Chương 199: Biết vậy chẳng làm
Ý tưởng này cũng là chủ ý mà Bạch Hoài An nói cho anh Long.
Cô nói rằng cô chỉ cần căn nhà, còn về hai bố con nhà kia, cho dù có bắt bọn họ phải lao động khổ sai thì cũng được hết.
Anh Long lập tức nghĩ đến việc để cho hai bố con bọn họ đến mỏ quặng. Nơi đó đều là người của anh ta, có người trông chừng cho nên bọn họ chắc chắn cũng không dám chạy trốn. Mà cho dù biết đây là chủ ý của Bạch Hoài An, bọn họ cũng không thể đi tìm cô để gây phiền toái.
Cô gái nhỏ đã mang đến cho anh ta nhiều lợi ích như vậy, cho nên anh ta cũng nên vì sự an toàn của cô mà cân nhắc một chút.
Huống chi, tội của hai bố con nhà này có thể sánh ngang với tội ác tày trời, bọn họ vậy mà lại ra tay với chính người thân của mình. Đúng là bọn ác quỷ khoác lên thân lớp da người. Cho dù tay bọn họ đã dính nhiều máu tanh, nhưng bọn họ lại không cảm thấy có một chút hối hận nào.
Giết người thân của mình giống như giết chết một con gà, một con vịt mà không hề cảm thấy có một chút gánh nặng nào.
Người như vậy bị rơi vào kết quả như ngày hôm nay đã coi như là nhẹ nhàng rồi.
Dưới sự tác động của anh Long, chỉ sợ cả đời của hai bố con nhà này sẽ bị mắc kẹt ở đó. Thứ đang chờ đợi bọn họ chỉ có lao động không ngừng, vĩnh viễn làm việc không ngừng, nhưng lại không có một chút thù lao hay tài sản nào.
Đây mới là tra tấn lớn nhất đối với bọn họ.
Sau khi hai bố con nhà họ Bạch bị đưa đi, bà cụ cứ đi theo phía sau đám người mà không ngừng cầu tình. Nhìn thoáng qua, trông bà cụ vừa đáng thương lại vừa đáng hận.
Người dẫn đầu nhận được điện thoại, đưa tay ngăn cản bà cụ với giọng điệu dịu dàng nhưng trên mặt lại không có một chút nhân từ nào: “Bà cụ, bà không thể đi theo. Với cơ thể này của bà, nếu đi đến khu mỏ quặng, không đến hai ngày, cả người bà đã tan thành từng mảnh. Đến lúc đó, chúng tôi lại phải chuẩn bị tiền để mua quan tài cho bà. Cháu gái của bà là người tốt, cô ấy đã đến cầu xin anh Long của chúng tôi giữ cho bà một chỗ để ở, tránh việc bà phải ngủ ngoài đường”
Anh ta vừa nói vừa lôi kéo bà cụ đi một chiếc xe khác rồi vừa đi vừa thở dài: “Để tôi nói cho bà nghe, bà đúng là già rồi nên mắt bị mờ, tốn hết tâm tư để nuôi một kẻ vô hơn. Nếu như bà đối xử với đứa con trai nhỏ của mình tốt hơn một chút thì chắc chắn bà cũng sẽ không rơi vào kết quả như hiện tại đầu”
Bà cụ Bạch vốn còn đang giãy dụa, nhưng sau khi nghe thấy anh ta nói đến Bạch Quang Nhật thì theo bản năng mà tỏ ra có chút sửng sốt.
Nhiều năm trôi qua, trong đầu bà cụ đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của đứa con trai nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ ánh mắt mỗi lần thằng bé đến thăm mình.
Bà cụ cũng mong muốn mình có thể đối xử tốt với ông ấy nhưng hy vọng đó đã bị hủy diệt hoàn toàn chỉ vì một ánh mắt.
Tuy bà cụ có sự oán hận đối với Bạch Quang Nhật, nhưng lại không thể không thừa nhận, đứa con trai nhỏ này mới chính là đứa con ngoan thật sự. Cho dù bà cụ đã đối xử với ông ấy không được tốt nhưng ông ấy vẫn lấy đức báo oán và vẫn luôn nghĩ mọi cách để giúp bà cụ có một cuộc sống thật tốt rồi còn tận lực hiếu thuận với bà cụ.
Trong khi đó, đứa con trai lớn mà bà cụ vẫn luôn yêu thương, cho dù bà cụ đã dốc hết tất cả sự yêu thương cho ông ta, nhưng ông ta lại chỉ oán hận bà cụ rồi còn ra tay với bà cụ.
Nếu Bạch Quang Nhật còn sống, bà cụ nhất định sẽ không rơi vào kết quả này đi, đáng tiếc ông ấy đã chết…
Khi bà cụ còn đang thấy hoảng hốt thì bà cụ đã được đưa lên xe.
Chiếc xe di chuyển trong một khoảng thời gian dài rồi mới dừng lại.
Người đàn ông kéo bà cụ xuống, chỉ vào một viện dưỡng lão vô cùng cũ kỹ, thậm chí còn có chút rách nát ở trước mặt rồi nói: “Sau này bà sẽ ở nơi này. Ở bên trong còn có không ít những người già không có người chăm sóc Anh ta nói xong thì đặt một chiếc ví vào tay bà cụ: “Đây là số tiền cháu gái của bà đã chuẩn bị cho bà. Số tiền này đủ để bà tự thích nghi trong một thời gian.
Tuy nơi này là viện dưỡng lão, nhưng bởi vì không có con cái trả tiền, mà chỗ này cũng không nuôi được người nhàn rỗi, vì thế tốt nhất bà cũng nên làm một chút công việc trong tầm khả năng của mình rồi tiết kiệm cho mình một ít tiền. Chi phí cho sinh hoạt và đau ốm, khám chữa bệnh sau này đều phải kiếm từ bên trong này.”
Người đàn ông đó nói xong cũng không đợi bà cụ trả lời mà trực tiếp lái xe rời đi.
Lúc này, chỉ còn lại một mình bà cụ đứng trước chiếc cổng cũ kỹ.
Có lẽ nghe thấy tiếng xe, cánh cửa được mở ra từ bên trong và có một người phụ nữ trung niên bước ra.
Khuôn mặt của bà ta mang theo thái độ rất ôn hòa. Nhìn qua thì thấy có vẻ rất dễ ở chung. Khi thấy bà cụ Bạch vẫn còn ngơ ngác đứng ở trước cửa, bà ta đã mỉm cười rồi chào hỏi: “Dì chính là dì Bạch mới tới đúng không? Vừa rồi đã có người gọi điện thoại, nói là sẽ đưa dì tới đây.”
Khi viện trưởng nói chuyện, một số người già khác cũng từ bên trong đi ra rồi đánh giá bà cụ và thì thầm: “Con trai và con gái của bà ấy đều không có ở đây sao?”
“Chắc là vậy, nếu không sao bà ấy lại đến chỗ này được chứ?”
Lúc này, bà cụ Bạch mới bình tĩnh lại và nghe được tiếng bọn họ nghị luận mà cười khổ một tiếng.
Tại sao bà cụ lại không có con cái, hai đứa con trai của bà cụ, một người đã chết, một người khác và cháu trai của bà cụ đã bị bắt đi để trả nợ. Mà đứa cháu gái còn lại duy nhất lại có mối hận thù sâu sắc với bà cụ, cho nên cô sẽ không bao giờ nuôi dưỡng bà cụ.
Rõ ràng bà cụ có con cái nhưng lại rơi vào tình cảnh không có người phụng dưỡng. So với việc không có con cái thì chuyện này lại càng làm cho người ta xuýt xoa, nhưng tất cả cũng đều là do bà cụ tự làm tự chịu.
Hiện tại viện dưỡng lão rách nát này là nơi duy nhất mà bà cụ có thể ở lại. Mà có một nơi có thể che gió tránh mưa, có thể ăn một miếng cơm nóng đã là không tồi rồi.
Bà cụ gật đầu với viện trưởng, nói: “Đúng vậy, là tôi”
Viện trưởng vừa trò chuyện vừa đưa bà cụ vào trong: “Dì cũng nên biết một chút về tình hình trong viện dưỡng lão của chúng tôi. Trong viện dưỡng lão này, ngoài tôi ra còn có một dì nấu ăn, bởi vì không có tiền để mời nhân viên khác, cũng không đủ khả năng để chữa những bệnh nặng của người già”
Bà cụ Bạch gật đầu rồi quan sát tình hình bên trong. Quả nhiên bà cụ nhìn thấy một người già ở bên trong, tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng tình trạng của thân thể vẫn còn khá tốt.
Sân ở đây cũng không phải là rất lớn, nhưng mọi thứ đều đầy đủ.
Không ít người đang ngồi ở đó, trong không giống với một viện dưỡng lão có những người nhàn rỗi nói chuyện phiếm và phơi nắng. Phần lớn những người già ở nơi này đều đang bận rộn, trong tay bọn họ đều cầm đủ loại đồ.
Một số thì dán hộp giấy, một số xâu chuỗi hạt, một số khác lại đan len, một số thì ngồi làm chổi…
Không ai rảnh rỗi, chỉ có lao động mới có thể đảm bảo việc bọn họ có thể sống ở đây.
Viện trưởng giới thiệu cho bà cụ. Khi thấy bà cụ không có tài năng gì thì bảo bà cụ đi làm công việc dán hộp giấy.
Vài ngày sau, bà cụ ngồi trên băng ghế nhỏ, ngón tay khô héo không ngừng cử động, động tác máy móc. Mà trên mặt bà cụ lại chỉ thấy một vẻ đờ đẫn.
Người bên cạnh muốn nói chuyện với bà cụ cũng không dám, bọn họ đều cảm thấy bà cụ này thật trầm lặng.
Bà cụ Bạch dán xong một ít hộp giấy mà thở không ra hơi. Lúc này, bà cụ lại nhớ đến đứa con trai nhỏ của mình. Mấy ngày này, bà cụ rất hay nhớ đến Bạch Quang Nhật.
Khi còn bé, đứa con cả đã là đứa trẻ không ngoan ngoãn lại rất thích làm ầm ĩ, nhưng Bạch Quang Nhật lại rất ngoan ngoãn. Có vẻ như ông ấy đã phát hiện ra mẹ không thích mình, cho nên từ thời thơ ấu ông ấy chưa từng khóc nháo.
Đứa nhỏ còn đang ở trong tã lót đã bị mẹ coi thường, nhưng đến lúc đói bụng mà cũng không kêu lên. Cả người cứ nhỏ bé như vậy, khi nào thấy vô cùng đói bụng thì cũng chỉ biết hừ hừ hai tiếng.
Sau khi lớn lên, ông ấy cũng rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ để cho bà cụ phải lo lắng. Mười tám mười chín tuổi, vì để cung cấp tiền cho anh trai đi học, ông ấy không hề lấy một đồng nào, cứ như vậy mà chạy ra ngoài làm việc.
Lúc Bạch Đại Hùng chỉ biết ngửa tay xin tiền bà cụ thì mỗi tháng Bạch Quang Nhật đều gửi tiền về cho bà cụ. Trong thư, ông ấy còn dặn dò bà cụ không nên chỉ lo cho một mình anh trai mà cũng nên tự mua cho mình chút đồ dinh dưỡng và chăm sóc cơ thể của mình cho tốt.
Lúc đó, bà cụ đã nói gì? Bà cụ đã xé nát lá thư rồi trách ông ấy máu lạnh, trong lòng không nghĩ đến anh trai của mình. Bà cụ còn nói ông ấy ở bên ngoài đã lâu, học được giọng điệu nói năng ngọt xớt, cho rằng ông ấy muốn đòi lại vài thứ tốt từ chỗ mình cho nên đã viết thư lại để chửi mắng ông ấy một trận.
Bây giờ nhớ lại, một cậu bé mới mười tám tuổi, một mình làm việc bên ngoài, nhìn thấy lá thư từ quê hương mà mở ra với sự vui vẻ, nhưng lại chỉ nhìn thấy sự khiển trách và đề phòng của mẹ.
Vào lúc đó, không biết ông ấy có tâm trạng như thế nào?
Bà cụ lại nhớ tới, một khoảng thời gian rất lâu về trước, khi Bạch Quang Nhật chuẩn bị khởi nghiệp, trên tay thiếu tiền, cho nên ông ấy đã đến xin bà cụ. Lúc trước, số tiền mà Bạch Quang Nhật kiếm được đều để hiếu kính với bà cụ nhưng lúc đó lại muốn đến mượn tiền của bà cụ.
Mà đứa bé năm đó cũng không dám nói muốn, chỉ cẩn thận dùng chữ “mượn”, vì ông ấy sợ bà cụ sẽ tức giận.
Nhưng bà cụ đã đuổi vợ chồng họ ra ngoài.
Vợ chồng Bạch Quang Nhật đã vô cùng cố gắng. Vất vả lắm hai người mới thành công trong việc khởi nghiệp và mang theo chút đồ đến tận hiếu với bà cụ. Bà cụ đã giữ lại đống đồ đó rồi đuổi người ra ngoài, đến ngay cả một bữa cơm cũng không để bọn họ ở lại.
Khi đó, bà cụ nghĩ đến đứa con trai nhỏ đã thành công, những đứa con trai lớn lại không thành công, sợ đứa con trai nhỏ mà ở lại sẽ làm cho đứa con trai lớn cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng mà đứa con trai hiếu thảo như vậy lại chết trong tay anh trai ruột của mình. Mà ngay cả một đám tang đàng hoàng cũng không có.
“Bà cụ Bạch, sao bà lại khóc, có phải bị cắt vào tay hay không?” Người bên cạnh nhìn bà cụ đã vào viện dưỡng lão này được mấy ngày. Lúc này, sắc mặt của bà cụ chỉ có một vẻ âm trầm mà không hề có biểu cảm gì khác. Bà cụ ngồi trên băng ghế nhỏ, nước mắt cứ liên tục rơi xuống, cho nên người đó mới vội vàng mà lo lắng nói.
Bà cụ Bạch lau sạch nước mắt rồi đáp một cách có lệ: “À, cạnh giấy quá sắc bén, cho nên bị cứa vào tay”
Bàn tay không bị cắt đứt, nhưng trái tim giống như bị khoét một lỗ lớn, máu tươi cứ không ngừng chảy ra ngoài.
Bà cụ cảm thấy hối hận, hối hận vì lúc Bạch Quang Nhật còn sống đã không thương yêu ông ấy. Bà cụ không xứng làm một người mẹ. Trên thực tế, cho dù có chết, bà cụ cũng không còn mặt mũi nào để đến gặp ông ấy nữa.
Hy vọng kiếp sau, đứa con trai nhỏ ngoan ngoãn của bà ấy có thể đầu thai vào một gia đình tốt, không bao giờ gặp lại người mẹ không có trách nhiệm như bà cụ nữa.