Chương 137: Tam quan méo mó
An Bích Hà ngẩn ra.
Chuyện hạ thuốc, quả thật là do cô ta quá nóng vội, thấy quan hệ của Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An dịu lại, cô ta mới phải hạ kế sách như vậy, nếu như có cơ hội để làm lại, cô ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
“Xin lỗi, chuyện đó quả thật là do em sai, em không nên dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy với anh” An Bích Hà cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào xin lỗi Hoắc Tùng Quân.
“Hoắc Tùng Quân, em chỉ là quá thích anh, em theo đuổi anh bao nhiêu năm như vậy, thích anh như vậy, rõ ràng đã sắp gả cho anh rồi, nhưng lại bị anh hủy hôn, anh biết em đau khổ thế nào không?”
Mắt An Bích Hà đỏ hồng, nỗi buồn vô hạn: “Em cũng là không còn đường nào nữa, cho nên mới hạ thuốc anh, đây chỉ là do em nhất thời hồ đồ”
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng, đối với nước mắt của An Bích Hà không hề động lòng, chỉ nhàn nhạt nói: “Sau đó sắp xếp người chụp ảnh lại, mượn tay Lâm Bách Châu đánh lừa Hoài An là do cô nhất thời hồ đồ sao?”
An Bích Hà hoảng rồi, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, cô ta nhận ra lời bào chữa của mình không có tác dụng nữa, mọi thứ cô ta làm đều bị Hoắc Tùng Quân nhìn thấy rõ rồi.
Vừa rồi cô ở trước mặt Hoắc Tùng Quân giống như một con hề nhảy múa vậy.
“Em… em chỉ là không muốn để anh và Bạch Hoài An đến với nhau, em sợ anh bị cô ta lừa, cô ta luôn…”
“Đủ rồi.”
Hoắc Tùng Quân không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Nếu như lần này cô đến đây, chỉ muốn nói xấu Hoài An ở trước mặt tôi, vậy thì không cần đâu, tôi không có thời gian nghe cô nói những chuyện lung tung”
Nói xong, Hoắc Tùng Quân không đợi An Bích Hà phản ứng lại, trực tiếp quay người chuẩn bị tiến vào cửa.
An Bích Hà lo lắng, vội vàng gọi Hoắc Tùng Quân lại: “Đợi, đợi một chút. Em nói, em nói” Lần này An Bích Hà đến đây quả thật muốn nói một chuyện rất quan trọng. Hoắc Tùng Quân quay đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Nói đi”.
An Bích Hà mím môi, nhịn lại sự không cam trong lòng, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Anh cũng biết chuyện Lưu Lệ Viện hại em, để em uống thuốc vô sinh rồi đúng không?”.
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân không hề thay đổi, không nói gì. “Cũng đúng, chuyện này đã sớm truyền trong vòng rồi, anh nhất định đã biết rồi”
Hốc mặt An Bích Hà đỏ hồng, cầu khẩn nhìn Hoắc Tùng Quân: “Cả đời này của em đã bị cô ta hủy hoại rồi, cho nên lần này em đến đây, là muốn xin anh lấy em”
Hoắc Tùng Quân cho rằng cô ta muốn nói chuyện giờ, không ngờ vậy mà lại nói chuyện này.
Anh cảm thấy rất buồn cười: “An Bích Hà, cô cho rằng nhà họ Hoắc là nơi thu phế liệu sao? Người nào cũng muốn, cô cũng biết trong vòng không có ai dám lấy cô, tại sao lại cảm thấy tôi vốn dĩ rất ghét cô lại lấy cô? Thật là buồn cười”.
Đừng nói An Bích Hà bây giờ không thể mang thai, cho dù có thể mang thai, anh cũng sẽ không lấy cô ta. “Anh nghe em nói xong trước đã” An Bích Hà thấy Hoắc Tùng Quân muốn đi, vội vàng xông đến, giữ áo anh lại.
Hoắc Tùng Quân củi đầu nhìn tay An Bích Hà, lạnh lùng nói: “Buông ra”
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, An Bích Hà vô thức buông tay ra, bất an nắm chặt hai tay: “Anh nghe em nói, em nói muốn anh lấy em, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, không phải vợ chồng thật sự. Hơn nữa, em còn có thể tiếp nhận chuyện anh và Bạch Hoài An ở bên nhau, con mà hai người sinh ra em cũng sẽ không cướp. Hai người có thể sống cuộc sống như hai vợ chồng bình thường, chỉ cần cho em một danh phận là được.”
