*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Để mẹ An đi điều tra lai lịch của người đứng đằng sau, còn An Bích Hà thì một mình đến nhà máy mà mình hợp tác.

Cô ta muốn dùng chuyện này để moi một ít tiền từ phía nhà máy, việc lần này khiến cô ta tổn thất nhiều như vậy, nhà máy không thể không có chút trách nhiệm nào đi. Quần áo là do họ làm ra, bây giờ chất lượng xảy ra vấn đề, tất nhiên bọn họ phải chịu trách nhiệm.

An Bích Hà nghĩ rất hay, nhưng kết quả là vừa mới đi tới đó lí luận vài câu đã bị đuổi ra ngoài.

Người phụ trách trước kia luôn vui vẻ hòa nhã bây giờ đang nhìn cô ta một cách mỉa mai, như thể nhìn vào một vũng bùn lầy dơ bẩn.

“Cô An, chất liệu là do cô tự mình chọn. Trước đó tôi đã nhắc nhở cô nhiều lần rồi, chính là cô nhất quyết làm theo ý mình, nhất định yêu cầu chúng tôi làm như thế. Bên cạnh đó, kinh phí của cô hạn hẹp, chỉ có một chút tiền đó cô còn hy vọng chúng tôi có thể tạo ra quần áo chất lượng tốt được sao?”

An Bích Hà bị kích thích, không phục mà gân cổ lên cãi: “Nhưng chất lượng hàng hóa của anh cũng quá tệ rồi đi. Nếu không phải bên anh xảy ra vấn đề, sao cửa hàng của tôi có thể xảy ra chuyện như thế này? Danh tiếng của chúng tôi đã bị các người hủy hoại rồi. Cửa hàng cũng bị người ta kéo đến đập phá. Các người bắt buộc phải chịu trách nhiệm và bồi thường thiệt hại cho tôi.”

Người phụ trách nghe mấy lời nói linh tinh này của cô ta, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Cô muốn có tiền đến điên rồi phải không? Nhà họ An của cô đã không còn nữa rồi, trong tay cô cũng không có nhiều tiền. Sở dĩ nhà máy lớn như chúng tôi vẫn tiếp tục lựa chọn hợp tác với cô, hoàn toàn là do coi trọng tình nghĩa trước đây. Ngoài ra, chất liệu là do cô tự mình lựa chọn, lúc chúng tôi giao hàng, bên các người cũng đã kiểm tra rồi. Trước giờ chúng tôi chưa từng sản xuất ra quần áo có chất lượng như thế này, tôi còn chưa trách các người làm hỏng danh tiếng của nhà máy chúng ta thì thôi. Mau chóng cút đi, nếu còn ăn nói linh tinh nữa thì cẩn thận tôi sẽ không đối xử khách sáo với cô nữa đâu.”

Nói xong người đó còn giơ nắm đấm về phía An Bích Hà.

An Bích Hà sợ tới mức vô thức nâng cánh tay lên che mặt của chính mình, thân thể co lại.

Nhìn thấy cảnh này, người phụ trách hừ lạnh một cái rồi quay người rời đi.

An Bích Hà nhìn bóng lưng của anh ta rời đi, nghiến răng đứng dậy, hung dữ phỉ nhổ một câu: “Phì, cái loại người gì không biết, đúng là đồ mắt chó chỉ biết coi thường người ta, thấy An thị sụp đổ rồi, ai ai cũng đều không kiêng dè mà giẫm lên người tôi, đồ súc sinh đáng chết!”

Mặc dù mắng mỏ rất khó chịu nhưng An Bích Hà không dám xông vào làm liều nữa, lần này bị đuổi ra ngoài, lần sau người ta khó chịu rồi thì có lẽ thật sự sẽ ra tay với cô ta.

An Bích Hà tức giận bỏ đi, không những không đòi được tiền mà còn bị người ta sỉ nhục một trận.

Ngay khi cô đang rầu rĩ không cười nổi thì điện thoại của mẹ An gọi đến, vừa mở miệng đã nói: “Bích Hà, điều tra rõ ràng rồi, là bà Trần, đó là dì của Ngô Thành Nam. Đột nhiên bà ta bị dị ứng trong bữa tiệc tối hôm qua, hơn nữa lễ phục còn bị rách toạc ngay trước mặt bao nhiêu khách mời, trở thành một trò cười lớn. Vậy nên kẻ đứng đằng sau phái người đến hôm nay nhất định là bà ta.”

Những lời này khiến trái tim của An Bích Hà đập thình thịch.

Thứ nhất, quý bà bị dị ứng kia hóa ra lại là dì của Ngô Thành Nam, người có bối cảnh xuất thân như thế này cô ta quả thực không chọc vào được.

Thứ hai là người ta bị mất mặt trong tiệc liên hoan là do lễ phục của “Khinh Hà”.

Trong lòng An Bích Hà thoáng chốc trở nên lạnh lẽo vô cùng, cô ta cũng từng là cô chủ lá ngọc cành vàng, cũng từng tham dự vô số tiệc liên hoan, nên cô ta biết cảm giác trở thành trò hề trong tiệc liên hoan là thứ cảm giác như thế nào.

Tuy rằng mới chỉ gặp qua bà Trần có vài lần, cũng không có giao tình gì cả, nhưng cô ta cũng thừa biết người được ông cụ Ngô chiều chuộng đến hư hỏng này có lòng tự tôn đặc biệt cao, con người cũng hết sức kiêu ngạo.

Loại người này bị biến thành trò hề trong tiệc liên hoan, cái thù này coi như là bị kết rồi, hơn nữa không phải một lời xin lỗi là có thể xoa dịu được bà ta.

An Bích Hà đột nhiên nhớ tới người cô ta nhìn thấy trong đám đông vây lại xem trò vui hôm nay, cả người đều che kín mít, còn đeo khẩu trang, nếu cô ta nhớ không lầm, quả thực có rất nhiều nốt đỏ nổi lên ở vùng da dẻ lộ ra ngoài.

Đó hẳn là mụn đỏ do dị ứng.

Ánh mắt của người đó tràn đầy oán hận, vừa nghĩ đến An Bích Hà đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Cô ta nắm chặt điện thoại, giọng nói hoảng hốt: “Mẹ, con phải làm sao đây? Hình như hôm nay con đã nhìn thấy bà Trần ở trước cửa hàng. Khi nhìn thấy con, ánh mắt của bà ấy tràn đầy oán hận. Bà ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho con, có phải “Khinh Hà” thật sự sẽ không mở lại được nữa không.”

Mẹ An nghe cô ta nói xong thì dùng sức hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới nói: “Bà Trần đó là dì của Ngô Thành Nam, hay là con thử tìm Ngô Thành Nam nhờ giúp đỡ xem, có lẽ, có lẽ có thể cầu xin bà ấy tha thứ.”

An Bích Hà nghe những lời này xong, hai mắt lập tức sáng lên, giống như là người đi trong sa mạc mấy ngày đêm, sắp chết khát lại gặp được ốc đảo vậy.

“Đúng, đúng, Ngô Thành Nam, bà Trần là dì của Ngô Thành Nam, con có thể đi cầu xin anh ấy.”

“Bích Hà…” Mẹ An còn muốn nói cái gì đó nhưng An Bích Hà đã không đợi được nữa mà cúp máy, trực tiếp lái xe đến biệt thự nơi Ngô Thành Nam đang dưỡng thương.

Lúc này, bên trong biệt thự ở ngoại ô.

Ngô Thành Nam vừa nói chuyện điện thoại với ông cụ xong, gương mặt âm trầm đặt điện thoại xuống, lẳng lặng ngồi trên sô pha.

