,Chuyện trong công ty An thị mới vừa xảy ra không lâu đã bị lộ ra ngoài.
Bây giờ gần như tất cả cư dân mạng đều biết là An Vu Khang bỏ trốn, lần này An thị hoàn toàn không thể cứu vãn nổi.
Chỉ một ngày đã phải xin phá sản, tòa nhà An thị bị niêm phong, tất cả bất động sản dưới danh nghĩa An Vu Khang cũng bị niêm phong, tài sản bị đóng băng.
Trước hết không có tiền trả cho các khoản vay ngân hàng, hơn nữa không tìm được An Vu Khang, An Bích Hà trở thành người bị đòi nợ.
Cô ta cắn răng bán phần lớn bất động sản dưới danh nghĩa của mình, xe, kể cả trang sức, túi xách hàng hiệu mới tạm thời trả hết được khoản vay ngân hàng.
May mắn là “Khinh Hà” đã tách khỏi An thị, tạm thời giữ lại được.
Cũng may vì trước đây “Khinh Hà” tuyên truyền với bên ngoài đều ít khi mang theo tên tuổi của An thị, ảnh hưởng cũng không quá lớn.
Tuy bảo vệ được “Khinh Hà” và kết cục của An thị cũng giống với dự đoán trước đây của bản thân, nhưng An Bích Hà vẫn sầm mặt cả ngày.
Gần như toàn bộ tài sản của An Vu Khang, kể cả tài sản của cô ta đều đổ xuống mới tạm thời lấp được chỗ thiếu hụt, bây giờ ngoại trừ Khinh Hà và căn nhà mà bây giờ bọn họ đang ở, từ đầu đến cuối cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiền.
Cô ta chưa từng nghèo như vậy, nghèo đến nỗi khiến cả người cô ta đều nóng nảy.
Không có tiền, trong lòng cô ta luôn không yên tâm, lập tức gọi điện thoại cho nhà xưởng đang hợp tác với “Khinh Hà”, câu đầu tiên là: “Tôi muốn gia tăng sản xuất, cần gấp đôi so với số lượng ban đầu.”
“Gấp đôi ư?” Người phụ trách ở đầu dây bên kia nghe thấy những lời này thì hơi sửng sốt, anh ta cũng đã biết tình hình phá sản của bên An thị, do dự một chút rồi hỏi: “Có phải cô đã đặt quá nhiều rồi không, loại tình huống này…”
Tuy anh ta không nói rõ nhưng nói tới nói lui đều đầy vẻ khó xử.
Vẻ mặt An Bích Hà sửng sốt: “Anh cho rằng tôi không đủ tiền sao? Tuy rằng nhà họ An phá sản nhưng cũng không phải tôi không còn đồng nào, tôi vẫn có thể lấy ra chút tiền ấy.”
Quả thật cô ta cũng không còn nhiều tiền, nhưng cô ta rất có lòng tin với “Khinh Hà”, hai ngày nay doanh thu vẫn luôn ổn định, cũng không xảy ra vấn đề gì.
An Bích Hà nghĩ, nhập thêm một lô mới là có thể thanh toán tiền cho nhà xưởng bên kia, sau đó có thể dùng để kiếm lời.
Chỉ khi cầm được tiền trong tay thì trong lòng cô ta mới yên ổn.
Người phụ trách nhà xưởng bên kia biết tính tình cô ta, thấy khuyên không được thì cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp cho người gia tăng sản xuất.
An Bích Hà nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy tòa nhà An thị bị niêm phong, cuối cùng vẫn về nhà với vẻ mặt u ám.
Mẹ An đang sốt ruột chờ cô ta trong phòng khách: “Thế nào rồi? Đã trả tiền cho bên ngân hàng chưa? Bây giờ căn nhà mà chúng ta đang ở không cần phải thế chấp nữa đúng không?”
Bà ta đã ở trong ngôi nhà này nhiều năm như vậy, đã thành thói quen từ lâu rồi, nếu như bị thế chấp, bà ta và An Bích Hà sẽ chuyển sang một ngôi nhà nhỏ hơn, bà ta không quen.
An Bích Hà gật đầu qua loa: “Đã giải quyết xong, tạm thời đã giữ lại ngôi nhà này, hiện tại chỉ cần bên phía “Khinh Hà” vẫn hoạt động như bây giờ thì cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không quá mức tồi tệ.
Nhưng so ra vẫn tệ hơn ngày trước.
