‘An Bích Hà sững sờ, cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ, đầu óc hỗn loạn. Cuối cùng, nhìn về phía Trần Thanh Minh một cách khó nhọc, cất giọng khàn khàn: “Anh, anh chưa chưa từng thích tôi sao? Tỏ tình với tôi cũng chỉ là giả? Chỉ là để Phương Ly chĩa mũi nhọn về phía tôi sao?”
Tuy đều là câu hỏi nhưng khi nói ra lại mang theo ý khẳng định.
Trần Thanh Minh nhíu mày, không hề có ý phủ định những lời vừa rồi: “Dù sao bàn tay của tôi cũng không thể với dài như vậy. Hơn nữa, để các người tự lục đục nội bộ với nhau thì nhanh gọn hơn nhiều. Mà Phương Ly lại rất tin tưởng cô.”
Ngay khi những lời này vừa nói ra. Trong chớp mắt, An Bích Hà như phát điên mà lao về phía anh ta, định đẩy ngã Trần Thanh Minh nhưng lại bị anh ta tóm chặt lấy cổ tay một cách dễ dàng.
Trần Thanh Minh nhìn tay cô ta, hơi cau mày: “Bao lâu rồi cô chưa cắt móng tay hả? Móng tay sắc như vậy lỡ cào xước mặt tôi, cô định lấy cái gì để đền đây?”
An Bích Hà cảm thấy từ trước tới nay cô ta chưa bao giờ nhục nhã như vậy. Nhất là khi nghĩ đến bản thân cho rằng Trần Thanh Minh thích mình, còn kiêu căng ngạo mạn, quơ tay múa chân trước mặt Trần Thanh Minh, càng cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi.
Chỉ sợ lúc cô ta đang thầm vui vẻ trong lòng thì Trần Thanh Minh và người nhà họ Trần còn đang cười cợt hả hê, coi cô ta như một tên hề đang nhảy nhót.
“Anh là đồ hèn hạ, cả nhà anh cũng là đồ hèn hạ mới có thể sử dụng loại âm mưu thủ đoạn này.”
Trần Thanh Minh cười cười hai tiếng, lắc đầu: “Cô đừng nói lung tung, cái này sao có thể gọi là đáng khinh, đây gọi là mỹ nam kế, chẳng lẽ chỉ cô mới được dùng, còn tôi thì không sao?”
“Hơn nữa, tay của An thị các cô cũng đâu sạch sẽ gì, người nhà các cô đã từng dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại công ty bọn tôi bao nhiêu lần, đã từng lấy cắp bao nhiêu bản thiết kế của bọn tôi? Cuộc thi đấu lần tước của Hoài An, cô không dùng những thủ đoạn đáng khinh đó sao? Cô còn nói tôi, cô không có tư cách nói tôi!”
Anh ta nói liền một mạch không dứt, nói đến mức An Bích Hà không thốt nên lời, tức đến mức mặt xanh xanh đỏ đỏ, thậm chí không phản bác được câu nào.
Một lúc sau, cô ta mới cười mỉa hai tiếng: “Để lừa được tôi, anh còn sa thải cả Bạch Hoài An, hy sinh nhiều thật đấy.”
Trần Thanh Minh cười đầy khinh miệt, dùng ánh mắt thương hại mà nhìn cô ta: “Nói cô không có đầu óc, hóa ra cô thật sự không có đầu óc, cô nghĩ sáng kiến này là của ai? Chờ sau khi giải quyết xong An thị các người, Hoài An từ Paris trở về, có lẽ cô ấy sẽ studio riêng, chỉ không biết cô có cơ hội được nhìn thấy không?”
An Bích Hà sững người, hai mắt trợn tròn, sau khi phản ứng lại những lời vừa rồi, cô ta liền chửi bới: “Thì ra là do con tiện nhân này, hóa ra lại là ý tưởng của cô ta. Bạch Hoài An, cô ta không chết tử tế được đâu!”
Trần Thanh Minh nghe những lời khó nghe của cô ta, bèn siết chặt bàn tay. Ngay lập tức, An Bích Hà kêu lên đau đớn thảm thiết.
