*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngô Thành Nam sắc mặt lạnh lùng, nghĩ đến khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân lại càng thêm khó chịu trong lòng, đang định nói thì đột nhiên nhớ đến một chuyện, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Anh ta nhìn ông cụ một lúc lâu mới nói: “Ông nội, có một chuyện cháu muốn nhận lỗi với ông”
Hôm nay lúc mà Trần Bách Nhã chế giễu Ngô Thành Nam, anh ta đã đoán ra được công cụ đã biết anh ta cố ý gây ra vụ tai nạn xe, do dự một lúc anh ta quyết định nói ra kế hoạch của mình.
“Cháu không nên lợi dụng việc tai nạn xe để ở lại thành phố An Lạc, để rồi tạo ra một hậu quả không thể cứu vãn được, cháu sai rồi.”
Ngô Thành Nam ngoan ngoãn nhận lỗi, ông cụ cũng đã biết trước chuyện này rồi, nhìn chiếc chân bị thương của anh ta cũng không nỡ măng.
“Biết sai là tốt rồi, sau này dưỡng thương cho tốt, ông đã mời đến một vị chuyên gia, ngày mai sẽ lên phác đồ điều trị dựa trên tình hình cụ thể của cháu, cố gắng chữa trị vết thương càng sớm càng tốt để có thể trở lại bình thường”
Ngô Thành Nam gật đầu, tiếp tục nói: “Ông nội, thật ra cháu vẫn còn một chuyện không biết có nên nói hay không?”
“Cháu nói đi” Ông cụ nhìn thấy dáng vẻ thần bí của anh ta, lòng tò mò cũng bị khơi dậy.
Ngô Thành Nam vừa nhớ lại hiện trường vụ tai nạn xe lúc đó vừa nói: “Lúc cháu lên kế hoạch này, chắc chắn cũng biết chừng mực, cho dù có muốn gây ra tai nạn xe cháu cũng không thể để bản thân bị thương nghiêm trọng như vậy được, lúc cần phanh xe cháu cũng đã đạp phanh xe rồi”
Anh ta càng nói vẻ mặt càng tỏ ra nghi ngờ: “Cháu nhớ rất rõ cháu đã đạp phanh xe nhưng chiếc xe lại không dừng lại như cháu nghĩ, mắt thấy chiếc xe sắp đâm vào chiếc xe ở phía trước, cháu liền bẻ tay lái, đầu xe vừa mới di chuyển được một chút thì không biết vì sao mà lốp xe lại bị nổ, chiếc xe bị lật, cả người cháu bị kẹt trong xe..”
Sự việc phía sau anh ta cũng không còn nhớ rõ nữa, bởi vì khi ấy anh ta đã bị ngất đi rồi. “Ý của cháu là..” Ông cụ nghiêm mặt lại, ánh mắt đầy suy tư.
Khuôn mặt Ngô Thành Nam khó coi, có chút tức giận, cắn răng nói: “Cháu nghi rằng có người đã động tay động chân vào xe của cháu”
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn ông cụ: “Trước mắt cháu nghi ngờ hai người.”
Ngô Thành Nam nói được một nửa thì không nói nữa, ông cụ nhìn thấy bộ dạng do dự của anh ta, ánh mắt trùng xuống: “Cháu cứ nói tiếp đi, không sao đâu.”
Nghe được lời của ông cụ, Ngô Thành Nam cũng không giấu diếm nữa mà trực tiếp nói ra nghi hoặc trong lòng: “Người thứ nhất chính là Hoắc Tùng Quân, ông cũng từng nói hắn ta là một người có lòng hận thù sâu nặng, cháu suýt thì giết hắn ta, với tính cách của hắn ta, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, cho dù chúng ta có trả giá bao nhiêu đi nữa, hắn ta cũng sẽ không hài lòng. Vì vậy hắn ta muốn lợi dụng chuyện này để dạy cho cháu một bài học”.
Lông mày của ông cụ động đậy, những lời này cũng có rất có lý, theo như tính cách của Hoắc Tùng Quân, nói không chừng chuyện này thật sự do nó làm ra, chỉ là
“Mặc dù nhà họ Ngô chúng ta không nói là được kiểm soát một cách chặt chẽ nhưng cũng rất ít người có thể vào nhà chúng ta, chưa kể đến có thể giở trò với chiếc xe”
“Phương diện này cháu cũng từng nghĩ qua rồi.” Ngô Thành Nam gật đầu, nhìn ông cụ, ngập ngừng nói: “Vì vậy, vì vậy cháu mới có đối tượng tình nghi thứ hai”
Ông cụ nhìn vẻ mặt của anh ta, mí mắt chớp chớp. Quả nhiên sau đó thì anh ta nói tiếp: “Cháu nghi ngờ Trần Bách Nhã”
“Không thể, điều này không thể nào” Ông cụ lập tức lắc đầu, phủ nhận chuyện này.
Ngô Thành Nam giải thích: “Hai ngày nay ông đều cho gọi nhóm người Trần Bách Nhã tới nhà mình chỉ dạy công việc, cơ hội bọn họ ra vào càng nhiều, cũng có thời cơ để đụng chạm vào chiếc xe. Một ngày trước khi cháu rời đi thì đã quyết định chọn chiếc xe này, bọn họ cũng có thể biết trước chuyện này sau đó quyết định ra tay”
Nét mặt ông cụ trùng xuống, vô cùng nghiêm túc và đáng sợ.
Để ông cụ càng thêm ghét Trần Bách Nhã, Ngô Thành Nam tiếp tục nói: “Trần Bách Nhã và cháu từ nhỏ đã không hợp nhau, cháu biết là do sự xuất hiện của cháu, cướp đi sự yêu thương của ông, cướp đi quyền thừa kế nhà họ Ngô, nhưng điều này cũng không thể trách cháu được, rõ ràng cháu mới là con cháu nhà họ Ngô, còn anh ta chỉ là người của nhà họ Trần mà thôi…”
Giọng điệu của anh ta có chút uất ức, liếc nhìn ông cụ, sắc mặt của ông cụ trắng bệch không còn một giọt máu.
Ông cụ Ngô hiện giờ đang ở trong tình thế vô cùng khó xử, Trần Bách Nhã là đứa cháu mà quá trình trưởng thành của anh ta đều được ông cụ chứng kiến, mặc dù đứa trẻ này tính cách vẫn còn tùy tiện, trẻ con chưa trưởng thành, nhưng chung quy vẫn là người tốt bụng, có lẽ anh ta sẽ ghét Ngô Thành Nam nhưng cũng không đến mức sẽ làm ra chuyện này.
Nhưng Ngô Thành Nam nói rất có tình, có lý, phương diện nào cũng phù hợp, ông ta càng nghe thì lại càng cảm thấy có thể có khả năng này.
Những cảm xúc khác nhau đan xen trên khuôn mặt của ông cụ, cuối cùng ông cũng bình tĩnh lại.
“Chuyện này trước hết đừng nói ra bên ngoài, ông sẽ đi điều tra rõ ràng, cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi”
Ngô Thành Nam biết dục tốc bất đạt nên ngoan ngoãn gật đầu, cho đến khi ông cụ đi khỏi sắc mặt anh ta mới trở nên nhăn nhỏ khó coi.
Anh ta đã nói đến mức độ này rồi mà ông cụ vẫn không tin tưởng anh ta, xem ra địa vị của Trần Bách Nhã trong lòng ông ta không hề thấp.
Có điều…
Khóe miệng Ngô Thành Nam cong lên, ánh mắt u tối, khi nãy anh ta đã nhìn thấy sự nghi ngờ trên khuôn mặt ông cụ rồi. Con người ta một khi đã gieo xuống một hạt giống nghi ngờ, chỉ cần phát hiện ra một ra một dấu chân ngựa” thì sự nghi ngờ đó sẽ bén rễ rồi lớn dần cho đến khi biến thành một cây cao chót vót.