“Hơn nữa”
An Bích Hà nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân: “Anh cũng biết tài sản của An Thị sau này là của em, chỉ cần anh lấy em, đợi bố em giao An Thị cho em, em sẽ đưa cho anh hết”
An Bích Hà cảm thấy điều kiện mà mình đưa ra đã rất tốt rồi, thành toàn cho Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, để bọn họ sinh con, sống giống như vợ chồng, còn cho anh tài sản nhà họ An, chuyện tốt như vậy, chỉ cần là đàn ông chắc đều sẽ đồng ý thôi.
Đợi một lúc lâu, không thấy Hoắc Tùng Quân trả lời, An Bích Hà vội vàng hỏi lại lần nữa: “Anh, Hoắc Tùng Quân, anh cảm thấy thế nào?”
“Tôi thấy cô thật sự bị điện rồi.”
Giọng nói của Hoắc Tùng Quân tràn đầy mỉa mai: “Tôi nhớ tôi không chỉ một lần nói với cô, sao người nhà họ An các người lại không hiểu tiếng người như vậy chứ?”
“Không, không phải” Trong lòng An Bích Hà tràn đầy lo lắng, cô ta không hiểu, rõ ràng mình đã oan ức cầu xin đến như vậy, sao Hoắc Tùng Quân vẫn không động lòng chứ?
“Em đã thành toàn cho anh và Bạch Hoài An rồi, anh chẳng qua chỉ là cho em một danh phận mà thôi, anh và Bạch Hoài An có thể sống như vợ chồng. Chúng ta, sau khi chúng ta kết hôn, anh để cô ta sống ở nhà họ Hoắc, hoặc là hai người ở cùng nhau, đều được. Em đã làm đến mức này rồi.”
“Có phải cô cảm thấy mình đã hạ đủ thấp rồi, lấy toàn bộ tài sản nhà họ An ra, thì tôi sẽ đồng ý cô, làm theo lời cô nói đúng không?”
Hoắc Tùng Quân trực tiếp ngắt lời cô ta, ánh mắt nhìn An Bích Hà, giống như đang nhìn một người điên vậy.
“Tôi thật sự không thể hiểu nổi, bố mẹ cô dạy dỗ cô thể nào, chuyện tam quan kỳ quái như vậy, mà cô cũng có thể nói ra được? Nếu chúng ta là một vợ một chồng, tôi cho cô danh phận, vậy Hoài An thì phải làm sao? Tôi và cô ấy không danh không phận sinh sống với nhau, đây có thể gọi là cuộc sống vợ chồng bình thường sao?”
Anh yên Bạch Hoài An, tuyệt đối không thể để cô chịu loại tủi nhục như vậy, cho dù là danh phận, hay là yêu thương, vợ chồng khác có, anh đều sẽ cho cô tất cả, Ánh mắt An Bích Hà ngẩn ra nhìn anh, tràn đầy không thể tin nổi: “Em, em đã lấy tất cả tài sản ra.”
“Mở miệng ra là tài sản, tôi là Tổng giám đốc của Hoắc Kỳ, là chủ của cả nhà họ Hoắc, những tài sản nhà họ An của cô, cô cảm thấy tôi thật sự sẽ đặt vào trong mắt sao?”
Hoắc Tùng Quân cười lạnh, đồng tử màu nhạt, giống như vầng trăng khuyết trong đêm đen lạnh lẽo, khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi.
“Đây, tài sản sao có thể chế nhiều được, nếu như cộng thêm tài sản của nhà họ An, nhà họ Hoắc sẽ tăng lên một tầng mới. Em… em là đang giúp anh mà” An Bích Hà nghiến răng, tiếp tục khuyên. .
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng liếc mắt, nhìn cô ta một cái cũng cảm thấy ghê tởm: “Nếu như tài sản dựa vào phụ nữ mà có, thì khác gì những người ăn bám chứ. Xin lỗi, tôi vẫn thích tự dựa vào mình để đạt thứ mà mình có hơn”
Nói xong không thèm nhìn cô ta lấy một cái, quay người bước vào trong, bốp một cái đóng cửa lại.