“Ít nhất tiếng cô kêu gào còn dễ nghe hơn cô chửi người.”
Vừa nãy lúc Trần Thanh Minh nói chuyện đã gọi bảo vệ. Lúc này, những người đó cũng đã tới.
Bọn họ vừa vào cửa, nhìn thấy hai người kia thì giật mình, tình cảnh này là sao?
Trần Thanh Minh buông tay, đẩy An Bích Hà về phía bọn họ, lắc lắc ngón tay, nói: “Người này chạy tới văn phòng của tôi muốn uy hiếp, tống tiền tôi. Mau đuổi cô ta ra người, nếu cô ta dám làm loạn thì cứ báo cảnh sát.”
Nghe xong, An Bích Hà tức tới nỗi nhảy dựng lên. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng là anh ta và Bạch Hoài An hợp tác để lừa cô ta tới đây, vậy mà bây giờ lại đổ hết cho cô.
Thế nhưng, bây giờ An thị đang không ổn định, cô ta không thể ở chỗ này lãng phí thời gian với Trần thanh Minh. Ngày mai có buổi họp báo quan trọng, vì vậy cô ta bị bảo vệ đẩy ra ngoài, gương mặt xám xịt mà rời đi.
Người trong bộ phận thiết kế nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô ta, trước khi đi còn chửi bới Trần Thanh Minh. Bọn họ liếc nhìn nhau, càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng.
“Lần trước tổng giám đốc Trần tỏ tình chắc chắn là giả rồi.”
“Chúng ta đã hiểu lầm anh ấy.”
Lúc trước, Tổng giám đốc Trần đình chỉ công tác của Bạch Hoài An, bọn họ còn châm chọc Trần Thanh Minh ngay trước mặt anh ấy. Bây giờ nghĩ đến lại thấy hơi tội lỗi.
“Này, tôi có một miếng bánh ngọt, tổng giám đốc Trần sáng nay không ăn sáng, bây giờ chắc là đói rồi.”
“Tôi mang cho Tổng giám đốc Trần một cốc trà sữa, anh ấy thích uống.”
Người của bộ phận thiết kế bàn tán sôi nổi, nghĩ cách bồi thường cho Trần Thanh Minh.
Ở bên này, sau khi Trần Thanh Minh đuổi An Bích Hà đi, thì lập tức gọi điện cho Bạch Hoài An.
Vừa mở miệng đã không còn vẻ lạnh lùng như lúc đối diện với An Bích Hà, chẳng khác nào một tên ngốc mà khoe khoang: “Hoài An, cô biết không? Hôm nay, An Bích Hà tới công ty gặp tôi. Cô ta vừa mở miệng đã đòi lấy sản phẩm mẫu và bản thiết kế của sản phẩm mà chúng ta định cho ra mắt vào họp báo tháng sau. Cô xem sao người này lại tham lam như vậy.”
Bạch Hoài An vừa trao đổi xong với điều tra viên của Cách Lệ Tâm, bây giờ đang rảnh, bèn cầm điện thoại đi ra ngoài, hỏi anh ta: “Có phải anh vừa ngả bài với cô ta không?”
“Đúng vậy, bây giờ Phương Ly từ chức rồi, An Bích Hà thì sứt đầu mẻ trán, lo thân mình còn chẳng xong. Buổi họp báo ngày mai chắc chắn sẽ không kịp.”
Trong lòng Bạch Hoài An cũng biết rõ, sang nay cô cũng đã biết chuyện xảy ra với An thị. Mặc dù chỉ một một vài người truyền tai nhau nhưng Trần Thanh Minh biết cô quan tâm tình hình của An Bích Hà nên đã không nhịn được mà kể hết cho cô nghe.
“Chúng ta còn phải chờ xem buổi họp báo ngày mai, nếu thất bại. An thị sẽ không đỡ nổi một đòn, Tùng Quân cũng chuẩn bị xong rồi.”
Trần Thanh Minh vừa nghe lời này, hai mắt đã sáng rực, vô cùng phóng đại mà nịnh hót: “Tổng giám đốc Hoắc đã ra tay, lần này bọn họ tuyệt đối không tránh thoát. Nhưng nhỡ An Bích Hà nghĩ ra biện pháp khắc phục thì phải làm sao?”
