An Bích Hà tức đến đỏ bừng mặt, ngón tay chỉ vào đám người tổ thiết kế cũng bắt đầu run rẩy: “Mấy người đừng có quá đáng, nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, chuyện tiết lộ bản thiết kế đã gây ra tổn thất rất lớn cho công ty, nếu điều tra ra người phản bội, thì phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.”

“Vậy cô còn không mau báo cảnh sát đi, tốt nhất là đưa ra được cả chứng cứ, nếu không, chúng tôi cũng sẽ kiện cô tội vu khống.” Trên mặt cả tổ thiết kế chẳng có vẻ gì là sợ hãi, An Bích Hà đứng trước đám người này, bất chợt không biết nên làm gì cho phải.

Phương Ly núp ở phía sau nhìn dáng vẻ chật vật này của cô ta, cúi đầu cười khẽ, trong lòng vô cùng sung sướng. Từ sau khi biết Trần Thanh Minh thích An Bích Hà, trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu, đến lúc này, cơn tức mới được tiêu bớt.

“Các anh đừng quên chúng ta đã ký hợp đồng, nếu các anh muốn nghỉ việc thì chắc chắn phải bồi thường. Công ty và mọi người vốn dĩ đã cùng tiến cùng lùi, tôi làm như vậy, chẳng quá cũng vì suy nghĩ cho mọi người mà thôi.” An Bích Hà thấy uy hiếp không thành, bắt đầu chuyển sang chơi trò tình cảm.

Không nghĩ tới nhóm người tổ thiết kế chẳng hề dính chiêu, cười lạnh nói: “Chắc cô đã quên mất, lúc trước An thị gặp khủng hoảng, để tiết kiệm chi phí, cô đã cắt giảm lượng lớn công nhân viên, chỉ để lại đám nhân viên cũ chúng tôi. Tổng giám đốc An là người bận rộn, chắc hẳn không nhớ thời gian chúng tôi làm việc tại An thị đã qua hạn hợp đồng lâu rồi nhỉ?”  Nói xong liền lấy hợp đồng ra.

Lúc trước, khi hợp đồng của họ đến hạn, An thị cũng chưa biến thành như vậy, thấy đãi ngộ ở An thị không tệ, tiền lương cũng cao, tất cả mọi người đều muốn tiếp tục gia hạn. Nhưng sau khi An Bích Hà tiếp quản Khinh Hà, cảm thấy bọn họ đã lớn tuổi, không còn sức sáng tạo, muốn tìm một đám nhà thiết kế mới nhưng lại không bỏ qua cho đám bò già nghe lời bọn họ, chuyện gia hạn cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác liền kéo dài tới bây giờ. Bọn họ thấy tiền lương vẫn phát như thường, đãi ngộ cũng tốt như trước nên cũng không vội vã thúc giục, kết quả không ngờ, đến lúc này lại có ích.

Sắc mặt An Bích Hà cực kỳ khó coi, tựa như ăn phải một đám ruồi bọ. Cô ta không thể ngờ bản thân lại tự bê đá đập chân mình như vậy, chỉ là một quyết định nhỏ nhoi nhưng lại làm hại cô ta, hại An thị. Bây giờ, bộ phận thiết kế của công ty nhiều người như vậy, nếu muốn vượt qua buổi họp báo ngày mai còn cần bọn họ chung tay hợp tác, An Bích Hà đành phải cắn răng nhận sai, ăn nói khép nép: “Tôi sai rồi, thật sự xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ các anh. Bây giờ An thị cận kề nguy nan, tôi rất nóng ruột, mất đi lý trí, mới có lỗi với các vị, hy vọng mọi người nể tình nghĩa với An thị khi xưa, có thể ở lại giúp tôi, họp báo ngày mai đã sắp diễn ra, không thể tiếp tục chậm trễ nữa.”

An thị vì muốn lật ngược tình thế đã tạo tiếng vang rất lớn, mua không ít quảng cáo tuyên truyền trong buổi họp báo này, tên đã lên dây không thể không bắn.

Nhóm nhà thiết kế đều im lặng, đang lúc An Bích Hà cho rằng bọn họ sẽ đồng ý thì một người trong số đó đột nhiên cất tiếng cười nhạo: “Cô cho rằng cô nói xin lỗi thì chúng tôi sẽ ở lại giúp cô sao? Thật sự cho rằng chúng tôi đều là bò già à. Đừng nói thời gian gấp rút như vậy căn bản không kịp, cho dù có kịp, chỉ sợ buổi họp báo ngày mai vừa kết thúc, người đầu tiên cô tính sổ hẳn chính là chúng tôi.”

Người này hiểu biết về tính cách của An Bích Hà đến rõ rõ ràng ràng, cũng nhìn ra lúc nãy xin lỗi, trong lòng cô ta không hề tình nguyện.

“Không đâu, sao tôi có thể…” An Bích Hà vội vàng muốn giải thích.

Lại có người lên tiếng: “Qua cầu rút ván không phải chuyện cô hiểu rõ nhất sao? Nếu không vì sao lại không để chúng tôi ký tiếp hợp đồng?”

An Bích Hà không thốt lên lời.

Trong lúc cô ta còn đang lo lắng, một nhà thiết kế đã đóng dấu lên đơn xin nghỉ việc đưa cho cô ta, bắt cô ta ký tên. Hành động này vừa xảy ra khiến mấy nhà thiết kế cũng lục tục đóng dấu lên đơn xin nghỉ việc.