An Bích Hà muốn đi vào cùng, kết quả động tác của Hoắc Tùng Quân quá nhanh, cánh cửa trực tiếp đập vào mũi cô ta, đâu đến nỗi cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Bên ngoài trở lên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Rõ ràng mặc rất dày, nhưng An Bích Hà vẫn cảm thấy xương cốt mình lạnh ngắt, lạnh đến không thể tin nổi.
An Bích Hà đứng ngoài cửa một lúc lâu, không ngừng gõ cửa, nhưng Hoắc Tùng Quân đều không quan tâm, một lúc sau An Bích Hà nhận được một tin nhắn.
Bên trên là dòng chữ lạnh lùng, khiến trái tim An Bích Hà càng lạnh hơn.
“Nếu như còn không đi, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát”.
Cuối cùng An Bích Hà cũng chết tâm, ủ rũ bỏ đi, trong miệng còn tức giận lẩm bẩm: “Hoắc Tùng Quân suy nghĩ thế nào vậy, anh ấy vẫn luôn thông minh như vậy, sao đến chuyện này lại làm như vậy chứ? Rõ ràng điều kiện của mình tốt như vậy, chỉ cần là một người thì sẽ đều đồng ý “Cô cho anh ta điều kiện gì, nói tôi nghe nào”. Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói. An Bích Hà sợ đến nỗi giật mình, quay đầu lại nhìn, đối mặt với gương mặt âm trầm của Ngô Thành Nam. An Bích Hà vội vàng lùi về phía sau mấy bước: “Anh, anh đến đây từ lúc nào vậy?”
Ngô Thành Nam nhìn thấy cô ta như vậy, cười lạnh một tiếng: “Khi cô nói chuyện với Hoắc Tùng Quân, tôi ở chỗ mà cô trốn lúc trước, xem một màn kịch hay”
An Bích Hà đặc biệt chọn đêm tối ít người đến tìm Hoắc Tùng Quân, không ngờ vậy mà lại bị Ngô Thành Nam nhìn thấy hết.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ thảm hại của mình, bị người ta nhìn thấy, An Bích Hà lại từ xấu hổ vừa tức giận: “Anh bị làm sao vậy? Sao lại thích nghe trộm người khác nói chuyện như vậy chứ, giống như một con chuột cống vậy”.
Ngô Thành Nam thấy An Bích Hà so sánh mình với chuột cống, loại vật ghê tởm như vậy thì cười lạnh một tiếng: “An Bích Hà, cô thật không có lương tâm, tôi vì cô làm bao nhiêu việc như vậy, vậy mà cô lại coi tôi như vậy?
“Chúng ta là có giao dịch, anh làm việc thay tôi, tôi cũng cho anh nhiều phương diện trong kinh doanh, hai chúng ta đều rõ ràng”.
An Bích Hà gân cổ lên, bởi vì gầy nên khi nói chuyện, hai mắt cô ta lồi ra, giống như con ếch vậy.
Trong mắt Ngô Thành Nam hiện lên tia ghê tởm: “Điều này không đúng, phần lợi mà cô cho tôi không đủ để tôi xử lý thi thể của Lâm Kỳ”
Lời này vừa nói ra, máu huyết toàn thân An Bích Hà giống như bị cô đọng lại vậy, đứng yên tại chỗ, tay chân lạnh ngắt.
Ngô Thành Nam đang uy hiếp cô ta sao?
Cả đời này của cô ta, đã tự tay giết chết hai người, một người là mẹ của Bạch Hoài An, một là Lâm Kỳ.
Khi mẹ của Bạch Hoài An chết, hoàn toàn không có ai nhìn thấy, nhưng Lâm Kỳ thì không phải là như vậy, khi cô ta giết Lâm Kỳ, bị Ngô Thành Nam nhìn thấy.
Anh ta đã biết được mình giết người.
Tim An Bích Hà đập rất nhanh, mặc dù Hoắc Tùng Quân cũng đáng sợ, nhưng anh quang minh lỗi lạc, Ngô Thành Nam thì không như vậy, anh ta là một ngụy quân tử, người độc ác, khiến người khác không thể không phòng bị.
“Anh, anh muốn thế nào?”