*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tối hôm qua Ngô Thiên Lan bị dị ứng thật quá nghiêm trọng,
báo cáo kiểm tra thân thể ở đây, căn bản nghỉ ngơi cũng không cần.
Sau khi ông cụ nhìn qua hai phần báo cáo này, lông mày nhíu chặt,
ngẩng đầu nhìn Ngô Thiên Lan một chút, trầm giọng nói:
“Chuyện này là việc ngoài ý muốn, bố cũng không đoán được sẽ xảy ra loại chuyện này.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Ngô Thiên Lan tối đi một chút.
Quả nhiên giống như lời của Bách Nhã, ông cụ Ngô căn bản cũng không có nghĩ đến do Ngô Thành Nam ra tay,
thế mà trực tiếp bảo chuyện này là ngoài ý muốn.
Bàn tay bà ta nắm thật chặt, trên mặt càng thêm tủi thân: “Bố, tối hôm qua con suýt chút nữa thì chết mất…”
Ông cụ Ngô trông thấy nốt sởi trên mặt bà ta còn chưa mất đi, cuối cùng thở dài một hơi rồi nói: “Con muốn đền bù cái gì?”
Ngón tay của Ngô Thiên Lan dừng một chút, nhưng cũng không có nói ra yêu cầu của mình mà nói với ông cụ:
“Bố phải điều tra rõ ràng chuyện này, con cảm thấy trong này có điều kỳ lạ.
Con và mấy người bạn đều mua mấy bộ váy này nhưng chỉ có con bị dị ứng thành như vậy,
con cảm thấy nhất định có vấn đề, bố giúp con tra rõ ràng, báo thù cho con.”
Ông cụ Ngô nghe lời này, giữa lông mày hiện lên một suy nghĩ sâu xa.
Ngô Thiên Lan nhìn thấy bộ dạng này của ông cụ, trong lòng có chút đắc ý.
Bà ta là con gái của ông cụ, sau khi anh trai rời khỏi nhà, thì bà ta vẫn luôn hầu ở bên cạnh ông cụ,
cho nên bà ta rất hiểu tính cách của ông cụ.
Nếu như trực tiếp xin chức vị thay Bách Nhã thì nhất định sẽ khiến cho ông cụ nghi kỵ,
dù cho là ông cụ thật sự để cho Bách Nhã tiến vào Ngô Đạt thì cũng chỉ sợ
cũng sẽ sắp xếp cho một cái chức vị nhỏ không có phân lượng gì.
Bà ta cố ý nói như vậy, không chỉ không làm bại lộ mục đích của mình mà còn không có nhắc đến Ngô Thành Nam,
nhưng lại nói ra trong chuyện đó có âm mưu.
Ông cụ luôn luôn đa nghi, nhất định sẽ nghĩ sâu, ông cụ lại yêu thương Ngô Thành Nam như thế,
chắc chắn không muốn tra đến Ngô Thành Nam, đến lúc đó một bên là con gái một bên là cháu trai, không có kết thúc tốt đẹp.
Quả nhiên ông cụ trầm tư một chút, nói: “Chuyện này khả năng lớn là ngoài ý muốn,
An Bích Hà bên kia đã là châu chấu sau mùa thu, chẳng nhảy nhót được mấy ngày,
cô ta nhất định không có rảnh rỗi để làm chuyện này với con, chọc đến nhà họ Ngô và nhà họ Trần cũng chẳng có cái gì tốt đối với cô ta.”
Trần Bách Nhã một mực cúi đầu, nghe thấy câu này của ông cụ, khóe miệng giật giật, tràn đầy châm chọc.
Nói đường hoàng như thế, thực ra vẫn là đang bảo vệ cho Ngô Thành Nam.
Ông cụ biết Ngô Thành Nam và An Bích Hà có quan hệ sâu sắc,
mẹ anh ta vừa mới ám chỉ ông cụ, dẫn ông cụ theo con đường này, ông cụ rõ ràng đã hoài nghi nhưng lại không muốn truy cứu tiếp.
