Nhà họ Bạch, bởi vì buổi chiều bị Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy cảnh tượng đó, tâm tình của Bạch Hoài An vẫn cứ có phần khó xử.

Sau khi ăn cơm Hoắc Tùng Quân nấu, thì giục anh rời khỏi, nhưng mà Hoắc Tùng Quân mặt dày sống chết đòi ở lại, mượn cớ muốn giúp cô thu dọn phòng, cho đến tận tối.

Bạch Hoài An nhìn thấy sắc trời đã tối, anh vẫn không có dấu hiệu ra về, nhăn mày lại, cố ý nói:

“Hoắc Tùng Quân, không phải là anh muốn ngủ ở chỗ em đấy chứ.”

Hoắc Tùng Quân bị nhìn trúng tim đen, cũng không hề có bất kỳ xấu hổ gì, chỉ vào bầu trời đen kịt bên ngoài nói:

“Trời tối rồi, lái xe không an toàn”

Bạch Hoài An: …

“Em nhớ là trước đây mỗi lần anh tan ca đều là tối muộn, nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh nói là không an toàn.”

“Làm sao mà giống nhau được” Ánh mắt nhàn nhạt của Hoắc Tùng Quận hiện lên ý cười, sống mũi thẳng tắp, xương quai hàm tuyệt đẹp, cứ yên lặng nhìn Bạch Hoài An, dáng vẻ rắn rỏi bị ánh đèn chiếu vào ánh mắt vô cùng ấm áo:

“Một mình em ở nhà, anh lo cho em, nếu như bị phân tâm, lúc lái xe đương nhiên sẽ nguy hiểm”

Bạch Hoài An biết rõ anh đang nói năng linh tinh, nhưng lại bị ánh mắt dịu dàng của anh nhìn vào, miễn cưỡng nói:

“Vậy anh ngủ ở phòng bên cạnh đi, vừa hay hôm nay mua hai chiếc chăn”

Nụ cười của Hoắc Tùng Quân khựng lại, chạy qua ôm chầm lấy cô, nói nhỏ:

“Anh bị lạ giường, ngủ ở phòng bên cạnh anh không ngủ được”

Bạch Hoài An không biết nên nói gì mới đúng, vừa không biết nói gì vừa bất lực.

“Giường ở phòng em với giường bình thường anh ngủ không giống nhau”Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho. com | Nhảy*hố truyện full

“Chỉ cần em ở bên cạnh anh, là anh có thể ngủ được.” Hoắc Tùng Quân cười cười nói lời này, hoàn toàn triệt sạch đường lui của Bạch Hoài An..

Sắc mặt cô phức tạp nhìn Hoắc Tùng Quân ngay trước mặt, trong lòng vô cùng kỳ lạ, đây có phải là Hoắc Tùng Quân không? Vốn dĩ tính cách mạnh mẽ, Hoắc Tùng Quân mặt dày vô sỉ như vậy, thật sự không ai địch nổi.

“Được rồi được rồi, anh muốn ngủ thì ngủ đi” Bạch Hoài An ngại ngùng đồng ý, dù sao sau này hai người họ cũng đính hôn, ngủ sớm ngủ muộn cũng đều là ngủ.

Sắc mặt của Hoắc Tùng Quân thả lỏng ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý về kế hoạch vừa rồi. “Vậy anh đi tắm đã” Anh nói xong, cầm quần áo đi về phía nhà tắm.

Bạch Hoài An bây giờ mới phát hiện, cái tên chết tiệt này, hóa ra lúc tới đây, đã chuẩn bị cả quần áo để thay rồi, rõ ràng anh đã sớm tính toán đêm nay nhất định ở đây không về.

Nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của anh, khóe mắt lông mày đều tỏ ra vẻ đắc ý, giống như một đứa trẻ to xác ngây thơ nồng nhiệt, So với bình thường lạnh lùng điềm đạm hoàn toàn không giống.

Bạch Hoài An cụp mắt xuống, không tìm anh để tính số.

Được rồi, anh đã tốn hết tâm tư để được ở lại, vậy thì cho anh ở lại đi, nếu không ai mà biết được anh lại nghĩ ra mấy lý do kỳ cục như vậy chứ.

Bạch Hoài An chuẩn bị tới phòng ngủ dọn giường, nhưng lại nghe thấy điện thoại của Hoắc Tùng Quân trên bàn vang lên, cô vốn dĩ không để ý đến, nhưng mà tiếng điện thoại sau lưng cứ vang lên ding dong ding dong không ngừng.

Lòng hiếu kỳ của cô lập tức dâng lên. Nhìn vào màn hình sáng lóa, là một dòng tin của người phụ nữ gửi tới “Sở Hân (An Vu Khang)”.

Sở Hân này, khi Hoắc Tùng Quân đưa cô về nhà, ở trên xe có nhắc tới, là người mà anh ngầm cài vào bên cạnh của An Vu Khang.

Bạch Hoài An đang chuẩn bị thu tầm mắt lại, lại vô tình nhìn thấy Sở Hân gửi tới một tin nhắn, có từ “Bạch Quang Nhật”.

Từ này trực tiếp làm cho tầm mắt cô bị thu hút, cô có một dự cảm mơ hồ, tin tức hôm nay Sở Hân gửi tới, e rằng đã nghe ngóng được sự thật về cái chết của bố.

Bạch Hoài An nghĩ một lúc, thử nhập ngày sinh của mình vào, không ngờ lại có thể mở ra được.

Mở ra phần tin nhắn với Sở Hân, cô ta gửi tới tin đầu tiên là hai đoạn ghi âm.

Tin phía sau, cũng là do Sở Hân gửi, đã hoàn thành xong nhiệm vụ của tổng giám đốc Hoắc giao phó, bây giờ đã rời khỏi An Vu Khang.

Chuyện của bốn năm trước, đã nghe ngóng được rõ ràn rồi, chuyện năm đó của Bạch Quang Nhật, có điểm kỳ lạ, nhà họ An giấu giếm rất nhiều chuyện, đều bị cô ta phát hiện ra rồi.

Bạch Hoài An nhìn những dòng chữ này, đôi mắt đỏ lên, vừa kích động vừa đau lòng.

Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn biết được bố bị chịu oan, tuyệt đối không hề có quan hệ gì đến nhà họ An, Nhưng mà nhiều năm như vậy, cô cũng chỉ biết được từ miệng người nhà học Bạch, Bạch Đại Hùng và Bạch Quang ở trên xe bố động tay động chân, ngoài điều này ra, không còn bất cứ chứng cứ gì và đầu mối.Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho. com | Nhảy*hố truyện full

Bây giờ Hoắc Tùng Quân giúp cô điều tra ra, chỉ cần nghe đoạn ghi âm này, tất cả mọi thứ sẽ đều sáng tỏ.

Bạch Hoài An vội vàng lo lắng ngón tay run lên bần bật, cẩn thận dè dặt bật đoạn ghi âm lên.

Đoạn ghi âm đầu tiên, là An Vu Khang nói về bốn năm trước giúp đỡ An Bích Hà xử lý vụ tai nạn xe, điều này trước đây Bạch Hoài An cũng đã đoán ra.

Khi vụ tai nạn xảy ra vào bốn năm trước, An Bích Hà hôn mê ba năm, cô ta là con gái duy nhất của nhà họ An, vì vậy sự tình tuyệt đối là do bố An mẹ An sắp xếp, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.

Điều quan trọng là ở đoạn ghi âm số hai, đoạn ghi âm này cũng dài hơn đoạn ghi âm một một chút.

Bạch Hoài An nghe thấy giọng nói say mèm của An Vu Khang, cứ nghe như vậy, đôi mắt càng ngày càng mở to, không thể tin nối, nghe tới cuối cùng, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Cô không có một chút biểu cảm gì, chỉ biết mở to mắt, nước mắt không tự chủ được mà tuôn dài.

Giống như toàn bộ hồn phách của cô đã không còn nữa.

Hoắc Tùng Quân lau mái tóc từ nhà tắm bước ra, nhìn thấy cô đang đứng ngây ngốc ở giữa sofa và bàn trà hai vai không ngừng run rẩy.

Anh cau mày bước tới:

“Sao em không về phòng ngủ, nước nóng ở phòng tắm rất nhiều, bây giờ có muốn đi tắm, anh tìm quần áo giúp em.”

Anh nói xong, đi tới trước mặt của Bạch Hoài An, không nghe thấy cô trả lời, cuối cùng phát hiện ra có gì không đúng.

Bởi vì đứng ở trên cao nhìn xuống, Hoắc Tùng Quân nhìn một cái đã thấy cô cầm điện thoại của mình.

Anh ngồi xuống, ngón tay nhấc cằm cô lên, đang định nói chuyện, nhìn thấy đôi mắt kinh hoàng mơ hồ của cô, còn không ngừng chảy nước mắt, bỗng nhiên lo sợ.

“Sao thế? Sao em lại khóc?”

Gương mặt lạnh lùng của Hoắc Tùng Quân hiện lên vẻ lo lắng, vội vàng lau nước mắt cho cô.

Bạch Hoài An vừa cất giọng đã thấy giọng nói khàn đặc:

“Bố của em, bố của em bị oan, ông ấy, ông ấy không đâm vào An Bích Hà, vụ tai nạn bốn năm trước, bố của em không hề có lỗi, không hề..”

Cô lặp lại ba bốn lần, rõ ràng là đã có phần mất đi lý trí. Hoắc Tùng Quân nhìn thấy tin tức ở màn hình mà Sở Hân gửi tới, cuối cùng cũng hiểu vì sao cô khóc.

Vội vàng ôm Bạch Hoài An vào lòng, vỗ vai cô an ủi:

“Đúng, chứ không sai, không phải chúng ta luôn biết chuyện bốn năm trước có điểm kỳ lạ sao? Đừng khóc nữa, hôm nay em đã khóc một ngày rồi, khóc nữa là hỏng luôn mắt đấy”

Đôi mắt của Bạch Hoài An không dễ mới chưa khỏi, không nên để bất cứ điều gì không hay xảy ra.

Nhưng mà lần này không giống với lần ở gác xép, Bạch Hoài An nghẹn ngào lắc đầu, muốn nói nhưng lại nghẹn không nói được, trực tiếp đưa điện thoại vào lòng bàn tay của Hoắc Tùng Quân, bảo anh nghe.

Hoắc Tùng Quân nhận lấy, trong lòng anh cũng đại khái đoán được có cái gì, có lẽ nhà họ An đã giả tạo bằng chứng pháp y là Bạch Quang Nhật say rượu.

Không ngờ sự việc còn nghiêm trọng hơn những gì anh nghĩ.

Đoạn ghi âm ngắt quãng, vừa nghe đã biết An Vu Khang say rượu, bên cạnh còn có giọng nói của Sở Hân, nhưng nghe xong toàn bộ đoạn ghi âm, Hoắc Tùng Quân cũng đã hiểu được sự thật năm đó.

Đại khái chính là, An Bích Hà kia và bạn bè ra ngoài uống say, lúc lái xe về thì cả người đều say mèm, ngày hôm đó đã quá muộn rồi, trên đường không còn có ai, đi đường rất thông thoáng, nhưng mà không ngờ lại đụng phải Bạch Quang Nhật đang chở

Bạch Hoài An về nhà.

An Bích Hà lái xe đâm thẳng trực diện, Bạch Quang Nhật muốn tránh cũng không kịp, lúc đó bị xe của An Bích Hà đâm lật.

Lúc đó cả ba người đều bị ngất xỉu, Bạch Quang Nhật lúc đó vẫn chưa hề chết, mặt khác, trong ba người, ông ấy tỉnh lại sớm nhất, kéo Bạch Hoài An từ trong xe ra, lê vết thương của mình đi cứu An Bích Hà.

Gọi điện thoại cứu hộ, còn dùng điện thoại của An Bích Hà cho người nhà họ An, sau đó mới ngất đi.

Kết quả là sau khi người nhà họ An đến, đưa An Bích Hà tới bệnh viện, còn không thèm quan tâm tới ai hai cha con Bạch Quang Nhật.

Trong điện thoại Bạch Quang Nhật có nói rồi, chuyện của An Bích hà uống say, người nhà họ An sợ rằng danh tiếng của An Bích Hà và người nhà họi An bị tổn hại, lúc đó nhà họ An còn đang chuẩn bị mở một hạng mục mới, al2 lúc vô cùng quan trọng.

Vì vậy thẳng thừng không làm hoặc làm đến cùng trước khi cửu hộ đến, giết chết Bạch Naht65 Quang đang bị trọng thương, lúc đang chuẩn bị giết Bạch hoài An, thì paht1 hiện cảnh sát tới nơi, mới từ bỏ.

Sau chuyện đó, bọn họ còn mua chuộc biện pháp ý làm giả tình hình Bạch Nhật Quang lái xe khi say rượu, đổ tất cả tội danh lên dđầu Bạch Nhật Quang.

Nhà họ Bạch nhà tan cửa nát, giãy dụa chật vật trong địa ngục, nhưng nhà họ An thì càng ngày càng phất lên, tội danh của An Bích Hà vẫn cứ nằm ngoài vòng pháp luật, nhà họ An che giấu cũng không hề có một chút tội lỗi, tiếp tục yên tâm thoải mái sống tiếp.

Ngay cả chính An Vu Khang, cũng ở trong đoạn ghi âm say mèm nói rằng:

“Ông ấy bị thương nặng như vậy, vốn dĩ thì cũng sắp chết, ai bảo ông ấy đen đủi, biết nhiều chuyện quá..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play