Bây giờ còn cách thời gian một buổi chiều và cả đêm, anh ta cũng biết một chút về Khinh Hà. bình thường, khi hợp tác với nhà xưởng, khi đã hoàn thành xong thiết kế thì ngay ngày mai đi trưng bày cũng không thành vấn đề.
Sau đó tìm nhà xưởng sản xuất hàng loạt là được.
Anh ta nói xong cũng cảm thấy, Trần thị của bọn họ lập nghiệp bằng cách sản xuất trang phục, sau đó người bố tài giỏi của anh ta mới khai thác thêm ở những ngành khác, bừng bừng khí thế mà làm ăn.
Thế nhưng, một trong những ngành quan trọng nhất mà Trần thị đầu tư là sản xuất trang phục, lại bị An thị dùng thủ đoạn thâm độc hãm hại, không lâu sau đó bọn họ đã suýt phá sản.
Nếu như có thể giải quyết được khối u ác tính này, các công ty trong ngành may mặc của thành phố Vạn Xuân có thể thảnh thơi rồi.
“Mà này, Hoài An, tôi nghe nói hôm qua cô về nhà họ Hoắc, bọn họ … Không gây khó dễ cho cô chứ.” Trần Thanh Minh dè dặt nói ra những lời này.
Anh ta biết chuyện trước đây đã xảy ra với Bạch Hoài An sau khi xem video xin lỗi Ngô Thành Nam. Tuy rằng không hề lộ mặt nhưng cũng đã lộ ra một phần nhỏ cơ thể, người quen đều có thể nhận ra đó là Bạch Hoài An.
Từ ngày hôm qua, Trần Thanh Minh đã muốn hỏi cô chuyện này nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Bây giờ tâm trạng đã thoải mái hơn một chút nên mới hỏi.
Bạch Hoài An biết anh ta chủ yếu là muốn hỏi về mẹ Hoắc, nhớ tới mấy thứ mà mẹ Hoắc giấu giếm đưa cho mình. Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng cô và bà ấy đã như mẹ con ruột, khóe môi cô nhếch lên trong vô thức.
“Yên tâm đi, bọn họ đối xử với tôi rất tốt, không hề làm khó tôi.”
Trần Thanh Minh thở dài một tiếng, nghe ra trong giọng nói của cô có sự ung dung và vui vẻ, bèn trêu: “Giọng cô nghe rất vui vẻ nhỉ, có phải là sắp có chuyện vui không?”
Sau khi báo thù xong, Hoài An chắc cũng sẽ lo cho chuyện cả đời của cô, Hoắc Tùng Quân đối xử với cô tốt như vậy, có lẽ bọn họ sẽ lại tái hôn thôi.
Bạch Hoài An nghe anh ta nói xong, gương mặt đỏ lên: “Đợi sau khi chuyện này giải quyết chu toàn, tôi và Hoắc Tùng Quân sẽ đính hôn.”
Ân tình lớn như vậy, cô luôn nhớ kỹ.
“Phải rồi, Phương Ly kia, cô ta từ chức ở An thị, người này giải quyết thế nào?”
Bạch Hoài An nhớ tới chuyện này, vội vàng hỏi.
Phương Ly có tình cảm sâu đậm với Trần Thanh Minh, sợ rằng chẳng bao lâu sau cũng sẽ phát hiện Trần Thanh Minh không hề thích An Bích Hà. Có khi lại quấn lấy anh ta lần nữa.
Trần Thanh Minh nghe thấy tên người này liền hơi đau đầu: “Cái cô Phương Ly này, tôi không thích cô ta, nhưng lần này lợi dụng cô ta như vậy tôi cũng thấy hơi khó chịu. Nếu cô ta không quấn lấy tôi, tôi có thể giới thiệu cho cô ta một công việc, nếu cô ta vẫn nhất định phải quấn lấy tôi, tôi cũng sẽ chẳng cho cô ta được một vẻ mặt dễ chịu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT