Chương 173: Bán cháu gái

Tiếng gọi này đúng là rất giòn giã, Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì khóe môi nở nụ cười. Anh xoay xoay cái bút trong tay rồi đánh giá bà cụ Bạch bằng ánh mắt hờ hững.

Trước đây anh đã điều tra về bà cụ và biết được những chuyện tuyệt vời mà bà cụ đã làm. Bây giờ thấy mặt bà cụ nên anh càng đồng ý với câu “Tâm sinh tướng” của người xưa.

Bà cụ cũng không còn ít tuổi nữa, cũng sáu mươi bảy mươi rồi. Tóc được nhuộm đen, trên mặt là những nếp nhăn trũng sâu, có đôi mắt hình tam giác ngược, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, lúc nhìn người thì ánh mắt có vẻ u ám và cay nghiệt. Vóc người bà cụ vừa nhỏ vừa gầy, liếc mắt qua thôi là cũng khiến người khác không thích.

Bà cụ thấy ánh mắt đánh giá của Hoắc Tùng Quân thì động tác vô cùng mất tự nhiên vì quá căng thẳng, cũng không thấy Hoắc Tùng Quân có chút tôn kính nào đối với bề trên cả.

Trên mặt bà cụ là vẻ nịnh bợ: “Cháu rể à, cháu và Hoài An nhà bà đã bên nhau lâu như vậy rồi mà bà vẫn chưa chính thức gặp mặt cháu”

Bà cụ vừa nói vừa lấy ra một cái túi đưa cho Hoắc Tùng Quân: “Bà cũng không biết mấy đứa thanh niên như cháu thích gì nên mang theo hộp trà qua đây làm quà”.

Hoắc Tùng Quân nhìn hộp trà bà cụ vừa đưa qua thì vừa bực mình vừa buồn cười.

Anh đã quản lý Hoắc Kỳ thời gian dài như vậy rồi, sao anh có thể không biết nhãn hiệu trà mà mình thường dùng để tiếp khách là gì chứ. Dưới đáy hộp trà còn dán một chữ “Hoắc” vô cùng chói mắt kia…

Không ngờ bà cụ này lại cầm đồ của Hoắc Kỳ đến làm quà cho anh, đúng là làm người ta cạn lời mà.

Bà cụ không để ý đến biểu cảm trên mặt Hoắc Tùng Quân nên tiếp tục nói: “Bà là người hiểu rõ Hoài An nhất đấy, thế nên hôm nay bà mới đặc biệt đến đây gặp cháu, coi như thay Hoài An nhà bà kiểm định”

“Bà thực sự là bà nội của Hoài An à?” Đột nhiên Hoắc Tùng Quân hỏi một câu.

Bà cụ Bạch nghe thế thì sững người rồi vội vàng nói: “Còn giả bộ được à? Bố của Hoài An tên là Bạch Quang Nhật, là con trai thứ hai của bà”

Hoắc Tùng Quân xoay xoay rồi đặt cây bút trong tay xuống. Mi mắt anh rủ xuống rồi nói bằng giọng thờ ơ: “Ồ? Thật không vậy? Tôi mới nghe Hoài An nhắc đến bố mẹ của cô ấy thôi chứ chưa nghe cô ấy nhắc đến bà nội bao giờ. Sao tôi biết được bà có phải bà nội thật hay không.”

“Bà… Bà… Sao bà có thể là giả được, bà là bà nội của Hoài An thật mà. Bình thường bà sống cùng con cả..” Bà cụ bắt đầu nóng nảy, không ngờ Hoắc Tùng Quân lại nghi ngờ thân phận của mình.

Hoắc Tùng Quân cong môi cười rồi nhìn bà cụ: “Vậy bà lấy gì chứng minh đây?”

Anh nói xong, thấy chiếc điện thoại đang treo trên cổ bà cụ thì hỏi: “Vậy bà có ảnh chụp chung với Hoài An không? Hoặc là ảnh hồi bé của cô ấy, lịch sử trò chuyện WeChat chẳng hạn… À, tôi quên mất là bà đã lớn tuổi rồi, không cần lịch sử trò chuyện Wechat, lần cuối cùng bà và Hoài An nói chuyện là khi nào, bà cho tôi xem lịch sử cuộc nói chuyện gần đây nhất của bà và cô ấy là đi”

Nghe anh nói vậy thì bà cụ vô cùng bối rối.

Bà cụ không có gì cả, đừng nói là ảnh chụp chung, ngay cả số điện thoại của Bạch Hoài An mà bà cụ còn không có nên tất nhiên cũng sẽ không có lịch sử trò chuyện rồi.

Thấy vẻ mặt căng cứng của bà cụ thì Hoắc Tùng Quân bật cười: “Không thể thể được, không phải bà nói bà là người hiểu Hoài An nhất à? Sao lại không có một trong những bằng chứng mà tôi vừa đề cập? Theo tôi thấy thì bà giả mạo bà nội cô ấy đến Hoắc Kỳ lừa đảo rồi. Xem ra tôi phải bảo nhân viên bảo vệ đưa bà đến đồn cảnh sát thôi.”

Anh nói rồi định ấn phím trên điện thoại để bàn.

Bà cụ Bạch vô cùng bối rối, vừa đến lần đầu nên bà cụ không muốn lại bị bảo vệ lôi ra ngoài thêm lần nữa đâu. Vậy là bà cụ cắn răng rồi nói thẳng: “Hoắc Tùng Quân, tôi nói thật là giữa tôi và Bạch Hoài An có quan hệ bà cháu nhưng tình cảm cũng bình thường thôi. Thế nhưng tôi đúng là mẹ của Bạch Quang Nhật. Tôi có ảnh của nó đây.”

Bà cụ Bạch nói xong thì cầm điện thoại lên, lật qua lật lại một hồi lâu mới giơ điện thoại lên cho Hoắc Tùng Quân xem. Đó là tấm ảnh chụp chứng minh thư nhân dân trước kia của Bạch Quang Nhật.

Hoắc Tùng Quân liếc mắt nhìn tấm ảnh một cái rồi nói bằng giọng mỉa mai: “Nói đi, bà đến Hoắc Kỳ có chuyện gì?”

Câu hỏi này của anh như đã công nhận thân phận của bà cụ.

Bà cụ Bạch thở phào nhẹ nhõm, nghe anh hỏi tới chủ đề chính thì vội vàng nói: “Mặc dù tôi với Bạch Hoài An chỉ là quan hệ bà cháu bình thường nhưng dù sao trên danh nghĩa thì tôi vẫn là bà nội của nó. Bố mẹ nó đã mất nên tôi chính là người thân duy nhất của nó. Nếu cậu muốn kết hôn với nó thì phải có sự đồng ý của tôi”

Trên mặt Hoắc Tùng Quân bắt đầu hiện ra vẻ hứng thú, anh nhíu mày hỏi: “Vậy phải làm thế nào thì bà đây mới đồng ý nhỉ?”

Thấy anh hỏi vậy thì trên mặt bà cụ tràn ngập vẻ đắc ý. Đúng là không có người đàn ông nào lại không thích khuôn mặt đó của Bạch Hoài An. À không, phải nói là ngay cả Hoắc Tùng Quân cũng bị con bé đó làm cho chết mê chết mệt.

Bà cụ nói: “Hoài An nhà chúng tôi lớn lên trong điều kiện hoàn cảnh rất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp lại thông minh, sắc sảo. Bây giờ con bé còn là nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng, thế nên chắc chắn không thể thiếu tiền sính lễ được. Cậu phải đưa cho nhà chúng tôi, đưa cho nhà chúng tôi.”

Bà cụ cúi đầu xuống cau mày suy nghĩ một lát rồi đưa ra một cái giá: “Mười bảy tỷ rưỡi, cậu phải đưa cho nhà chúng tôi mười bảy tỷ rưỡi!”.

“Chậc!” Trên mặt Hoắc Tùng Quân là vẻ khinh thường: “Có mười bảy tỷ rưỡi thôi à? Bà cũng khinh thường Hoài An quá rồi đấy, mười bảy tỷ rưỡi sao xứng với cô ấy?”

Bà cụ nghe vậy thì hai mắt trợn ngược lên, cả người thì ngây ngẩn. Một lúc lâu sau bà cụ mới phản ứng lại, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Xem ra con khốn Bạch Hoài An này cũng đáng giá phết đấy chứ.

Bà cụ chà xát hai bàn tay vào nhau, cố gắng kiềm chế vẻ mừng rỡ trên mặt rồi nói bằng vẻ căng thẳng: “Không phải do tôi sợ đòi nhiều sẽ khiến nhà cậu nghĩ rằng nhà họ Bạch chúng tôi bán con gái, cháu gái hay sao? Khụ, nếu cậu đã có lòng thì thêm một chút cũng được. À đúng rồi, cậu còn phải sắp xếp cho bác cả của Hoài An một chức vụ nào đó trong công ty cậu. Còn chức vụ gì thì tùy cậu sắp xếp”

Bà cụ nói xong, Hoắc Tùng Quân còn chưa kịp đáp lời thì lại tiếp tục: “Nhưng mà lúc đó Hoài An là vợ của cậu rồi, vậy thì bác cả của mợ chủ nhà họ Hoắc cũng không thể có chức vị quá thấp đúng không? Điều này không cần nói cũng biết mà”

Tòa cao ốc của Hoặc Kỳ vô cùng hoành tráng, môi trường làm việc ở đây cũng rất tốt, lại còn là công ty của cháu rể. Vậy thì đãi ngộ ở đây chắc chắn tốt hơn công ty cũ rất nhiều lần rồi.

Bà cụ Bạch càng nghĩ càng thấy hay, đã bắt đầu chờ mong con trai mình thể hiện uy quyền ở Hoắc Kỳ, chức vụ sẽ lên như diều gặp gió.

