Chương 163: Chạy trốn
Bạch Hoài An khẽ nhíu mày, hình như trong âm thanh còn pha chút sợ hãi, rốt cuộc là đằng trước đang xảy ra chuyện gì?
Cô vội vã chạy tới phía trước, không phải là để hóng chuyện, mặc dù mẹ Hoắc không có nhân tính, nhưng dù gì bà ấy cũng là mẹ ruột của Hoắc Tùng Quân, Bạch Hoài An không thể giương mắt nhìn bà ấy xảy ra chuyện được.
Cô vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy hai người đàn ông cầm dao dí vào cổ mẹ Hoắc, kéo bà lên một chiếc xe màu đen Quản lý bên cạnh sợ đến ngây người, muốn báo cảnh sát nhưng lại sợ hãi con dao sắc bén ở trong tay hai người đàn ông kia nên không dám tiến lên phía trước.
Mẹ Hoắc bị dọa sợ đến phát hoảng, trong lúc bị lôi kéo, cặp kính râm bản lớn trên mặt bà ấy rơi xuống dưới đất khiến cho khuôn mặt đẫm nước mắt cũng bị lộ ra, bà ấy liều mạng vùng vẫy muốn thoát ra.
Tuy là cuộc sống của mẹ Hoắc an nhàn sung sướng, làn da được bảo dưỡng cẩn thận nhưng hai năm gần đây bà ấy ăn nhiều nên mập lên không ít, khiến cho trọng lượng cơ thể có chút nặng, hai tên đàn ông lực lưỡng chật vật một lúc vẫn chưa kéo được bà ấy lên xe.
Bạch Hoài An khẽ thở dài một hơi, vừa rồi trong lúc chờ tới số của mình ở ngân hàng, cô cũng đã từng gặp qua hai người này rồi, hình như họ cũng đến đó để làm việc gì đó. Chắc là do mẹ Hoắc lớn tiếng khoe khoang sự giàu có nên mới bị hai người đó để ý, dám cả gan ra tay ở ngay trước cửa ngân hàng.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, mẹ Hoắc luôn có xe đưa đón, nếu như trở về nhà họ Hoắc rồi thì hai người đó làm gì có cơ hội mà ra tay.
Mọi người xung quanh la hét hoảng loạn đến chói tại nhưng vẫn không có ai dám tiến lên, mẹ Hoắc bây giờ đã vô cùng chật vật, cố gắng bám chặt vào cửa xe, không chịu buông tay.
Bạch Hoài An không còn cách nào khác, âm thầm cởi giày, xách lên trong tay, từ từ lặng lẽ tiến lại gần phía của hai người kia.
Khoảng cách càng lúc càng gần, tim của cô đập cũng nhanh hơn bình thường, cô nhân lúc hai người đó không để ý tới mình, cầm giày đập về phía bọn họ.
Đôi giày của Bạch Hoài An tuy rằng có chút nhỏ nhưng vừa đủ để đánh vào mặt của hai người đó khiến cho họ vô thức buông tay mẹ Hoắc để che mặt của mình. Ngay lúc đó, Bạch Hoài An tiến lên, nắm lấy cổ tay của mẹ Hoắc, kéo bà ấy chạy ra chỗ khác.
Vốn dĩ cô chỉ định dắt bà ấy đến chỗ của quản lý ở bên kia cho an toàn, sau khi tới nơi thì cô sẽ len lén rời đi, ai ngờ hết lần này tới lần khác, trong đám người vây quanh xem có mấy người liên tục lao ra.
Những người đó đều cùng một phe với nhau, Bạch Hoài An không biết có còn bao nhiêu người nằm vùng nữa, chỉ đành cắn răng, chạy như điên, kéo mẹ Hoắc theo hướng khác Những người đó thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau theo hướng hai người chạy tới, vô cùng hung hãn.
Mẹ Hoắc vừa chạy vừa hét toáng lên, khiến cho Bạch Hoài An không nhịn được mà quay đầu lại, trừng mắt nhìn bà ấy, nói: “Bà đừng hét nữa, mấy người đó nhắm vào bà đó, bà tiết kiệm sức lực để chạy đi”
Nghe tiếng bà ấy thét đến chói tai, khiến cho hai lỗ tai của Bạch Hoài An cũng bắt đầu cảm thấy đau rồi.
Mẹ Hoắc quay về phía sau, nhìn thấy một đám người đuổi theo không ngừng thì mới ngậm miệng lại, để mặc Bạch Hoài An kéo đi đâu thì kéo.
Lúc này An Bích Hà tính toán thời gian, căn chuẩn giờ xuất hiện ở cửa ngân hàng, nhìn thấy ở ngoài cửa hỗn loạn đúng như theo kế hoạch, không cần để ý kỹ đã vội vàng xông vào, hét lớn tiếng: “Các người không được đụng vào bác gái, mau buông bác ấy ra.”
Sau khi xông được vào trong đám người, lúc này cô ta mới nhận ra ở đây không có bóng dáng của mẹ Hoắc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng là cô ta đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ rồi sao? Người đâu hết rồi?
Những người ở xung quanh đều có vẻ mặt khó hiểu nhìn An Bích Hà, cô ta đành phải kéo một người lại hỏi: “Vừa rồi tôi nghe nói ở đây có người cầm dao đến định giết người cướp của..”
“Cô tới chậm rồi” Người đi đường nói.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” An Bích Hà có chút sửng sốt, không lẽ nào người mà cô ta sắp xếp đã bị chế ngự rồi? Làm sao có thể như vậy được!
Rõ ràng ngoại trừ hai người cầm dao thì cô ta còn sắp xếp thêm rất nhiều người nằm vùng phía sau nữa. Dựa theo cô ta tính toán thì ngân hàng chỉ có vài tên bảo vệ, không thể chế ngự đám người mà cô ta sắp xếp nhanh như vậy được.
Rõ ràng cô ta nghe lén được hôm nay mẹ Hoắc sẽ ra khỏi nhà, tới đây để xử lý vài việc, không mang theo bất kỳ một tên vệ sĩ sao, chỉ có một tên tài xế khá lớn tuổi đi theo mà thôi mà?
Người đi đường kia vừa được tận mắt chứng kiến những chuyện vừa xảy ra nên vô cùng hưng phấn kể lại với An Bích Hà: “Trước khi cô tới đây khoảng một phút, quý bà kia đã được một cô gái trẻ cứu đi rồi”
Khuôn mặt của An Bích Hà đờ đẫn, cô ta vất vả sắp xếp nhiều như vậy, tất cả đều uổng phí công sức rồi?
Người đi đường như không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Không ngờ đám bắt cóc đó lại có nhiều người như vậy, không biết hai người đó có bị đuổi kịp hay không nữa. Nhưng mà không sao, quản lý cũng đã dẫn người đuổi theo rồi, cũng đã báo cảnh sát rồi, vậy nên chắc là hai người đó sẽ không sao đâu.”
Trên thực tế, Bạch Hoài An cảm thấy mình chạy nhanh đến mức muốn tắt thở rồi vậy mà đám người kia vẫn không ngừng đuổi theo, giống như là nhìn chằm chằm vào bọn họ, vô cùng dữ tợn.
“Ai bảo bà khoe khoang sự giàu có làm gì, hấp dẫn đám ruồi muỗi này. Nếu như vẫn không có ai tới cứu chúng ta, sợ là chúng ta sẽ bị chúng đuổi kịp rồi, tôi cũng bị bà làm cho liên lụy rồi”
Bạch Hoài An thở hổn hển nói, vị trí của cái ngân hàng này vốn đã lệch rồi, mặc dù chỉ có vài người nhưng hình như là do biểu cảm của đám người kia hung hãn quá, nên không có ai dám đứng lên giúp đỡ.
Lúc này mẹ Hoắc đã mệt tới mức không thể nói nổi, trong lòng suy nghĩ không biết có nên để đám người kia bắt mình luôn đi cho rồi hay không, dù sao bọn chúng chỉ cần có tiền, mà nhà họ Hoắc thì được cái không có gì ngoài tiền.
À mà thôi, bà ấy còn yêu cuộc sống lắm, không dám mạo hiểm như vậy.
Bạch Hoài An cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện trên cổ tay mình có đeo một cái túi nhỏ, đôi mắt cô sáng rực lên, trong đầu nảy ra một kế hoạch.
Nếu như không có ai chịu lại đây giúp đỡ thì cô sẽ thu hút mọi người lại để chắn tầm nhìn của đám người kia.
Bạch Hoài An cầm cái túi trong tay, lấy ra mấy xấp tiền rồi ném lên trời, giống như một vị tiên nữ tung hoa, màu xanh dương của tờ năm trăm nghìn phủ kín một góc trời, rơi đầy xuống đất.
“Có người ném tiền kìa, mau mau nhặt đi bà con ơi”
Câu nói này đã hấp dẫn một đám người chạy tới, mặc dù việc này không liên quan đến mình nhưng người qua đường cũng chen chúc nhau vây lại, tập trung ở giữa đường, bắt đầu nhặt tiền, người kéo đến càng ngày càng nhiều, lấp đầy cả một con đường.
Nhờ vậy đã tạo nên một bức màn ngăn cách giữa hai người Bạch Hoài An và đám người bắt cóc hung hãn phía sau.
Nhìn thấy đám người kia đuổi kịp tới nơi nhưng bị một đám người đi đường nhặt tiền chặn lại đến mức không tài nào đi qua được, trên khuôn mặt của Bạch Hoài An và mẹ Hoắc nở nụ cười tươi.
Cuối cùng cũng được cứu rồi.