An Bích Hà nhớ tới những bữa tiệc trước kia, cảnh tượng chính mình được nhiều người vây quanh ủng hộ, tôn kính mà vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, cảm thấy hình như cảnh tượng kia đã cách mình rất xa, xa đến nỗi giống như chưa từng xảy ra.
Tâm trạng cô ta hơi sa sút, mẹ An vui mừng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, vỗ vỗ lên tay cô ta và khuyên nhủ: “Bích Hà, như vậy đã tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của chúng ta rồi, ít nhất chúng ta sẽ không giống như bố của con.”
An Vu Khang bỏ trốn, cũng không biết đã đi đâu, chỉ sợ bây giờ ông ta còn đang chật vật bỏ trốn.
Tất cả bất động sản dưới danh nghĩa ông ta đều bị niêm phong, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng. Bây giờ thanh toán qua di động nên trên người An Vu Khang cũng không mang theo quá nhiều tiền mặt, chắc chắn cuộc sống sẽ cực kỳ khó khăn.
Quả thật nếu như so sánh với ông ta thì hai mẹ cô ta đã may mắn hơn nhiều.
An Bích Hà nghĩ tới đây, trong lòng lập tức cảm thấy cân bằng lại, đột nhiên nhìn về phía mẹ An và nói: “Ông ấy có gọi điện thoại về đây không?”
Vẻ mặt mẹ An nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu.
Vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, đột nhiên điện thoại trong nhà reo lên.
Hai người đồng thời nhìn qua, theo bản năng đứng yên tại chỗ, không đề có ý định tiến tới.
“Mẹ, mẹ nói xem có khi nào…” An Bích Hà nhỏ giọng nói.
Mẹ An nắm tay cô ta, trong lòng nặng nề, chậm rãi bước tới: “Để mẹ nghe máy, con đừng lên tiếng.”
“A lô, xin chào.” Bà ta nhận cuộc gọi, cẩn thận thăm dò.
Giây tiếp theo, giọng nói khàn khàn của An Vu Khang từ trong điện thoại truyền đến: “Là tôi đây.”
Ánh mắt mẹ An run rẩy nhìn An Bích Hà và gật đầu, hai mẹ con đều vô thức nín thở.
Mẹ An nhỏ giọng hỏi: “Ông… Ông đã đi đâu vậy? Ông có biết là bây giờ cảnh sát đang tìm ông không?”
Giọng nói của An Vu Khang cẩn thận dè dặt, mang theo sự khó chịu: “Tôi biết, nếu không thì tôi cũng sẽ không chật vật trốn tránh thế này.”
Trước đây ông ta còn có ý định rời khỏi thành phố, kết quả phát hiện, biển số xe của mình đã bị bại lộ, tài chính cũng bị đóng băng, hơn nữ trên màn hình điện tử ở những con đường lớn rời khỏi thành phố đều hiển thị ảnh chụp của ông ta.
Cục diện lớn như vậy thì chắc chắn ngoại trừ bên phía đồn cảnh sát còn cả bên phía Hoắc Kỳ ra tay.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt vừa nhếch nhác vừa mệt mỏi của An Vu Khang hiện lên vẻ lo lắng.
“Bây giờ trong tay tôi không còn đồng tiền nào, cũng không dám dùng phương tiện liên lạc của chính mình, bà nhanh chóng gửi tôi ít tiền đi, tôi cần tiền mặt.”
Khi ông ta nói chuyện, giọng điệu vẫn mang theo vẻ cáu kỉnh như trước đây, thái độ không kiên nhẫn, bộ dáng như người ở trên nhìn xuống.
Mẹ An vừa nghe thấy những lời này, mặt mày lạnh nhạt nói thẳng: “An Vu Khang, ông cũng biết bây giờ là thời điểm nào rồi, không phải khi bình thường đâu mà tôi và Bích Hà có thể ra ngoài bất cứ lúc nào. Ông bỏ trốn rồi, toàn bộ thành phố đều truy nã ông, chỉ sợ hành tung của mẹ con chúng tôi cũng bị giám sát, nếu chúng tôi và ông gặp mặt, chắc chắn một giây sau chúng ta đều sẽ bị bắt lại.”
Lời này khiến hô hấp của An Vu Khang dừng một chút.
Trong lòng ông ta vừa phiền vừa loạn, nhưng không thể không thừa nhận rằng mẹ An nói đúng.
