"Tổng giám đốc Hoắc, người... tìm được người rồi."

Triệu Khôi Vĩ thở hổn hển, mang một nhân viên đang ôm một thùng dụng cụ sửa chữa chạy tới.

Bây giờ đang là lúc thi đấu, vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người cũng không tìm được, anh ấy tìm nửa ngày, mới tìm được nhân viên sửa chữa đến đây.

Mang theo công cụ chuyên nghiệp, khóa rất nhanh đã bị cạy ra.

Hoắc Tùng Quân là người vọt vào trước tiên, dưới ánh đèn mờ tối, anh thấy Bạch Hoài An đang ôm đầu gối ngồi dưới đất.

Anh vội vàng đem cả người cô ôm vào trong ngực, vỗ bả vai cô, giống như là dỗ trẻ con vậy, anh vỗ về: "Không sao, Hoài An ngoan, không sao đâu."

Bạch Hoài An vùi đầu vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, nước mắt vẫn không ngừng rơi, ngón tay nắm chặt áo phía sau lưng của Hoắc Tùng Quân sau lưng.

Cô đem nước mắt trên mặt lau hết lên trên y phục sạch sẽ của anh, ngẩng đầu lên vẫn là cái vẻ kiên cường đánh không chết Bạch Hoài An đó.

"Chúng ta mau đi qua đi, sắp đến lượt em thi rồi. Nếu tiếp tục chậm trễ, sợ rằng tổng giám đốc Trần sẽ lo lắng gần chết"

Lúc này Hoắc Tùng Quân mới nhớ tới, còn có một Trần Thanh Minh đang làm việc cũng đang chờ tin tức, anh một lòng lo lắng cho thân thể Hoài An, quên mất đem tin tức đã tìm được Hoài An nói cho anh ta biết.

Anh sờ mũi mình một cái, không có lên tiếng, dè dặt đỡ Hoài An từ đây đi đến phía sau sân khấu.

An Bích Hà ngồi ở phòng làm việc của Ngô Giai Như, Ngô Vân, nhìn hậu trường nhiều người bận rộn tới tới lui lui, tâm tình cô ta âm thầm thoải mái, vô cùng đắc ý

Bây giờ đã là tới lượt thí sinh số 37 trình bày tác phẩm, cũng rất nhanh sẽ đến lượt Bạch Hoài An. Nếu như cô ta không thể xuất hiện, xem như có hoàn thành hết tất cả, cũng sẽ bị loại khỏi ván đấu này.

Như vậy phần thắng của Ngô Giai Như và Ngô Vân lại tăng thêm một bậc.

Bạch Hoài An nếu không thắng được cuộc thi đấu này, để xem sau này cô ta còn dám hay không ở trước mặt mình ra vẻ mua vẽ ra oai, miệng lưỡi bén nhọn nữa.

Cô ta nhàn nhã uống một hớp cà phê, ánh mắt tùy ý liếc xung quanh, đột nhiên cô ta nhìn thấy trong ngực Hoắc Tùng Quân đang ôm một người, đang đi về hướng nơi này.

Cả người An Bích Hà đều ngơ ra, gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ngực anh.

Cô ta không nhìn lầm, trong ngực Hoắc Tùng Quân chính là Bạch Hoài An.

Làm sao có thể?

Bạch Hoài An không phải đã bị nhốt lại rồi sao?

Hai phế vật kia không phải đã một mực thề với cô ta, sẽ không có người nào tìm được Bạch Hoài An sao?

Đây là đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Tùng Quân sao lại tìm được Bạch Hoài An chứ?

Bàn tay đang nắm ly cà phê của An Bích Hà cũng đang phát run.

Bạch Hoài An vừa vặn đi ngang qua bên cạnh cô ta, nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: "Nhìn bộ dạng của cô An bây giờ có vẻ như là rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi ở đây nhỉ?"

An Bích Hà chợt kịp phản ứng lại, nắm tay liền nắm lại thật chặt, móng tay dài của cô ta ghim vào trong da thịt, đâm rất sâu cũng đủ đau, mới để cho căng thẳng trên người cô ta nhạt hơn đi rất nhiều.

"Chuyện này, nhìn thấy cô thì có cái gì tốt mà kinh ngạc, tôi không phải không biết hôm nay cô cũng tham gia thi đấu".

Cô ta vừa nói, mỗi cô ta miễn cường cười, nhưng làm sao cũng không cười nổi.

Còn hai người nữa, lập tức sẽ đến lượt của Bạch Hoài An, làm sao lúc này cô ta đã trở lại, tại sao cô ta may mắn như vậy chứ?

Thật là quá khinh người.

Bạch Hoài An lạnh lùng cười một tiếng: "Cô An cũng không cần cười, quá khó coi rồi. Không phải là cô rất hy vọng tôi hoàn thành xong nhưng vẫn bị loại I, hôm nay tôi muốn cho cô nhìn tận mắt, tôi là làm sao vượt qua, không chừng tới lúc đó cô phải trợn to mắt của cô mà xem đấy"

Trần Thanh Minh vừa giúp những người mẫu điều chỉnh quần áo, vừa nói với Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An nhàn nhạt liếc anh ta một cái: "Tổng giám đốc Trần, trước tiên anh đừng cao hứng quá sớm, bây giờ đã chắc chắn bản thảo thiết kế của chúng ta bị lộ ra bên ngoài. Bản thảo thiết kế của tôi, trừ tôi ra thì chỉ có anh xem. Tôi thì chắc chắn là không có vấn đề, bản thảo thiết kế là từ trong tay anh bị tiết lộ ra ngoài, anh phải phụ trách điều tra một chút, xem xem là ai trộm bản thảo thiết kế, nội gián trong công ty là ai"

Cô không nói ra tên của Phương Ly, nhưng Trần Thanh Minh cũng không phải kẻ ngu, thoảng nghĩ lại một chút những chuyện xảy ra sau khi anh ta cầm bản thảo thiết kế, lập tức liền xác nhận là Phương Ly.

Sắc mặt anh ta lạnh hẳn đi, đường nét anh tuấn dịu dàng trên mặt, trước sau vẫn không có một nụ cười.

Trần Thanh Minh đối với bộ phận thiết kế thật sự là dốc hết tâm huyết vào đó, nhưng bây giờ Phương Ly lại phản bội công ty, làm sao anh ta có thể không tức giận.

Hai người bận bịu sửa sang lại quần áo, ai cũng không có chú ý tới, Hoắc Tùng Quân lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play