Xem ra con gái và cháu ngoại đặt chung một chỗ cũng không so được với cháu trai ruột của ông cụ.
Trong lòng Trần Bách Nhã vô cùng khó chịu, ngón tay nắm càng chặt hơn, nhưng trên mặt không có hiển lộ bất kỳ cảm xúc nào ra.
Ngô Thiên Lan không thể tin mà nhìn về phía ông cụ, nước mắt cộp cộp rơi xuống:
“Con là con gái của bố, biến thành cái dạng này, làm trò cười cho thiên hạ trước mặt nhiều người như vậy,
ngay cả điều tra bố cũng không muốn giúp con tra.
Có phải sau khi con gả ra ngoài thì là bát nước đổ đi, ngay cả người nhà họ Ngô cũng không cần con nữa?”
Ông cụ Ngô thấy bà ta khóc thành cái dạng này, bộ dạng đáng thương, trong lòng cũng có một chút lòng trắc ẩn.
Trong lòng của ông cụ thật là có chút hoài nghi đây là do Ngô Thành Nam gợi ý cho An Bích Hà làm.
Sau khi chân của Ngô Thành Nam bị thương, anh ta lục tục ngo ngoe mời không ít bác sĩ có tiếng,
nhưng họ đều nói không có biện pháp chữa khỏi hoàn toàn,
về sau khi anh ta đi đường còn có khả năng sẽ khập khiễng, không có cách nào khôi phục như bình thường.
Sự đả kích này đối Ngô Thành Nam là quá lớn, mặc dù bây giờ không có chứng cứ, nhưng anh ta đã nhận định là do Trần Bách Nhã động tay động chân với xe của anh ta.
Mấy người đều mặc quần áo từ buổi đấu giá kia của An Bích Hà nhưng lại chỉ có Ngô Thiên Lan, mẹ của Trần Bách Nhã xảy ra vấn đề, đây cũng quá đúng dịp.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng thịt lòng bàn cũng dày hơn một chút so với mu bàn tay.
Ông cụ Ngô vẫn lựa chọn Ngô Thành Nam, nói với Ngô Thiên Lan:
“Đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện không cần thiết, ngoại trừ việc này,
chỉ cần không quá đáng thì con muốn cái gì bố cũng có thể thỏa mãn.”
Ngô Thiên Lan nghe lời này, cúi đầu giả vờ thút thít một hồi, lúc này mới khẽ cắn môi mà ngẩng đầu,
đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía ông cụ, kéo Trần Bách Nhã đến bên người bà ta.
“Được rồi, bố đã không giúp con tra, vậy con cũng chỉ có một yêu cầu, để Bách Nhã vào Ngô Đạt, làm quản lý phòng thị trường.”
Lời này vừa ra, phòng khách yên tĩnh một chút, Trần Bách Nhã vội vàng nhìn về phía Ngô Thiên Lan,
sốt ruột nói: “Mẹ, con đã bị ông nội đuổi khỏi Ngô Đạt, tiếp tục trở về đạo lý…”
“Con ngậm miệng!” Ngô Thiên Lan trừng mắt liếc anh ta một cái, nhìn về phía ông cụ:
“Bố, con cảm thấy đền bù như thế không quá đáng lắm nhỉ, con chỉ có một đứa con trai,
ban đầu là bố nói anh cả không lưu lại con cháu cho cho nhà họ Ngô, bảo con giao Bách Nhã cho bố.
Con mất bao nhiêu công mới thuyết phục được chính mình, mẹ con tách rời.
Vì thế còn để Bách Nhã từ bỏ tài sản của nhà họ Trần,
thế nhưng Ngô Thành Nam đột nhiên trở về,
Bách Nhã của chúng ta thành quả bóng cao su không ai muốn, nhà họ Ngô không muốn, nhà họ Trần cũng không cần,
chỉ có thể một mình ở bên ngoài.”
Mặc dù đây là kế hoạch của hai mẹ con nhưng Trần Bách Nhã nghe lời nói lúc này của bà ta, hốc mắt cũng có chút ướt át.