Sau này e rằng ông cụ sẽ không còn tin tưởng Trần Bách Nhà nữa đây cũng là một chuyện tốt.
Ngô Thành Nam mặc dù đưa ra cho ông cụ hai sự phỏng đoán nhưng trong lòng anh ta khả năng của Trần Bách Nhã cao hơn nhiều so với khả năng của Hoắc Tùng Quân, ngay cả chuyện sáng nay trước khi rời đi anh ta đã bị Trần Bách Nhã khiêu khích cũng trở thành một điểm đáng nghi vấn.
Ông cụ Ngô trở về phòng làm việc với vẻ mặt trầm ngâm, suy nghĩ về những lời Ngô Thành Nam đã nói, càng nói trong lòng lại càng lo lắng.
Ông ta cho người kiểm tra camera nhà xe nhưng lại được thông báo rằng mấy ngày trước camera đã bị hỏng và chưa kịp lắp camera mới.
Mà vị trí bị hỏng lại đúng vào vị trí đồ chiếc xe mà Ngô Thành Nam lái hôm ấy.
Chuyện này thật sự quá trùng hợp.
Trong nhà xe cũng có quay được vết tích của Trần Bách Nhã tuy nhiên mấy ngày nay xe của anh ta thường xuyên ra vào nhà họ Ngô, quay được dấu vết của anh ta cũng là chuyện rất bình thường, không hề phát hiện ra vấn đề gì.
Nhưng chính sự trùng hợp này lại càng làm ông cụ ngày càng nghi ngờ hơn.
Bên phía đồn cảnh sát cũng nhanh chóng gọi điện thoại tới, sau khi tiến hành kiểm tra chiếc xe thì phát hiện phanh xe bị hỏng là do không thường xuyên tu sửa, linh kiện bị lão hóa, lốp xe bị nổ là vì khi đi trên đường không cẩn thận đâm phải định.
Kết quả kiểm tra đưa ra đều là những yếu tố tự nhiên, không phải do con người gây ra.
Ông cụ tìm gặp người lái xe cho nhà họ Ngô, hỏi anh ta vì sao lại không đi tu sửa xe đúng hạn. Người lái xe mặt như đưa đám, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt ông cụ.
Anh ta giải thích: “Mấy ngày trước tôi cũng định đi tu sửa xe nhưng đúng lúc ấy vợ tôi sinh em bé nên tôi đã quên mất chuyện này. Hôm qua cậu chủ chọn chiếc xe này nói rằng cần đi ra ngoài, tôi nhất thời không nhớ ra việc chưa đi tu sửa xe thì… thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn..”.
Ông cụ nhìn biểu cảm của anh ta không giống như đang nói dối, lý do cũng không tìm ra điểm đáng nghi, tức giận cho anh ta nghỉ việc, đầu óc đau nhức, đôi lông mày nhăn lại.
Mọi chuyện như rơi vào bế tắc, rõ ràng bọn họ đều cảm thấy vụ tai nạn này rất kỳ lạ, vậy mà lại không điều tra ra một chút manh mối nào, chỉ có thể tiếp tục truy tìm manh mối mà thôi.
Điều tra được Ngô Thành Nam đã đến biệt thự ở ngoại ô, tối hôm đấy cô ta cũng đi theo, làm mọi cách để khiến Ngô Thành Nam vui.
Hai người họ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Ngô Thành Nam và An Bích Hà lại nhanh chóng quấn quýt lấy nhau.
Ngày hôm sau, An Bích Hà tinh thần thoải mái, lúc cô ta sắp sửa trở về công ty chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm mới vào ngày mai thì nhận được cuộc điện thoại của An Vu Khang.
Nghe những gì ông ta nói, đôi mắt cô ta mở to, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.