*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

,Thật sự quá kỳ lạ.

Cảm giác của Bạch Hoài An càng ngày càng mãnh liệt, Lâm Bách Châu đang đứng trước mặt cô, cô không hề có chút quen thuộc nào, cứ như đang đứng trước mặt một người xa lạ vậy.

Không còn dịu dàng như trước nữa, hiện tại anh ta đang tràn đầy sự mạnh mẽ và rất ngang ngược, giống như cảm giác mà Hoắc Tùng Quân đã đem lại cho cô vậy.

Nhưng hai người họ rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Bạch Hoài An thở dài rồi nói tiếp: “Bách Châu, anh có thể bỏ tôi ra được không? Cánh tay của tôi đang rất đau.”

Anh ta ôm chặt đến nỗi cô không thể thở được.

Câu nói này vừa nói ra, Lâm Bách Châu mới nhẹ nhàng buông cánh tay ra.

Nhưng cánh tay của anh ta vẫn vòng qua người cô, không hề có ý muốn thả cô ra.

Bạch Hoài An nhìn cánh tay của anh ta, mím môi nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta như thế này thì không hay đâu, anh có thể bỏ cánh tay mình xuống không? Nếu như Hoắc Tùng Quân biết sẽ tức giận.”

Sắc mắt của Lâm Bách Châu tối sầm lại, cắn chặt môi dưới, thì thầm nói: “Em không nói, anh không nói, anh ta làm sao có thể biết được.”

Bạch Hoài An nghe thấy lời này, kinh ngạc ngẩng đầu nói: “Lâm Bách Châu anh làm sao vậy? Tại sao, bây giờ anh lại cho tôi cảm giác không hề giống lúc trước vậy, tôi cảm thấy như mình sắp không nhận ra anh nữa rồi.”

Lâm Bách Châu cười nhẹ: “Anh của trước đây, em không thích, anh của bây giờ em có thích chút nào không? Hoắc Tùng Quân có thể làm được, anh cũng có thể làm được. Bạch Hoài An, chỉ cần em bằng lòng, anh sẽ biến thành kiểu người mà em thích, như nào anh cũng có thể…”

“Dừng, dừng, dừng, dừng lại ngay.” Bạch Hoài An lập tức ngăn lại lời của anh ta, nhìn anh ta một cách khó hiểu: “Lời nói của anh thật kỳ lạ, tôi không hiểu ý của anh. Ý của anh, lẽ nào, lẽ nào anh, anh thích tôi sao?”

Lúc trước Lâm Bách Châu tiếp cận cô, mục đích chính là muốn làm theo kế hoạch, khi biết cô không thể quên được mối tình lúc trước, cho nên anh ta cẩn thận dè dặt tiếp cận cô, cố gắng làm cho mối quan hệ của hai người thân thiết hơn, sau đó sẽ dần dần tiến vào cuộc sống của cô, rồi mới tỏ tình với cô.



Bạch Hoài An nghe vậy, vô thức lùi lại một bước, dùng những ngón tay nắm chặt lấy cánh cửa.

Cô không dám nhìn vào mặt của Lâm Bách Châu, cô hướng ánh mắt của mình nhìn lên quần áo của anh ta, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là cô đột nhiên phát hiện ra, phong cách ăn mặc của Lâm Bách Châu không biết vô thức hay cố tình mà mà lại giống nhau Hoắc Tùng Quân đến thế.

Bộ âu phục màu đen, cái kẹp bằng pha lê, cách thắt cà vạt, tất cả đều giống nhau.

Bạch Hoài An run lên, cảm thấy vừa phức tạp vừa kỳ lạ.

Lâm Bách Châu đang muốn chơi trò hoán đổi thân phận sao?

Cô nghĩ đến đây cảm thấy có chút dở khóc dở cười, trên thế giới này làm gì có ai hoàn toàn giống hệt nhau, hơn nữa anh ta cũng không thể biến thành một người hoàn toàn khác được.

Hơn nữa, Bạch Hoài An đã chứng kiến tình cảm của bố mẹ mình, tình cảm chính là khi thích một người thì rất khó có thể thay đổi được ý định.

Cô cảm thấy bản thân không phải là một người phụ nữ lăng nhăng.

Hơn nữa bây giờ quan hệ của cô với Hoắc Tùng Quân đã ổn định hơn, cũng nhận được sự ủng hộ của nhà họ Hoắc, cô cũng chuẩn bị đính hôn rồi.

Nghĩ đến đây, Bạch Hoài An ngẩng đầu lên, trịnh trọng nhìn Lâm Bách Châu: “Xin lỗi, Lâm Bách Châu, tôi không thể tiếp nhận tình cảm của anh được.”

Lâm Bách Châu nghe thấy lời này, mở mắt to, vừa lo lắng vừa khó hiểu: “Tại sao chứ? Trước đây Hoắc Tùng Quân rõ ràng từng làm tổn thương em, em suýt nữa đã chết rồi, em không nên tha thứ cho anh ta. Một năm nay người luôn bên cạnh em là anh, tại sao em không suy nghĩ lại, không thể ở bên cạnh anh được sao?”

Lông mi của Bạch Hoài An hơi cụp xuống: “Trong lòng anh hiểu rõ mà, tôi đối với anh chỉ là biết ơn, không có tình cảm nam nữ gì cả, khoảng thời gian mà tôi thê thảm nhất, đúng thật là anh và Sở Minh Nguyệt luôn ở bên cạnh tôi, tôi rất cảm động cho nên tôi đã luôn xem hai người là bạn tốt nhất của mình. Nhưng mà chỉ dừng lại ở mức bạn bè mà thôi, tôi không có cách nào thích anh được, thật sự xin lỗi.”