Thế nhưng bây giờ ông ta thật sự không còn cách nào, ông ta không có tiền, không có thức ăn, lập tức hết sạch lương thực, nói không chừng không bị cảnh sát bắt mà ngược lại chính mình phải chết đói.
Từ trước đến nay, An Vu Khang chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có lúc thảm hại như vậy.
Sau một hồi lâu không thấy ông ta nói gì, mẹ An không kiên nhẫn nói: “Tôi cũng không thể bảo người khác đưa tiền qua cho ông, bây giờ thời buổi loạn lạc, thân phận của ông lại nhạy cảm, nhiều người biết chỗ ẩn náu của ông thì ông càng nguy hiểm thêm, thành thật xin lỗi, tôi bất lực. Ngoài ra, ông đừng gọi điện cho tôi và Bích Hà, nói không chừng cuộc gọi của chúng ta cũng có thể bị nghe lén.”
Nói xong, không đợi An Vu Khang phản ứng lại, trực tiếp ngắt điện thoại.
Chờ bà ta ngắt điện thoại, An Bích Hà mới dè dặt đi tới: “Mẹ, chúng ta thật sự không giúp bố một chút sao?”
Tuy cô ta nghe mẹ An nói xong, giao toàn bộ mọi thứ cho bố An, nhưng trong lòng vẫn có một chút áy náy. Vài năm gần đây, đúng là An Vu Khang không đối xử tốt với cô ta như trước, nhưng trong hai mươi mấy năm trước đây, bố An vẫn rất cưng chiều cô ta.
Mẹ An bình tĩnh nhìn cô ta một cái, nói với giọng điệu đầy ẩn ý sâu xa: “Nếu con đã làm theo lời mẹ thì không được có một tia mềm lòng. Cho dù sau đó con có cứu vãn như thế nào đi nữa thì chỉ sợ An Vu Khang đều sẽ nhớ kỹ mặt xấu của con. Hơn nữa, bây giờ chính bản thân chúng ta còn khó đảm bảo, còn thời gian rảnh rỗi đi cứu ông ta à?”
An Bích Hà nghe theo lời khuyên của mẹ An, một lần nữa thuyết phục chính mình là đừng quan tâm đến chuyện của An Vu Khang.
Đúng là bây giờ cô ta cũng không còn bao nhiêu tiền để cho ông ta.
Sắc trời bên ngoài đã muộn rồi, An Bích Hà buồn ngủ ngáp một cái đã bị mẹ An đẩy lên lầu: “Con đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
An Bích Hà gật đầu, trực tiếp lên lầu.
Thấy cô ta rời đi, vẻ mặt mẹ An mới u ám ngồi xuống, lạnh lùng cười một tiếng: “Đáng đời.”
Sau khi bà ta biết được chuyện An Vu Khang nuôi phụ nữ bên ngoài từ miệng An Bích Hà, bà ta cho người điều tra ra không ít chuyện.
Tuy bà ta biết là sau khi An Vu Khang cưới bà ta, ông ta vẫn luôn không yên phận, qua lại với không ít phụ nữ, nhưng cũng không biết là ông ta lại nuôi vài đứa bên ngoài, thậm chí suýt chút nữa đã sinh con riêng.
Cũng may là người phụ nữ bên ngoài kia không có phúc nên mới chưa sinh con, nếu không chỉ sợ đã không tới phiên bà ta ngồi vào vị trí bà An này.
Sau khi biết được những chuyện này, toàn bộ tình cảm của mẹ An đối với ông ta đều tan biến, chỉ còn lại sự căm ghét và oán hận.
Bây giờ nhìn thấy An Vu Khang biến thành bộ dạng này, khỏi phải nói trong lòng sảng khoái đến mức nào.
Lúc này, trong ngõ nhỏ tối tăm, An Vu Khang cầm điện thoại mắng một tiếng: “Mụ đàn bà thối tha, tôi mới đi một ngày mà đã lộ bộ mặt thật ra rồi! Dám đối xử với tôi như vậy, còn cả con ranh An Bích Hà nữa, hai con đĩ…”
Điện thoại trong tay ông ta là do ông ta ăn trộm, bởi vì ông ta không biết điện thoại của mình có bị theo dõi hay không nên khi bỏ trốn đã vứt nó đi.
Sau khi cảnh sát đăng tin tức của ông ta lên phương tiện truyền thông thì ông ta vứt xe xe luôn rồi.
Bây giờ thật sự chẳng còn gì cả, chỉ còn một nơi có thể đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT