc áo của mình rồi lộ ra nụ một cười thô lỗ và nhìn về phía An Bích Hà: “Cô đang quyến rũ tôi sao? Vậy thì tôi sẽ lập tức đáp ứng mong muốn của cô. Mặc dù chân của tôi đã bị phế nhưng những chỗ khác lại không bị phế.”
Ngô Thành Nam nói xong thì hung hăng đè lên người cô ta.
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Hoài An gian nan mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Mất một lúc lâu, ý thức của cô mới trở về.
Cô giật giật cánh tay, trong nháy mắt hít vào một hơi, cô cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ vị trí không thể nói ra, mặt cô đột nhiên trở nên đỏ bừng.
Cô nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng mắng một câu: “Hoắc Tùng Quân, tên súc sinh này.”
Tên biến thái này quả thực không phải là người, tối hôm qua cô đã bị lăn qua lăn lại. Cả người cô như bị tách ra thành từng mảng, động một cái là lập tức cảm thấy đau.
Toàn thân trên dưới và làn da trắng sứ của cô hiện tại hầu như không có một chỗ nào còn nguyên vẹn. Người này tối hôm qua, tối hôm qua lại…
Bạch Hoài An nghĩ mà mặt lập tức đỏ như thiêu như đốt đến tận cổ. Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng.
Cũng không biết người này lấy thể lực từ đâu ra, vậy mà anh lại có thể làm loạn đến tận khi trời sắp sáng mới buông tha cho cô. Sau đó, anh vẫn còn có sức để ôm cô vào phòng tắm để tắm rửa.
Bạch Hoài An khi đó đã không còn một chút ý thức nào. Cô gần như là đang ngủ say mà để mặc anh rửa dọn sạch sẽ rồi nhét mình vào trong chăn.
Gió thổi qua cửa sổ, thổi vào rèm cửa làm cho những tia nắng mặt trời chiếu vào trong phòng.
Cô híp mắt nhìn ánh nắng mặt trời chói mắt ở ngoài cửa sổ mà bỗng nhiên trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Cô vội vàng từ trên giường đứng dậy, cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi và đau đớn để mặc quần áo.
Lúc đi vào phòng tắm, vừa hay cô lại va phải Hoắc Tùng Quân. Anh đã mặc xong quần áo. Cả người không có một chút mệt mỏi nào, thoạt nhìn thì thấy anh đang có tinh thần sáng láng.
Thật giống như vừa được thải âm bổ dương vậy.
Mà Bạch Hoài An chính là người đáng thương giúp anh thải âm bổ dương.
Hoắc Tùng Quân thấy cô lảo đảo từ trong phòng ngủ đi ra, vội vàng ôm lấy eo cô, quan tâm nói: “Cẩn thận một chút, thân thể của em đang không tiện, đừng đi nhanh như vậy.”
Bạch Hoài An nghe xong những lời này, tai cô lập tức nóng bừng. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Còn không phải là do anh làm sao?”
Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút rồi ý cười trên khóe miệng đột nhiên càng ngày càng thêm mập mờ: “Đúng vậy, là anh đã làm.”
Bạch Hoài An ngây người một chút. Sau đó cô đẩy anh ra một cách mạnh mẽ, thẹn quá hóa giận: “Anh, anh là đồ lưu manh.”
Nói xong cô tựa vào vách tường và đi nhanh vào trong phòng tắm.
Hoắc Tùng Quân thấy bộ dạng thẹn thùng của cô thì thỏa mãn thở dài một tiếng rồi trực tiếp gọi điện thoại cho ông nội Hoắc.
Ông nội Hoắc đã lớn tuổi, cho nên hay dậy sớm. Lúc này, ông nội đã đi dạo từ bên ngoài về. Sáng sớm nhận được điện thoại của cháu trai mà cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Tùng Quân, sao lại gọi điện thoại cho ông nội sớm như vậy? Có chuyện gì không?”
Hoắc Tùng Quân không được tự nhiên mà ho khan một chút. Anh nhìn thoáng qua nhà vệ sinh một cái rồi nhỏ giọng nói: “Cái kia, ông nội, lúc trước ông nói mười thùng… Có thể để chú Lưu đưa tới đây không?”
Lời này vừa được nói ra đã khiến cho ông nội phải suy nghĩ một lúc. Sau đó, ông nội mới nhớ tới chuyện này, mặt lập tức đỏ bừng, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng kích động.
“Cháu làm rồi phải không?”
Hoắc Tùng Quân mơ hồ đáp một tiếng.
Mặt của ông nội nhất thời đỏ bừng: “Là tối hôm qua sao? Cháu, cháu không dùng biện pháp gì, nói không chừng trong bụng Hoài An đã có em bé rồi đó. Tùng Quân, ngày mai cháu hãy đưa Hoài An trở về nhà họ Hoắc sống đi. Nếu sau này thực sự có thì hai đứa lập tức kết hôn, không thể để đứa bé không có hộ khẩu được…”
Hoắc Tùng Quân nghe xong thì sắc mặt chợt trở nên xám xịt.
Ông nội đúng là nghe gió thành mưa, mọi chuyện đã đi đến đâu đâu, sao ông nội lại suy nghĩ xa vậy chứ?
Anh bất lực nói: “Ông nội, tối qua cháu đã làm tốt các biện pháp, nhưng cháu đã chuẩn bị ít hơn, không có hàng tồn kho.Trong khoảng thời gian này, Hoài An còn có việc phải làm, không thích hợp để mang thai.”
Cô sẽ phải tham dự Tuần lễ thời trang Paris trong nhiều tháng. Hơn nữa, đây còn là chuyến đi mà cô đã mong chờ từ lâu. Điều này rất quan trọng đối với cuộc sống và sự nghiệp của cô.
Hoắc Tùng Quân thích Bạch Hoài An, cho nên anh cũng không có ý định can thiệp vào công việc của cô, anh chỉ muốn cô làm những chuyện mình thích, cả đời đều hạnh phúc vui vẻ là được.
Không thể bởi vì những chuyện như mang thai mà ép cô phải từ bỏ lý tưởng của mình và bỏ lỡ cơ hội lần này được.
Quan trọng hơn là, lúc trước anh đã không cho Hoài An một lễ cưới hoành tráng, lần này anh muốn những cái trước đây đã bỏ sót thì phải bổ sung cho bằng hết. Nếu cô mang thai, vậy thì sẽ có một số chuyện bị ảnh hưởng.
Ông nội Hoắc nghe xong lời này, tuy rằng ông nội cũng cảm thấy thất vọng, nhưng ông nội cũng cảm thấy rất hài lòng với Bạch Hoài An. Cho nên ông nội cũng thật lòng mà suy nghĩ cho cô và đồng ý với cách nói của Hoắc Tùng Quân.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc đứa cháu trai và cháu dâu của mình đang ở xa, giọng nói của ông nội cũng có phần uể oải.
“Được rồi, ông sẽ bảo chú Lưu mang đồ sang cho cháu. Sau này, nếu hàng tồn kho không đủ, cháu cứ lập tức đến tìm chú Lưu là được.”
Lúc này, chú Lưu đang đi theo phía sau ông nội với sắc mặt vừa phức tạp lại có chút quái dị.
Nhiệm vụ của ông ấy là chăm sóc ông nội và bảo vệ an nguy của ông nội. Nhưng sao từ miệng ông nội, ông ấy lại trở thành nhân viên phân phối rồi?
Nhưng mà ai bảo ông nội Hoắc là ông chủ của ông ấy cơ chứ. Mà ông ấy cũng là người nhìn cậu chủ nhỏ lớn lên từ bé, khó khăn lắm anh mới thích một người phụ nữ… Vậy thì nếu đã là nhân viên nhân phối thì cứ là nhân viên phân phối đi.
Tuy nhiên, sau này sau khi cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ được sinh ra, không nên nói cho bọn họ biết những chuyện này thì tốt hơn.
Nếu không bọn chúng sẽ biết rằng nếu như không phải ông ấy đưa mấy thứ này đến thì bọn chúng có thể đi tới nhà họ Hoắc từ trước đó rồi.
Hoắc Tùng Quân làm xong bữa sáng thì chú Lưu cũng đưa đồ đạc đến.
Ông ấy chỉ huy mấy người làm đem mười cái thùng đã được đóng gói kín vào phòng khách của nhà họ Bạch. Sau đó khuôn mặt già nua của ông ấy chợt đỏ bừng, ông ấy dùng ánh mắt u oán mà nhìn thoáng qua Hoắc Tùng Quân.
“Cậu chủ, đồ đạc đã ở chỗ này hết rồi, cậu ký nhận đi.”
Hoắc Tùng Quân cũng không nghĩ tới thao tác của ông nội lại nhanh như vậy, chắc là ông nội đã chuẩn bị xong từ trước đó rồi.
Anh nghe thấy tiếng động trong phòng tắm truyền đến, vội vàng đưa chú Lưu ra ngoài.
Bạch Hoài An lau tóc, cả người sảng khoái từ trong phòng tắm đi ra. Cô còn dùng giọng nói giòn tan ngọt ngào gọi tên Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, em vừa nghe thấy anh nói chuyện người khác, là ai vậy… Mau qua đây đi.”
Cô vừa dứt lời thì lập tức nhìn thấy trong phòng khách có mấy cái thùng, vẻ mặt của cô có chút sửng sốt.
Cô cũng chỉ có tắm rửa một lúc, sao bây giờ lại có nhiều thùng như vậy chứ?
Hơn nữa, mấy cái thùng này còn được bọc kín, trên thùng cũng không có ghi gì, trông có vẻ rất thần bí.
Hoắc Tùng Quân từ cửa đi vào, thấy cô đang tò mò ngồi xổm trước mấy cái thùng thì ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Anh, không phải anh chuyển đến đây ở cùng em sao? Đây là hành lý của anh.”
Bạch Hoài An kỳ quái nhìn anh một cái: “Không phải trước đây anh đã chuyển hành lý của mình đến đây rồi sao?”
Hoắc Tùng Quân cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô, cho nên anh đã phải dời tầm mắt sang chỗ khác: “Đây là hành lý khác.”
Nói xong, anh ngửi thấy mùi thức ăn, cho nên đã vội vàng đi vào xem rồi nhìn Bạch Hoài An và nói: “Em sấy khô tóc đi, đừng để bị cảm lạnh. Sau khi làm xong thì ra đây ăn sáng.”
Nói xong anh lại tiếp tục quay ra chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi làm xong tất cả, tắt máy hút khói rồi mà Hoắc Tùng Quân vẫn không nghe thấy tiếng máy sấy tóc. Anh dọn dẹp đồ thừa rồi tò mò rời khỏi phòng bếp chuẩn bị thúc giục Bạch Hoài An.
Kết quả là thấy Bạch Hoài An ngơ ngác đứng ở phòng khách, trong tay cầm một con dao nhỏ để tháo dỡ kiện chuyển phát nhanh. Lúc này, trên mặt đất có mấy cái thùng đã được mở ra.
Trong thùng chứa đầy những cái hộp có nhiều mẫu chữ ái muội.
“Em, em mở ra làm gì?” Hoắc Tùng Quân cũng đang ngây người.