Khi Ngô Thành Nam trở về, anh ta mới vài tuổi, được ông cụ Ngô nâng niu ở trong lòng bàn tay,
mỗi ngày đều nói với anh ta rằng anh ta sẽ là người thừa kế của Ngô Đạt,
nhưng khi cháu trai ruột vừa về, đứa cháu ngoại này của ông cụ trong nháy mắt biến thành người ngoài.
Nhà họ Ngô không muốn, nhà họ Trần bên kia cũng không có vị trí của anh ta, anh ta ở đâu cũng là một sự tồn tại làm cho người ta lúng túng.
“Bố, Bách Nhã đều đã hai mươi sáu tuổi rồi, bây giờ còn chưa có gì, không thể tiếp tục mãi không có việc gì, nó thông minh như vậy,
không thể giống con ông cháu cha khác ngồi ăn rồi chờ chết, ăn bám.
Người làm mẹ như con thật không đành lòng.” đọc truyện tại nhayho,com
Mẹ con hai người đáng thương mà dựa sát vào nhau, ông cụ Ngô nhìn gương mặt của Trần Bách Nhã,
trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần áy náy.
Suy tư thật lâu, ông cụ vẫn đồng ý.
Trần Bách Nhã và Ngô Thiên Lan đạt được hứa hẹn của ông cụ, sau khi ra khỏi nhà họ Ngô, ngồi lên xe,
trên mặt mới lộ ra nét vui vẻ như trút được gánh nặng cho.
“Đi, mẹ, chúng ta đi Khinh Hà, tìm An Bích Hà đòi lại công bằng cho mẹ.”
Trần Bách Nhã nhìn Ngô Thiên Lan sau khi lên xe lại đeo khẩu trang và mũ, không còn khoa trương như trước,
rất yêu thương bà ta, lúc này mới quyết định.
Điều này rất hợp với ý của Ngô Thiên Lan, tối hôm qua bà ta đã muốn giáo huấn An Bích Hà một trận,
lúc này có con trai ở bên người, cho bà ta càng nhiều sức mạnh.
“Đi, đi Khinh Hà, không khiến cho cô ta phải đóng cửa, mẹ không mang họ Ngô nữa.”
Ngô Thiên Lan nói xong, điện thoại “leng keng” một tiếng, bà ta cho rằng là có tin tức gì,
kết quả phát hiện là một thông báo tin tức, lúc đang chuẩn bị đóng lại, đột nhiên trông thấy một cái tên quen thuộc “Khinh Hà”.
Bà ta vội vàng nhấn vào, nhìn nội dung của tin tức, con mắt càng lúc càng mở lớn.
“Bách Nhã, nhanh, nhanh đến Khinh Hà, trong tin tức nói đã có người bắt đầu làm loạn ở bên kia, chúng ta mua đến.”
Trần Bách Nhã đang lái xe, không biết được đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta rất nghe lời Ngô Thiên Lan lập tức tăng tốc đi đến bên kia.
Xe lái rất nhanh, không bao lâu đã đến cửa của cửa hàng.
Nơi này là cửa hàng tổng lớn nhất của Khinh Hà ở thành phố S.
Hai người trực tiếp đi lên tầng cao nhất, vừa ra thang máy, đã nhìn thấy không ít người ở cửa tiệm hò hét ầm ĩ.
Tầng ngoài là người vây xem, tầng tầng lớp lớp, che lại hết cảnh tượng ở bên trong,
chỉ có thể nghe thấy tiếng phụ nữ bén nhọn ồn ào ở bên trong.
“Các người hôm nay nhất định phải cho tôi một câu giải thích, nếu như không có biện pháp giải quyết,
tôi sẽ ở lại cửa tiệm của các người không đi, có bản lĩnh các người cứ báo cảnh sát, tôi xem ai dám bắt tôi đi.”
Trần Bách Nhã che cho Ngô Thiên Lan chen vào, tới gần bên trong, bọn họ mới nhìn rõ, có mấy người phụ nữ, trong tay cầm túi mua sắm của