*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Câu trả lời này khiến Bạch Hoài An sửng sốt một chút, cô kinh ngạc nhìn về phía Trần Thanh Minh. Khi thấy sắc mặt của anh ta trông thật sự là rất khó coi mới vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cô ấy đã làm gì anh à?”
Bạch Hoài An quả thật là cảm thấy có chút tò mò. Người phụ nữ tên Phương Ly là một người rất ác độc, chẳng lẽ cô ta thật sự đã làm ra những chuyện không hay đối với Trần Thanh Minh rồi sao?
Trần Thanh Minh hít một hơi thật sâu, ngón tay siết chặt đến mức phát ra tiếng động nhỏ: “Không biết người phụ nữ này đã biết được địa chỉ của tôi từ chỗ nào, mấy ngày nay đều canh gác ở trước cửa nhà tôi. Thậm chí có nhiều lần, khi tôi trở về lấy đồ, tôi đều phát hiện cô ta đang lén lút muốn cạy cửa nhà tôi, muốn lẻn vào.”
Bạch Hoài An nghĩ đến cảnh tượng này, cô cũng hít vào một hơi.
Hành vi này quả thật là rất ghê tởm. Hiện tại, có vẻ như hành động của Phương Ly có chút cực đoan. Cho dù có thế nào thì tình huống này vẫn khiến cho người khác cảm thấy không được bình thường.
Bây giờ, Trần Thanh Minh quả thực cảm thấy sợ cô gái tên Phương Ly này. Anh ta thực sự không muốn, một ngày nào đó về nhà trong trạng thái mệt mỏi, nhưng kết quả lại phát hiện ra trong phòng mình giấu một người phụ nữ điên. Loại cảm giác này thật đáng sợ, cứ giống như là cảm giác đang xem phim kinh dị.
“Không chỉ vậy.” Anh ta vừa nói vừa đỡ lấy cái trán của mình rồi tỏ vẻ đau khổ: “Mấy ngày nay cô ta liên tục gọi điện thoại cho tôi và luôn quấy rối tôi. Mặc dù tôi đã để số của cô ta vào danh sách đen nhưng chuyện này vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Cô ta sẽ đổi số rồi tiếp tục gọi điện thoại cho tôi.”
Trần Thanh Minh là chủ sở hữu của một công ty, thường xuyên phải hợp tác với các khách hàng, cho nên anh ta không thể chặn các số lạ một cách bừa bãi được.
Vừa mới nói xong, điện thoại di động trên bàn làm việc chợt vang lên.
Trần Thanh Minh nhìn qua, sắc mặt của anh ta lại trở nên vô cùng khó coi: “Nếu như tôi đoán không nhầm, cú điện thoại này có lẽ là do Phương Ly gọi.”
Theo ánh mắt của anh ta, Bạch Hoài An cũng nhìn qua. Lúc này, cô chỉ nhìn thấy trên màn hình điện thoại là một dãy số điện thoại. Cô duỗi ngón tay của mình ra rồi cầm chiếc điện thoại di động lên và nói với Trần Thanh Minh: “Tôi sẽ giúp anh nhận cuộc gọi này.”
Hai mắt Trần Thanh Minh sáng ngời. Anh ta vội vàng gật đầu, bây giờ anh ta thật sự rất sợ Phương Ly này.
Điện thoại vừa được kết nối, có lẽ Phương Ly cũng không ngờ rằng cuộc gọi này của mình vậy mà lại có người nhận, cho nên cô ta sửng sốt một lúc. Sau khi phản ứng lại, cô ta dùng giọng điệu sắc bén và hưng phấn kêu lên một tiếng: “Thanh Minh, anh, anh nhận điện thoại của tôi. Tôi biết, tôi biết là anh thích tôi.”
Lời này vừa nói ra, Bạch Hoài An chợt nhíu mày. Giọng điệu này của Phương Ly nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, có chút điên cuồng, còn có chút cảm giác bệnh hoạn. Cô vẫn luôn cảm thấy cô ta có thể dùng điệu cười này để giết người trong vòng một giây.
“Phương Ly, là tôi.”
Bạch Hoài An nói với giọng điệu thản nhiên. Ở đầu gây bên kia, giọng điệu hưng phấn và có chút sắc bén của Phương Ly đột nhiên dừng lại.
Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp vô cùng nặng nề được truyền đến từ bên kia micro, cứ giống như Phương Ly đang liều mạng để nhẫn nại cái gì đó. Một lúc lâu sau, cô ta mới nói chuyện với giọng điệu có chút khàn khàn mà lộ ra vẻ ghen ghét.
“Bạch Hoài An, tại sao cô lại có thể trả lời điện thoại, Trần Thanh Minh đâu? Cô có đang ở cùng với anh ấy không? Hai người đang làm gì vậy? Cô làm như vậy có đúng với Hoắc Tùng Quân không?”
Do cảm xúc của Phương Ly đang ở trạng thái kích động, cho nên cô ta hỏi một loạt câu hỏi. Và dĩ nhiên là, có vẻ như cô ta đã hiểu nhầm khi cho rằng Bạch Hoài An và Trần Thanh Minh có quan hệ không thể nói cho người khác, mà chỉ dùng suy nghĩ của mình để phỏng đoán hai người.
Ánh mắt của Bạch Hoài An lạnh lùng: “Phương Ly, thu hồi những thứ lộn xộn trong đầu cô đi. Quan hệ giữa tôi và Tổng giám đốc Trần chỉ là quan hệ làm việc bình thường cộng thêm bạn bè mà thôi. Bây giờ tôi đang ở trong văn phòng của anh ấy. Cô không hỏi tại sao tôi lại trả lời điện thoại sao? Tôi nói cho cô biết, đó là bởi vì Tổng giám đốc Trần không muốn nhận điện thoại của cô. Anh ấy chán ghét hành vi thái quá của cô và anh ấy hy vọng cô có thể kiềm chế bản thân hơn một chút.”
Trần Thanh Minh nghe Bạch Hoài An nói mà thầm thở dài một tiếng. Trước đây, anh ta cũng từng nói những lời này qua điện thoại với Phương Ly, nhưng Phương Ly này lại vẫn cứ ngoan cố mà nhất quyết phải làm như vậy.
Một người đàn ông như anh ta thật sự không thể làm gì cô ta được. Vì vậy bây giờ anh ta mới cứ giằng co không dứt với cô ta như vậy.
Quả nhiên, một giây sau giọng điệu của Phương Ly chợt lộ ra vẻ đắc ý và điên cuồng: “Bạch Hoài An, cô cũng quản nhiều chuyện quá rồi đó. Đây là chuyện của tôi và Tổng giám đốc Trần, có liên quan gì đến cô chứ? Tôi nói cho cô biết, Tổng giám đốc Trần không ghét tôi, anh ấy thích tôi. Tôi đã điều tra rõ ràng, anh ấy căn bản không thích An Bích Hà, anh ấy thích tôi ”
Bởi vì điện thoại di động đang để chế độ loa ngoài, cho nên khi Phương Ly vừa dứt lời, Bạch Hoài An và Trần Thanh Minh đồng loạt quay sang nhìn nhau một cái. Vẻ mặt của cả hai người đều có chút kinh ngạc.
Chuyện này, Phương Ly này sẽ không thật sự điên rồ mà cho rằng Trần Thanh Minh thích cô ta đấy chứ? Sao có thể như vậy được chứ?
Bản thân Trần Thanh Minh cũng cảm thấy có chút mơ hồ, anh ta nhớ rõ lúc mình giả vờ thích An Bích Hà, anh ta cũng không tỏ ra có thiện cảm với Phương Ly. Hay là anh ta từng có hành động nào đó khiến người ta hiểu nhầm mà từ đó đoán rằng anh ta thích cô ta?
“Phương Ly, chuyện này không phải đều là do cô tưởng tượng ra đấy chứ?” Bạch Hoài An dò hỏi.
Giọng nói của Phương Ly đột nhiên trở nên sắc nét hơn: “Tôi không có, tôi không suy đoán, đó là sự thật, nếu anh ấy không thích tôi, tại sao anh ấy lại chỉ muốn đạp đổ An thị mà không ra tay với tôi? Nếu anh ấy không thích tôi, sao anh ấy còn giới thiệu công việc cho tôi? Tổng giám đốc Trần vẫn luôn thích tôi, nhưng vì các người, các người đã ở bên cạnh quấy nhiễu cho nên anh ấy mới không dám tiếp nhận tôi. Tất cả là đều tại các người.”
Vẻ mặt lúc này của Trần Thanh Minh giống như vẻ mặt buồn nôn khi ăn phải ruồi.
Lúc trước anh ta cảm thấy bản thân mình đã lợi dụng Phương Ly, cho nên khi thấy cô ta rời khỏi An thị, anh ta đã muốn bồi thường cho cô ta một chút và giới thiệu cho cô ta để có cơ hội việc làm.
Nhưng cơ hội đó cũng cần phải qua sự tuyển chọn mới có thể vào làm việc.
An thị ngã xuống, chỉ cần là người có đầu óc thì chắc chắn sẽ biết, Trần Thanh Minh lợi dụng Phương Ly, đây chỉ là một sự bồi thường. Tuy nhiên, Phương Ly không những không biết, cô ta lại coi đây là tình yêu của Trần Thanh Minh.
Anh ta lập tức lấy điện thoại từ trong tay Bạch Hoài An rồi dùng giọng điệu lạnh lùng để nói với Phương Ly: “Cô hiểu lầm rồi. Tôi không hề thích cô, tôi cũng không có một chút tình cảm nam nữ nào đối với cô. Phương Ly, nếu cô còn dám quấy rối tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát. Có phải, lúc trước cô ở trong trại giam vẫn chưa đủ hay không?”
Giọng nói của Phương Ly chợt có chút ngập ngừng. Sau đó, cô ta điên cuồng gào thét: “Không, Trần Thanh Minh, anh thích tôi, anh có thể không nhận ra việc anh thích tôi. Nhất định là do Bạch Hoài An vẫn luôn cố lừa dối anh, cho nên anh mới không thể nhìn rõ nội tâm của mình. Con đàn bà đê tiện như cô ta vẫn luôn thích làm những chuyện như vậy…”
Trần Thanh Minh đã không thể nghe được nữa. Nhưng khi anh ta đang chuẩn bị cúp điện thoại, Bạch Hoài An lại đưa tay ra để ngăn anh ta lại. Cô trầm mặt rồi lấy lại chiếc điện thoại di động.
“Phương Ly, cô hãy nhìn rõ hiện thực đi, đừng quấy rối Tổng giám đốc Trần nữa. Trước đây, Tổng giám đốc Trần vẫn luôn kiêng kỵ chuyện cô là một người phụ nữ, cho nên anh ấy mới không so đo với cô. Nếu còn có lần sau, anh ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ đâu.”
Phương Ly nghe xong lời này thì cười lạnh một tiếng: “Uy hiếp tôi sao? Cô có muốn gọi cảnh sát không? Vậy thì mau đi báo cảnh sát đi. Dù sao tôi cũng chỉ đi loanh quanh ở gần nhà anh ấy, chứ tôi cũng không thật sự làm ra chuyện gì. Nếu nói rằng tôi đã gọi cho anh ấy để quấy rối anh ấy sao? Tôi chỉ gọi nhầm điện thoại mà thôi. Huống hồ, lúc trước anh ấy không phải là cũng không trả lời sao? Cho dù cô có báo cảnh sát thì bọn họ cũng chỉ có thể nhốt tôi vài ngày. Đến lúc tôi ra khỏi đó, tôi vẫn sẽ làm như vậy, các người có thể làm gì được tôi?”
Lời nói vừa kiêu ngạo vừa không biết xấu hổ này của cô ta khiến cho Bạch Hoài An không nhịn được mà nở một nụ cười.
“Phương Ly, tôi sẽ không báo cảnh sát, cô cho rằng chỉ có cô mới có thể làm ra chuyện này sao? Nếu tôi đoán không nhầm, hiện tại, cô hẳn là đang sống cùng với bố mẹ của mình. Cô còn nhớ anh Long không? Chính là người đã giúp tôi khiến cho cả nhà họ Bạch sụp đổ đó. Hiện tại, anh ta đang mở sòng bạc, cho nên dưới trướng cũng có rất nhiều người có thể sử dụng. Anh ta vẫn còn nợ tôi một ân tình, tôi đang nghĩ xem mình có nên dùng ân tình này cho cô hay không?”
Bạch Hoài An nói chuyện với giọng điệu rất nhẹ nhàng, không chút để ý, nhưng nội dung của câu nói lại khiến cho cả người Phương Ly cảm thấy lạnh lẽo.