Lâm Bách Châu sững sờ lẩm bẩm: “Hoài An, em vẫn chưa trả lời anh, tại sao anh không thể mà Hoắc Tùng Quân lại có thể chứ?”

Bạch Hoài An nghe được lời này, ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi nói: “Bởi vì tôi yêu anh ấy, đúng, trước kia anh ấy từng làm tổn thương tôi, nhưng cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, điều kiện mà năm đó tôi kết hôn với anh ấy chính là anh ấy phải cứu mẹ tôi, kết hôn được ba năm thì anh ấy làm được rồi, anh ấy đã tìm người chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, cũng cho mẹ con tôi một chỗ ở.”

“Ngay từ khi bắt đầu, cuộc hôn nhân của tôi chỉ là một thỏa thuận, tôi đã yêu đơn phương anh ấy và muốn anh ấy có thêm tình cảm với tôi. Anh với Hoắc Tùng Quân quen nhau lâu như vậy, nên chắc cũng biết anh ấy là người như thế nào, tính cách anh ấy lạnh lùng kiêu ngạo, ở trong vị trí như vậy đương nhiên là không dễ dàng trao chân tình cho bất kỳ ai. Bởi vì An Bích Hà đã lừa anh ấy, và vì ân nhân cứu mạng của An Bích Hà, anh ấy đã lợi dụng tôi, muốn ly hôn với tôi, nhưng mà tôi không phủ nhận rằng trong khoảng thời gian kết hôn anh ấy đã đối xử với tôi rất tốt.”

“Tôi là một người mù, chuyện gì cũng làm không xong, bị đuổi ra ngoài và không có tiền trong người, còn có một người mẹ đang bị ốm ở cạnh, cho dù một gia đình bình thường cũng không muốn tôi. Nhưng Hoắc Tùng Quân lại cần tôi, lúc đó anh ấy không phải là một người chồng đạt tiêu chuẩn, nhưng đối với một người thương nhân anh ấy đã đạt yêu cầu rồi, cho dù anh ấy không thích tôi, nhưng cũng đã cho tôi cảm giác được cưng chiều.”

Bạch Hoài An nhớ lại tình cảm lúc trước, khóe mặt hơi ươn ướt, khóe miệng nở nụ cười: “Tất cả đồ đạc trong nhà tôi anh ấy đều bọc tấm chống xước lên, còn trải cả thảm nhà nữa. Anh ấy nhớ những thứ tôi thích ăn, khi ra ngoài luôn mang đồ hộ tôi. Mặc dù không công khai thân phận tôi là vợ của anh ấy, nhưng cũng cho tôi một cảm giác an toàn.”

“Khi đó anh ấy không cứu tôi là do An Bích Hà gây hiểu lầm khiến cho anh ấy không tin tôi. Tôi hận anh ấy, nhưng hận cũng có thể bù đắp được bằng tình yêu, tất cả thù hận, suy cho cùng cũng chỉ có yêu và thích tồn tại mà thôi. Sau khi tôi trở về, trong lòng tôi luôn muốn báo thù, cũng muốn buông bỏ Hoắc Tùng Quân, nhưng tôi nhìn ra được tấm chân tình của anh ấy trong nhiều ngày qua, cho nên tôi đã cho chúng tôi một cơ hội nữa.”

Bạch Hoài An đã nói rất nhiều, những điều này đều là gần đây cô một mình suy nghĩ mới có thể từ từ hiểu ra.

Anh ta cười to, sắc mặt tái nhợt đi, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy xót xa: “Như vậy thì đã làm sao? Hoài An anh không buông bỏ được em, anh đã thử qua rồi nhưng vẫn không buông được em.”

Bạch Hoài An cau mày, trong lòng có chút thương cảm, nhìn dáng vẻ anh ta, cô cảm thấy rất khó chịu.

Đôi mắt cô đỏ hoe, cô đi qua đó nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, khi anh ta bình tĩnh lại cô mới buông ra.

“Xin lỗi, cho dù là tình yêu hay hôn nhân, đều không thể tồn tại người thứ ba, tôi không thể yêu người mà tôi không thích, như vậy đối với anh là không công bằng, lương tâm của tôi cũng không cho phép, xin lỗi.”

Lâm Bách Châu lắc đầu, trong hốc mắt lộ ra sự lạnh lùng, buồn bực nói: “Em không cần phải xin lỗi anh, là anh đã làm phiền em, là anh đã có lỗi với em.”

Anh ta nói xong, cẩn thận nhìn Bạch Hoài An: “Chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn được không?”

Đôi mắt của Bạch Hoài An sáng lên, nhìn rất xinh đẹp: “Đợi khi anh buông bỏ được tôi, chung ta chắc chắn vẫn sẽ là bạn tốt của nhau.”

Lâm Bách Châu hiểu ý của cô, anh ta cúi đầu cười một cách đau khổ

“Hoài An anh sẽ cố gắng, cố gắng…”

Anh ta nói rất bé, nếu như hai người họ không đứng gần nhau, sợ rằng Bạch Hoài An có thể sẽ không nghe thấy.

“Anh về cẩn thận, bên ngoài trời rất tối, tôi giúp anh gọi xe nhé.” Bạch Hoài An thật sự lo lắng cho tình trạng của Lâm Bách Châu, với trạng thái hiện tại của anh ta, khó tránh sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.

“Không cần đâu, anh của anh tới rồi.” Lâm Bách Châu ngẩng đầu chỉ tay về phía cửa hàng, Bạch Hoài An nhìn thấy Lâm Bách Vĩ đang vội vàng chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play