Tiếng ngón tay gõ nhẹ lên bàn của Hoắc Tùng Quân kéo suy nghĩ của bà cụ lại.

Anh mỉm cười, dường như trong mắt đang lộ ra tia sáng, sống mũi vừa cao vừa thẳng, trông vô cùng ưa nhìn và dễ gần nhưng khí thế của anh quá mạnh mẽ, mặt trời còn chiếu rọi vào người anh khiến đối phương không dám nhìn thẳng.

Anh trả lời: “Hoài An là cô gái tôi yêu nhất cuộc đời này, cũng là cô gái duy nhất có thể khiến tôi rung động. Để được kết hôn với cô ấy, tất nhiên là tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào cả, tốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ mong cô ấy có thể sống tốt hơn. Tôi định lấy ra ba trăm năm mươi tỷ làm sính lễ cho cô ấy.”

Anh vừa nói dứt lời thì bà cụ hít sâu vào một hơi, ngón tay không kiềm chế được mà run rẩy.

Ba trăm năm mươi tỷ, là ba trăm năm mươi tỷ đấy, đủ để cả nhà họ sống trong sung sướng cả đời.

Thế nhưng vẫn chưa xong, Hoắc Tùng Quân tiếp tục nói: “Cũng không thể thiếu nhà và xe được. Tôi có biệt thự và bất động sản ở rất nhiều nơi trên cả nước. Chỉ cần Hoài An thích thì tôi sẽ để cô ấy đứng tên. Còn có các trang viên ở nước ngoài nữa, chỉ cần cô ấy muốn thì tôi sẽ cho cô ấy hết”.

Bà cụ cố gắng kiểm soát để bản thân mình không ngất đi, ngón tay run lên như bị bệnh động kinh, đang chuẩn bị nói mấy câu để khen Hoắc Tùng Quân thì ai ngờ lại nghe anh nói: “Tất nhiên là tôi sẽ giao toàn bộ sính lễ cho Hoài An, còn bà và bác cả của Hoài An không hề dưỡng dục cô ấy dù chỉ một ngày, chỉ có quan hệ trên danh nghĩa, trên giấy tờ vậy thôi. Thế nên tôi sẽ không cho các người bất cứ thứ gì cả. Trước đây thế nào thì sau này cũng như vậy. Hôm đám cưới của chúng tôi diễn ra, nếu các người muốn đến tham dự thì tôi sẽ chuẩn bị một bàn tiệc cho các người, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác!”

Ngực bà cụ như có thứ gì nghẹn lại, hai mắt đảo một vòng, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Ba trăm năm mươi tỷ, còn có nhà, xe, trang viên ở nước ngoài,… tất cả những thứ ấy vừa rời xa tầm tay của họ một cách dễ dàng.

Bà cụ như vừa phải chịu đả kích vô cùng lớn, một lúc lâu sau mà vẫn không phản ứng lại được. Bà cụ chỉ tay vào mặt Hoắc Tùng Quân, sắc mặt tái nhợt còn ngón tay thì phát run: “Cậu… Cậu… Cậu dám đùa giỡn với tôi, cậu không muốn cưới Hoài An..”

Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì cười: “Hoài An có lấy tôi hay không cũng là do cô ấy quyết định, bà không quyết định thay cô ấy được đâu. Đừng lấy mấy chuyện này ra để hù tối nữa.”

Nét mặt bà cụ căng cứng lại, định nói thêm gì đó thì Hoắc Tùng Quân tiếp tục nói: “À đúng rồi, những chuyện trước kia bà đã làm tôi vẫn còn nhớ kỹ đấy. Bố Hoài An vừa qua đời, bà đã đuổi hai mẹ con cô ấy ra khỏi nhà, lúc đó Hoài An bị mù còn mẹ cô ấy thì đang bị bệnh nặng. Có thể làm ra được loại chuyện như vậy mà bà vẫn còn muốn mượn danh nghĩa của cô ấy để mọi tiền của tôi à? Bà nghĩ cũng được quá rồi đấy”

Sao… Sao nó lại biết chuyện này?

“Có phải con Bạch Hoài An nói cho cậu biết không? Đừng nghe nó nói bừa…” Bà cụ Bạch muốn thanh minh mấy câu.

“Chậc chậc chậc.” Hoắc Tùng Quân xua tay, cắt ngang lời nói của bà cụ rồi tắt ngấm nụ cười, cả khuôn mặt trở nên vô cùng lạnh lùng: “Vậy thì chắc là bà không biết rồi. Tôi và Hoài An đã kết hôn từ bốn năm trước, ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy chính là ngày bà đuổi hai mẹ con cô ấy ra khỏi nhà đấy!”

Trong kinh ngạc không có vui mừng, đã dự tính nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn là như thế này ư?

Bà cụ nghe anh nói xong thì ngã thẳng xuống đất ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play