*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Tôi tháo chiếc khăn trên ống ra, lau đi những giọt nước trên tay: “Không có người phụ nữ độc thân, tự dựa vào bản thân mà sống cuộc sống vinh quang hay sao.”
Bảo mẫu đang gọt vỏ măng tây: “Nhưng mà cô Trình làm sao biết được cô ta đã từng bắt đầu thành công, mà không lợi dụng con đường tắc là đàn ông chứ? Chỉ là sau khi cô ta đạt được mục tiêu, thì người đàn ông cũng thấy rõ được bộ mặt của cô ta và không thể nào tha thứ. Lùi một bước tiến ngàn bước, người phụ nữ vẻ vang xinh đẹp, những thứ mất đi sau lưng cô ta không phải đều là sự ấm áp của tình yêu và gia đình sao.”
Tôi ngạc nhiên nhìn bà ấy: “Tôi biết được sự sâu xa đó”
“Càng là phụ nữ thông minh và biết hoàn thiện bản thân, quá ở cảnh nhân gian, thì lại càng vì một người đàn ông mà từ bỏ cuộc sống của mình.”
Tôi luôn có một loại linh cảm không lành, trò chơi này có hai mặt, một mặt là những gì trong túi của tôi, mặt kia là những gì tôi không thể đoán trước được, có người nắm bắt được nó, nhưng tôi thì không.
Chập tối, Trương Minh Tuấn và Tiến Bình một trước một sau bước vào biệt thự, thấp giọng nói về dự án, bí thư Phùng đang ở Cát Lâm đánh giá, phục hồi lại mỏ dầu bị mất của Lâm Hào Kiện, khó khăn trùng trùng, tiến độ không đạt yêu cầu, Tiến Bình nói mỏ dầu của cô Cửu lớn bọc nhỏ, sở dĩ cô ta giúp cho Lâm Hào Kiện là vì lo lắng cho lợi ích cá nhân, sở trường là tay không bắt sói trắng, giả sử rằng quan chức không thừa nhận thì cô Cửu tám phần sẽ biến thành vật tế thần, Lâm Hào Kiện nhất định phải chọn phiến lá không bị ướt.
Trương Minh Tuấn phủi bụi trên vai: “Sách lược canh phòng nghiêm ngặt, ổn định thắng lợi. Mỏ dầu số Một của Lâm Hào Kiện, đó là mảnh ghép màu mỡ nhất trong quan hệ đối tác nhà nước và tư nhân, sản lượng một năm là một nghìn tấn, lợi nhuận ròng của anh ta là ba trăm tấn. Tương đương với giá trị thị trường hàng trăm triệu đồng, không thể tìm thấy cái thứ hai ở khu vực Đông Bắc. Tôi mới kinh doanh ở đây chưa đầy hai tháng, anh ta đã vội vã quay trở lại và tuyệt đối không nôn ra dự định kế hoạch gì. Cô Cửu có là cừu con là sói mẹ, thì tôi cũng không phiền, tôi chắc chắn sẽ thu lại vào trong túi.”
Tiến Bình giải thích.
Anh ta đóng cửa, rất nhanh sau đó là tiếng ồn ào của những chiếc ô tô chạy ra khỏi sân, tôi cởi bỏ tạp dề của mình, dùng vải bông bọc lại, rồi đi thẳng đến bên anh: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa mới nấu xong. Thử món đậu hũ hầm của em xem.”
Lúc đó Trương Minh Tuấn đã ngẩn người một lúc, tôi đã phớt lờ sự cứng nhắc và ngạc nhiên của anh, múc cho anh một thìa: “Sợ em bỏ độc sao?”
Anh hơi ngả người ra sau, trực diện nhìn tôi: “Không có chuyện gì sao lại ân cần như vậy, cô Trình lại gây ra chuyện gì sao.”
Ý tốt của tôi lại bị anh phụ lòng, tôi nhíu chặt chân mày: “Đúng vậy, chuyện động trời động đất, ông chủ Trương muốn làm thái giám cứu em, hay là chờ em đến đập thành ngàn mảnh hả."
Anh cười tươi: “Cái sau phù hợp hơn.”
Anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của tôi, há miệng ra mút, râu của anh theo từng cái nhai tạo thành biểu cảm nghiêm túc, tôi hỏi anh ăn có quen không?
Yết hầu anh chuyển động: “Mặn vừa phải, không tanh không ngấy.”
Trương Minh Tuấn hung ác, tám nhân vật thật sự là cây sắt nở hoa, tôi rất vui chỉ vào cái mai cua màu vàng: “Ướp rượu nấu ăn, mặc dù làm giảm đi mùi tanh của hải sản, nhưng lại làm thiếu đi mùi biển. Anh rất kén ăn, nên em cũng rất hao tâm tổn sức đó.”
Tôi kéo anh ngồi vào bàn ăn, lại múc cho anh thêm một thìa, giục anh cẩn thận nếm thử rồi bình luận thêm mấy câu, anh giơ tay ra lúc tôi không kịp chuẩn bị, vòng qua ôm chặt lấy ngực tôi: “Cảm nhận giống như ngực của em vậy. Mềm mà ấm, chỉ muốn chôn vùi không muốn rời khỏi.”
Nói xong anh mang theo mùi vị vô tận liếm môi, bản tính lưu manh không gì sánh được.
Tay trái tôi tát vào mặt anh một cái, vô cùng nhẹ, giống như đang tán tỉnh, nhưng tiếng vang lại rất lớn, đến mức người ở trong nhà đều nghe rất rõ ràng, bảo mẫu ngay lập tức nín thở, lo lắng không dám phát ra một âm thanh nào, nhìn chằm chằm vô hồn.
Bảo mẫu sợ Trương Minh Tuấn sẽ nổi giận với tôi, xúc phạm tôi, anh nắm lấy những đầu ngón tay nóng bỏng của tôi, anh vẫn chưa nói hết: “Đôi bàn tay nhỏ bé thật mềm mại”
Tôi ngây người nhìn anh, anh cho phép tôi nhìn thấy một mặt khác của anh: “Cô Trình đánh thêm cái nữa không.”
Tôi bật cười, mềm mại như một con rắn không xương, trườn theo vùng bụng và ngực mê hoặc của anh một cách duyên dáng, nháy mắt cọ sát cằm của anh, tôi uống một ly rượu có thêm đá trong nhà bếp, há miệng thở như một đóa lan, hương thơm ngào ngạt: “Ông chủ Trương quá rẻ rồi.”
Anh hỏi tôi có thích không.
Tôi nói tôi thích chết đi được.
Anh nhàn nhạt nói: “Chỉ dành cho em thôi.”
Trong lúc anh không phòng vệ, tôi lại tát thêm một cái nữa, vỗ lên nửa má bên kia của anh, cái tát này không nặng không nhẹ, tôi cảm thấy lòng bàn tay hơi tế, anh luôn nghiêng đầu và không cử động, tôi nhích ra khỏi người anh một chút: “Như ý muốn của ông chủ Trương, bàn tay nhỏ có mềm không?”
Tôi xoay hông bước từng bước một quay đầu lại, phong tình vạn chủng, đỏng đảnh đến mức từng tấc da và từng lỗ chân lông đều mang đầy nét quyến rũ của một người thiếu nữ, anh chạm vào chỗ bị tôi đánh, làn da của Trương Minh Tuấn còn trắng và đẹp hơn cả phụ nữ, thậm chí như trong suốt và như đang bệnh vậy, làn da anh đỏ bừng, đẹp trai đến bức người.
Anh nở nụ cười rạng rỡ, tôi biết, anh ấy thật sự không thể khuất phục trước tôi, không thể đoán trước được những hành động và lời nói bất ngờ của tôi, giống như một liều thuốc nồng độ cao, như một căn bệnh truyền nhiễm lây lan, sâu sắc quyến rũ tâm hồn của những người đàn ông trên thế giới.