Nhưng hai người không dám thả lỏng, vẫn tiếp tục chạy, trốn vào trong một cái hẻm nhỏ vắng vẻ, đợi một lúc lâu sau, không thấy đám người kia đuổi theo nữa trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Hoài An dựa vào vách tường thở dốc, trên trán tràn đầy mồ hôi, sợi tóc đen nhánh dính trên khuôn mặt, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động của mẹ Hoắc vang lên, là quản lý ngân hàng gọi tới.
Người ở đầu dây bên kia dè dặt, cẩn thận nói, trong giọng nói lộ rõ vẻ lấy lòng: “Bà Hoắc yên. tâm, tôi đã cho người bắt những kẻ bắt cóc lại rồi, không còn gì phải lo lắng nữa”
“Yên tâm? Cậu nói xem tôi yên tâm kiểu gì? Vừa rồi suýt chút nữa thì tôi bị đám người dùng dao đó bắt đi, suýt chút nữa thì cái mạng già này mất tại ngân hàng của các cậu đó. Đám vô dụng các cậu không một ai dám tiến lên cứu giúp mà bây giờ còn dám nói với tôi hai chữ “yên tâm”? Tôi nói cho cậu biết, từ nay trở đi tôi sẽ không thực hiện bất kỳ giao dịch gì ở ngân hàng của cậu nữa, toàn bộ các giao dịch trước đây đều sẽ rút hết.
Từ nay ngân hàng của các cậu sẽ bị đưa vào sổ đen của Hoắc Kỳ, mãi mãi sẽ không có bất kỳ sự hợp tác nào hết!”
Mẹ Hoắc gắt gỏng nói, trong giọng nói chứa đầy lửa giận, cho dù quản lý ngân hàng có xin lỗi như thế nào đi chăng nữa, bà ấy cũng mặc kệ, trực tiếp cúp điện thoại.
Trong hẻm nhỏ chỉ có mỗi Bạch Hoài An và mẹ Hoắc, từ trước đến giờ quan hệ của hai người luôn vô cùng căng thẳng, như thể nước với lửa, thế nhưng vừa rồi cô đã cứu bà ấy.
Vẻ mặt của mẹ Hoắc không được tự nhiên cho lắm, muốn bà ấy nói lời cảm ơn với Bạch Hoài An còn khó hơn lên trời, bà ấy không thể nói ra thành lời được.
Bầu không khí căng thẳng, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở mệt mỏi của cả hai người khiến cho cả hai đều vô cùng khó xử.
Một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn là Bạch Hoài An chủ động lên tiếng trước: “Bác gái, vừa rồi vì cứu bác nên tôi đã ném hết một trăm năm mươi triệu tiền mặt rồi. Tôi chỉ là một người nghèo, vì vậy tính tôi vô cùng tính toán và hẹp hòi, đối với tôi mà nói một trăm năm mươi triệu này là số tiền vô cùng lớn. Không biết là bà có thể trả lại cho tôi số tiền này được không?”
Nghe xong câu đó, những cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng mẹ Hoắc như ngừng lại, vẻ mặt của bà ấy vô cùng kỳ quái.
Bạch Hoài An này đúng là miệng mồm sắc bén, không tha cho bất kỳ ai hết.
“Số tài khoản của cô là gì?” Mẹ Hoắc lạnh giọng hỏi. Bạch Hoài An nhanh chóng nói ra số thẻ ngân hàng của mình.
Một lúc sau, điện thoại di động của cô vang lên một tiếng, cô lấy ra nhìn lướt qua, thấy tài khoản được chuyển thêm sáu trăm triệu đồng.
Bạch Hoài An ngẩng đầu, liếc mắt nhìn mẹ Hoắc, vẻ mặt khó hiểu.
Mẹ Hoắc ngước cằm, ngạo mạn nhìn cô, nói: “Một trăm năm mươi triệu là tiền bồi thường tổn thất cho cô, còn bốn trăm năm mươi triệu kia là phần thưởng cho cô.”
Bạch Hoài An không nhịn được huýt sáo một cái: “Bác gái đúng là người phóng khoáng, vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa. Nhưng mà bác gái này, nếu bác có nhiều tiền như vậy thì nên mua thêm ít đồ trang điểm chống nước đi! Khó nhìn lắm đấy”
Nói xong cô giơ tay lên với mẹ Hoắc rồi quay người rời đi.
Mẹ Hoắc thấy Bạch Hoài An trước khi đi còn chọc bà ấy một cái thì lập tức lấy điện thoại di động ra soi thử, phát hiện thấy bản thân mình do vừa rồi bị hù dọa đến mức chảy nước mắt khiến cho lớp trang điểm bị nhòe đi, đôi mắt đen thùi lùi.
Bà ấy tức giận đến mức muốn mắng Bạch Hoài An vài tiếng, ai ngờ vừa nhìn lại thì thấy cô đang bước từng bước khập khiễng trên đôi chân trần.
Đôi chân trắng nõn mọi khi đã dính đầy vết bẩn, lòng bàn chân đều là vết trầy, chảy máu tươi, đỏ thẫm cả một mảng.
Lúc này, mẹ Hoắc nhìn đến ngây người.