An Bích Hà sắp điên mất. Lúc đầu cô ta chỉ muốn uy hiếp tên nội gián kia lòi đuôi, kết quả dùng sức quá mạnh, đắc tội với toàn bộ tổ thiết kế, vất vả lắm mới nghĩ ra kế sách mới, nếu không có sự phối hợp của mấy người tổ thiết kế, cô ta phải làm sao mới hoàn thành buổi họp báo ngày mai đây.

An Bích Hà mím chặt môi, trong ngực ôm đơn xin nghỉ việc, dùng việc không ký tên để đáp lời.

Tổ thiết kế cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi cũng không mong chờ cô sẽ ký. Nhà nước có quy định, nhân viên tạm rời cương vị công tác, cho dù có lý do cá nhân cũng bị bắt tạm nghỉ làm, không cần công ty phê duyệt. Hợp đồng của chúng tôi đã hết hạn từ lâu, tiền lương cũng được An thị thanh toán xong rồi.”

“Chúng tôi làm việc ở An thị nhiều năm, cũng không làm khó cô, không cần cô bồi thường phí tổn thất danh dự. Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Nói xong đã trực tiếp bỏ đi.

Mấy người tổ thiết kế gây tiếng động quá lớn, một đám người trực tiếp ôm đồ rời khỏi công ty gây ra chấn động không nhỏ. Không ít nhân viên các bộ phận đều chạy ra, khiếp sợ nhìn họ rời đi, ngay cả An Vu Khang cũng kinh hãi. Ông ta nghe được tin, lúc chạy đến bộ phận thiết kế đã phát hiện cả tổ thiết kế chỉ còn lại An Bích Hà và Phương Ly.

An Vũ Khánh trợn trừng mắt, nhìn An Bích Hà: “Đây chính là biện pháp giải quyết mà con nói? Biện pháp giải quyết của con là ép toàn bộ nhà thiết kế rời đi sao?”

An Bích Hà vội vã giải thích: “Không, không phải, con chỉ muốn tìm ra nội gián thôi mà, ai biết được bọn họ lại kiên quyết như vậy…

“Lúc trước bố không nói với con, những nhà thiết kế của An thị tuy rằng đã ký hợp đồng, nhưng tính cách mỗi người trong số họ đều cực kỳ kiêu ngạo, có thể trở thành một nhà thiết kế có chút danh tiếng, sao có thể không có tự tôn của mình. An Bích Hà, bố thật sự quá coi trọng con rồi.” An Vu Khang mắng xong, hai mắt đỏ sậm, cả người cũng đều lung lay sắp đổ. Ông ta không thể trông cậy vào An Bích Hà nữa, ông ta phải ra ngoài tìm mấy người bạn chí cốt của mình, đến ngân hàng vay tiền, nhanh chóng giúp An thị thoát khỏi nguy nan, nếu không, chưa đến vài ngày nữa, An thị đã chẳng thể duy trì được.

An Bích Hà cắn răng nhìn đơn từ chức trong tay, ném mạnh toàn bộ đơn từ chức xuống đất, nói với Phương Ly: “Bây giờ bộ phận thiết kế chỉ còn lại hai người chúng ta, cô là người có chuyên môn, đêm nay trước tiên phải nhanh chóng thiết kế xong vài mẫu quần áo, tôi tìm mấy mẫu thiết kế không thông quá lúc trước, cô sửa lại một chút, bảo nhà xưởng làm thêm giờ, tăng nhanh hiệu suất để kịp buổi triển lãm trang phục ngày mai. Tôi sẽ đi liên hệ với những nhà máy sản xuất hàng loạt, phải đảm bảo buổi họp báo ngày mai kết thúc một cách thành công viên mãn.”

Cô ta nói xong, đợi mãi không thấy Phương Ly trả lời, vừa ngẩng đầu lên lại bỗng nhiên nhìn thấy trong tay Phương Ly cầm một lá đơn xin nghỉ việc, đang đi về phía mình.

“Cô, chẳng lẽ cô?” Đôi mắt An Bích Hà đột nhiên trợn to: “Cô cũng muốn từ chức?”

“An Bích Hà, sao cô có thể nói như vậy.” Vẻ mặt Phương Ly không đồng tình, ngắt lời cô ta: “ Chúng ta là hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô có dám đặt tay lên ngực tự hỏi, đưa tôi vào An thị có thật sự là suy nghĩ cho tôi không? Cô chỉ là thấy tôi hận Bạch Hoài An, muốn mượn tay tôi đối phó cô ta mà thôi, nói đến đường đường chính chính như vậy, chẳng qua cũng là tự dát vàng lên mặt.”

“Cô!” An Bích Hà tức đến lồng ngực không ngừng phập phồng, vẻ mặt tức giận cực kỳ dữ tợn.

Ánh mắt Phương Ly lạnh xuống: “Từ khi Trần Thanh Minh tỏ tình với cô, tôi đã hận cô đến chết đi được, bây giờ thấy cô bị mọi người xa lánh, trong lòng tôi vô cùng thoải mái.”

An Bích Hà nghe giọng nói đè thấp của cô ta, trong đầu chợt loé sáng, không thể tin nhìn cô ta: “Là cô, là cô tiết lộ bản thiết kế ra ngoài!”’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play