Một lúc sau, anh ta đột nhiên bạo phát, trực tiếp cầm đồ trên bàn ném thẳng xuống đất.

Một tiếng “choang” thật lớn vang lên, những món đồ trang trí đắt tiền bị đập vỡ tan tành, anh ta không những không hết tức giận, còn tiếp tục đập phá đồ đạc, cho đến khi căn phòng trở thành một đống hỗn độn, anh ta mới vịn vào bàn thở hổn hển.

“Trần Bách Nhã chết tiệt, vậy mà dám tính kế hại tao, đáng chết!”

Khuôn mặt nho nhã của anh ta trở nên hung ác, giữa hai hàng lông mày dày đặc khí đen, lộ ra sự tà ác không thể hóa giải được.

Vừa rồi, ông cụ Ngô gọi điện đến, chưa nói được câu nào đã mắng anh ta một trận té tát, nói về chuyện của Ngô Thiên Lan, nghi ngờ anh ta thông đồng với An Bích Hà cố ý làm hại Ngô Thiên Lan.

Ngô Thành Nam vắt cạn chất xám giải thích hồi lâu, thề thốt đủ kiểu, có thể nói cái gì đều nói hết rồi, ông cụ Ngô mới miễn cưỡng tin chuyện này không liên quan đến anh ta, nhưng trong lòng Ngô Thành Nam biết sự nghi ngờ của ông cụ Ngô chưa hoàn toàn biến mất, ông cụ vẫn không tin tưởng vào anh ta.

Khi cúp điện thoại, ông cụ nói về việc Trần Bách Nhã được bổ nhiệm làm giám đốc marketing của công ty.

Ngô Thành Nam vừa sốc vừa choáng váng, anh ta không dễ dàng gì mới đuổi được Trần Bách Nhã ra khỏi Ngô Đạt, còn phải trả giá bằng một cái chân, thế mà cuối cùng lại bị Trần Bách Nhã lật ngược ván cờ.

Trong hai năm qua, anh ta không thể quản lý công việc của công ty, nhưng Trần Bách Nhã lại có thể giữ một vị trí quan trọng như vậy.

Tình hình này quá bất lợi cho anh ta rồi.

Nhưng ông cụ Ngô đã đưa ra quyết, căn bản không cho phép anh ta phản bác lại.

Trong lòng Ngô Thành Nam nghẹn một cục, rõ ràng anh ta không làm gì cả, nhưng mà lại bị người ta lợi dụng, sự oan ức trong lòng này có làm thế nào cũng không phát tiết ra được.

Anh ta nhìn chằm chằm cái chân bị thương của mình, ánh mắt u ám. Thật lâu sau mới khập khiễng đi ra khỏi phòng, lạnh giọng nói với người giúp việc: “Vào dọn dẹp đi.”

Người hầu không dám nhìn anh ta lấy một cái, hoảng sợ cúi đầu chạy vào trong phòng.

Những người giúp việc này đều là người giúp việc của nhà họ Ngô, trước đây Ngô Thành Nam ở nhà luôn rất tốt tính, đối nhân xử thế cũng rất hòa nhã và tử tế, nhưng từ khi họ đến đây hầu hạ anh ta, họ mới vỡ nhẽ về những nhận thức trước đó.

Ngô Thành Nam căn bản không giống với biểu hiện dễ gần bên ngoài của anh ta, không có mặt ông cụ Ngô, tính tình chân chính của anh ta sẽ lộ ra, cực kỳ u ám và bạo lực, lại thêm việc chân anh ta không thể khôi phục lại hoàn toàn nên tính tình càng thêm cổ quái.

Không ít người giúp việc chỉ mới than vãn vài câu, đã bị đánh đập nặng đến mức phải khiêng đi, những người còn lại bởi vì an phận, trầm mặc ít nói nên mới được giữ lại.

Những người giúp việc này mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ một khi Ngô Thành Nam không vui sẽ trút giận lên đầu bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play