Chương 210: Mạo hiểm

Tàn lửa đã tắt hẳn, chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều êm ái của Bạch Hoài An. Hoắc Tùng Quân ôm lấy cô trong một thời gian dài nên cánh tay có cảm thấy hơi tê dại.

Nhưng anh sợ sẽ đánh thức Bạch Hoài An nên nhất quyết chịu đựng không lên tiếng.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng người nói chuyện.

Cả người Hoắc Tùng Quân chợt căng thẳng lên, vểnh tại lắng nghe.

Giọng nói rất nhỏ, chắc cũng cách nơi này một đoạn đường nhưng có thể biết được là có không ít người.

Anh khẽ đẩy đẩy cô gái đang ở trong ngực, nhỏ giọng gọi tên của Bạch Hoài An: “Hoài An, Hoài An, Hoài An”

Mặc dù Bạch Hoài An đang ngủ, nhưng vì đang ở nơi hoang vu nên vẻ mặt cũng không bình yên. Nghe thấy Hoắc Tùng Quân gọi tên mình, cô bỗng mở mắt ra, vẻ mặt như không hề buồn ngủ.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của cô rất nhẹ, lặng lẽ hỏi.

Nếu như tình hình bình thường thì Hoắc Tùng Quân sẽ không đột ngột đánh thức cô dậy như vậy, chắc chắn là có biến động gì đó.

Hoắc Tùng Quân chỉ chỉ ra ngoài cửa hang, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt âm trầm: “Có người tới. Tiếp tới em đừng nói gì cả”

Anh vừa nói vừa ôm Bạch Hoài An đi vào nơi sâu nhất trong nham động.

Bạch Hoài An thấy anh không muốn đi ra ngoài, hơn nữa ánh mắt cũng vô cùng lạnh lẽo, cũng biết là người tới chắc không phải là người của bọn họ. Có thể là người của Ngô Thành Nam và An Bích Hà.

Cô cắn chặt môi dưới, không để cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào.

Hoắc Tùng Quân nhận thấy cả người cô căng thẳng, bàn tay đặt trên lưng cô nhẹ nhàng xoa, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, xung quanh nhạm động này được cỏ che rậm rạp, bọn họ sẽ không phát hiện ra đâu”

Bọn họ khá may mắn, nham động này không phải một nhàm động thẳng thông mà có hơi quẹo cua. Nếu như cả hai bọn họ cố gắng thì hoàn toàn có thể chui vào sâu. Cho dù có người phát hiện ra nham động này, chỉ cần không đi vào sâu kiểm tra thì chắc cũng không phát hiện ra bọn họ.

Hoắc Tùng Quân ôm Bạch Hoài An trốn ở chỗ khúc quạch, nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện đống lửa trước đó đã cháy hết, còn có miếng vải lau vết máu của bọn họ, vẻ mặt rất căng thẳng.

“Em ở đây đợi anh” Anh dặn dò Bạch Hoài An một câu, đang chuẩn bị đi ra ngoài tì Bạch Hoài An đã vội vàng kéo anh lại, ánh mắt lo lắng: “Anh muốn làm gì? Bên ngoài rất nguy hiểm”

“Yên tâm, bọn họ cách đây khá xa, anh sẽ trở lại nhanh thôi.” Hoắc Tùng Quân thử lay lay chân mình, vết thương đã khép miệng. Mặc dù có hơi đau nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đi được.

Anh cúi đầu hôn thật sâu lên trán Bạch Hoài An, nhỏ giọng nói: “Em ở đây đợi anh, bất kể nghe thấy gì cũng không được lên tiếng, anh đi ra ngoài xử lý vết tích của chúng ta đã”

Bạch Hoài An cũng sắp khóc lên, đôi mắt đỏ ngầu.

Giọng điệu và động tác này của Hoắc Tùng Quân thực sự giống như lời trăn trối cuối vậy.

“Em yên tâm, từ nhỏ anh đã được nhà họ Hoắc rèn luyện, thân thủ cũng không tệ đâu, anh sẽ trở lại nhanh thôi”

Bạch Hoài An vội vàng che miệng của anh lại: “Anh đừng nói nữa”

Những lời này chắc chắn là một quy luật được định sẵn. Ở trên tivi luôn có vậy. Mỗi lần nói sẽ bình an trở về nhưng đến cuối cùng đều không về được, sẽ chết ở nửa đường.

Mặc dù Hoắc Tùng Quân không hiểu tại sao nhưng cũng không dám lãng phí thời gian, nhìn cô một cái nhìn thật sâu rồi đến cửa hàng thu dọn toàn bộ đồ đạc rồi ôm ra ngoài.

Từ lúc anh rời đi ra ngoài, Bạch Hoài An liền vỗ ngực mình.

Cô cũng biết là mình vụng về, không có thân thủ linh hoạt như Hoắc Tùng Quân, chỉ sợ mình đi ngoài, ngược lại sẽ làm bại lộ hành tung của anh.

Hoắc Tùng Quân vừa đi ra ngoài cửa hàng đã có thể nhìn thấy ánh đèn ở phía trước, còn có tiếng người nói chuyện, trong đó có giọng nữ nhỏ.

An Bích Hà và Ngô Thành Nam cũng đi cùng sao?

Anh cau mày lại, ánh mắt lạnh lẽo. Sớm muộn gì anh cũng phải trả thù hai kẻ khốn kiếp này, dám làm Hoài An của anh phải chịu nhiều khổ cực như vậy.

Ánh đèn vẫn cách xa cửa hàng, trong thời gian ngắn chắc cũng chưa lục soát tới nơi này.

Trên dọc đường đi, cô và Hoắc Tùng Quân không để lại dấu vết nào cả. Ở chuyện này, Bạch Hoài An cũng có suy nghĩ, sợ bọn họ theo dấu mà tìm được nên lúc đi cũng đã xử lý hết dấu vết rồi.

Sau khi tìm được nham động này, bởi vì cảnh giác buông lỏng, chưa kịp thu dọn. Nhưng cũng may là dấu vết hoạt động của bọn họ không nhiều, cũng ở ngay gần đây.

Hoắc Tùng Quân dọn dẹp xong tất cả dấu vết rồi ném hết chúng vào con suối bên ngoài. Sau khi chuẩn bị xong hết mọi chuyện thì đám người kia cũng sắp đi tới.

Anh nhanh chóng trở lại trong nham động, trước khi vào còn cố ý nhìn bên ngoài từ cửa hang, chắc chắn không nhìn thấy bóng người của Bạch Hoài An anh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Mới vừa đi vào đã thấy cái đầu nhỏ của Bạch Hoài An lộ ra ở khung quạch, cặp mắt đào hoa phớt đỏ, ánh mắt trong trẻo, giống như là vừa khóc xong vậy.

“Cuối cùng anh cũng trở lại” Bạch Hoài An chạy từ trong tới, kiểm tra anh một lượt, phát hiện không có vết thương mới nào mới kéo anh vào trong khúc quạch.

Bởi vì khe hở nhỏ hẹp nên hai người gần như sát với nhau.

Trong hoàn cảnh đó khiến Hoắc Tùng Quân đột nhiên nhớ lại một lần trước đó ở tiệc sinh nhật của bố Lâm.

Lúc ấy hai người khá giống như bây giờ, núp trong khe hở ở vách tường.

Lần đó quan hệ của hai người vẫn rất tệ, Bạch Hoài An vô cùng chán ghét anh, ngay cả việc chạm vào người anh cũng không muốn. Rõ ràng là núp ở một chỗ chật hẹp như vậy nhưng vẫn hận không thể cách xa anh cả chục mét.

Nhưng lúc này, cô lại không có dáng vẻ xa cách nào cả, thấy thân hình của anh to lớn nên muốn cho anh đứng thoải mái hơn. Cô không hề có khó chịu nào cả, cả người bé nhỏ dường như áp chặt vào lồng ngực của anh.

Hoắc Tùng Quân vừa thở dài ôm eo cô nhưng trên mặt lại tỏ ra biểu cảm hết sức thỏa mãn, nhỏ giọng nói với cô: “Lúc anh mới quay lại thì bọn họ cũng sắp tìm được tới đây rồi. Có lẽ giờ cũng tới rồi!”

Bạch Hoài An nhéo một cái vào bên mông anh, cô đoán chắc chắn lúc này anh không dám lên tiếng nên dùng hết sức để nhéo.

Hoắc Tùng Quân bực bội hừ một tiếng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thấp giọng cười nói: “Bọn họ còn chưa tìm được chúng ta mà em cũng đã muốn mưu sát chồng trước rồi”

Bạch Hoài An trợn mắt nhìn sah, nói: “Anh bảo anh vừa rồi to gan như vậy, mắt thấy bọn họ sắp tới rồi rồi mà còn dám chạy ra bên ngoài đó”

Mặc dù ban ngày họ để lại một số dấu vết nhưng vào ban đêm cũng không dễ dàng phát hiện ra được nên rất dễ để bị bỏ sót. Ngược lại Hoắc Tùng Quân đột nhiên đi ra ngoài như vậy mà bị đám người đó bắt gặp thì xong đời rồi.

Những người đó có thể có súng nữa, chắc chắn có suy nghĩ muốn giết chết anh.

Hoắc Tùng Quân kéo tay cô, đặt một nụ hôn bên cạnh miệng cô rồi nhỏ giọng nói: “Anh làm vậy cũng vì nghĩ cho an toàn của hai chúng ta”

Anh không thể để lại những dấu vết ngoài ý muốn được. Ngô Thành Nam là một người cẩn trọng, nếu thực sự bị anh ta phát hiện ra sở hở nào, sợ rằng sẽ lục tung cả nhạm động này lên.

Đến lúc đó, anh cũng không bảo vệ được Hoài An.

“Suyt, đừng nói chuyện” Hoắc Tùng Quân che miệng Bạch Hoài An lại, cả người đột ngột căng thẳng lên.

Vì anh được rèn luyện từ nhỏ nên ngũ giác đều nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.

Bạch Hoài An cũng cảm thấy căng thẳng theo, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh. Quả nhiên không lâu sau đó nghe thấy rõ âm thanh người đạp lên đám cỏ, tiếng nói chuyện cũng ngày càng rõ ràng hơn.

“Anh nói xem cậu chủ của chúng ta rốt cuộc bị sao vậy chứ, đã tìm lâu như vậy rồi cũng không phát hiện ra bất cứ tung tích nào. Tôi cảm thấy bọn họ chắc chắn đã bị lửa thiêu cháy đến mức không còn mảnh vụn nào nữa rồi.”

“Cậu nói ít lại đi, không nên để cậu chủ nghe được, ngoan ngoãn nghe lời đi tìm là được rồi.”

“Tôi cảm thấy cứ tìm như vậy cũng không phải là cách. Hoặc là hai người kia đã bị thiêu cháy, hoặc là đã bỏ trốn rồi. Chứ ai ngu mà ở lại trong rừng rậm này cơ chứ?”

Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An: “..”

Xin lỗi, chúng tôi chính là kẻ ngu trong lời nói của cậu đấy.

“Tôi thấy ở đây cũng không có đầu, chúng ta đi tìm chỗ khác thôi.”

“Nơi này cũng không hề có dấu vết có người đi qua, nếu đi vào sâu vào trong sẽ đi tới rừng sâu đó. Mặc dù chúng ta đều mang theo súng nhưng nếu không để ý lại bị thú dữ tấn công thì biết làm sao? Tôi nghe nói trước kia ở đây có lợn rừng xuất hiện đó”

Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An nín thở nghe thuộc hạ của Ngô Thành Nam nói chuyện phiếm.

Đều cảm thấy mấy người này quá lắm lời ngớ ngẩn.

Nhưng bọn họ qua loa như vậy lại có lợi đối với hai người.

Lúc này, đột nhiên Ngô Thành Nam quát lên một tiếng to: “Các cậu nói chuyện linh tinh gì đó hả? Mau tìm cho tôi. Nếu như bỏ sót bọn họ thì các cậu cứ liệu hồn với tôi”

“Dạ, cậu chủ”

Những thuộc hạ kia đồng thanh đáp lại, cũng không dám tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, vội vàng đi tìm tung tích của Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An.

Tiếng bước chân ở mấy người đó ở ngay bên cạnh, Bạch Hoài An có thể nghe thấy rất rõ ràng. Có tiếng chân người đập vào nhánh cây, cô rất lo lắng, chân cũng bắt đầu run rẫy.

Hoắc Tùng Quân đang nín thở, cảm giác được người ở trong ngực đang run lên, hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt cô, giọng nói nhỏ tới mức không nghe rõ nổi: “Nếu như em sọ thì cứ nhắm mắt ở trong ngực anh, không cần suy nghĩ gì đây”

Bạch Hoài An nghe theo lời anh nhắm mắt lại, tựa vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh. Bằng cách thần kỳ nào đó, lòng cô cũng cảm thấy bình tĩnh lại.

Lúc này đám cỏ ở cửa hàng bị người động tới. Giọng nói của An Bích Hà từ cửa hang truyền tới, mang nghi ngờ cùng với ngạc nhiên mừng rỡ: “A, nơi này còn có cả một hang động nữa này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play