Anh còn không phải là chất kịch độc với phụ nữ sao.
Sau khi ăn tối, tôi trở lại phòng để tắm, toàn bộ quá trình diễn ra thật nhanh chóng, cuối cùng tôi đã xịt một chút nước hoa, tôi đứng trước tấm gương phủ đầy hơi nước, chậm rãi mặc chiếc váy ngủ bằng lụa rồi đẩy cửa vào phòng khách.
Không nhìn thấy bóng dáng Trương Minh Tuấn đầu, tôi hỏi bảo mẫu.
Bảo mẫu nói: “Trong thư phòng đó cô.” Cô ấy đang rất bận rộn nên để tôi bưng cà phê lên lầu: “Cô Trình, tôi đang rửa bát, phiền cô làm giúp tôi chuyện này”
Hơi nóng của cà phê truyền qua đầu ngón tay tôi, cô bảo mẫu đã không thấy bóng dáng rồi.
Tôi bưng tách cà phê bước vào thư phòng, khay trà trên bàn làm việc của anh trống rỗng, tôi đưa cho anh cách một cái bàn, thế nhưng cánh tay không đủ dài, tôi cố rướn người, khe rãnh bị áp lực ép lại sâu hơn nửa ngón tay, cảnh xuân đột ngột dâng trào mãnh liệt, mái tóc ướt nghịch ngợm lướt qua cằm anh, vài giọt nước như sương rơi xuống: “Bảo mẫu pha cà phê cho anh, không phải là anh uống trà sao. Đổi khẩu vị rồi?”
Anh không trả lời, ánh mắt anh đang lướt nhìn theo chiếc váy ngủ màu sâm panh của tôi, dưới ngắn, trên lộ, lờ mờ ẩn hiện đường cong của chiếc eo thon, lung linh mảnh khảnh, thân hình hoàn mỹ và đẹp đẽ này là một vũ khí chết người bất khả chiến bại, Trương Minh Tuấn ông thể cưỡng lại được, anh nới lỏng cà vạt, một chiếc cúc áo đã được mở để lộ đến xương quai xanh, cơ thể anh lộ ra sưng tấy và đỏ ửng, dường như sức chịu đựng của anh đang trên đà suy sụp.
Tôi cố ý hỏi: “Đậu hũ hầm ăn không no sao anh, em đi nấu cho anh một tô mì thêm hành lá nhé?”
Khuôn mặt anh u ám và tối tăm, đầu lưỡi chạm vào răng cửa, nuốt một ngụm nước bọt: “Có hơi ngột ngạt”
Tôi đột nhiên tỉnh ngộ lớn tiếng nói: “Chả trách anh ra nhiều mồ hôi như vậy, em đi mở máy lạnh lên.”
Tôi vẫn chưa đi được nửa bước thì một thế lực kiêu ngạo bất ngờ kéo tôi về phía sau, tôi vẫn đang mơ hồ, thì người tôi đã ngồi lên giữa hai chân của Trương Minh Tuấn.
Anh ôm tôi từ phía sau lưng, váy ngủ ôm sát hông, anh phát hiện ra tôi không có mặc quần lót.
Anh thấp giọng cười, tiếng cười sảng khoái vang lên bên tại tôi, tôi thở hổn hển, đấu tranh để anh không dựa sát vào người: “Muộn lắm rồi, nghỉ ngơi đi."
Đôi môi mát lạnh của anh hôn lên nốt ruồi chu sa của tôi, anh không buông tay: “Tiểu Ngũ của anh bị cám dỗ thế này rồi, anh có thể nghỉ ngơi sao?”
Tôi nhỏ giọng kháng cự: “Em không có cám dỗ anh!”
Những lời này phối hợp cùng với quần áo đang mặc trên người tôi, đến cả bản thân tôi cũng không thuyết phục được chính mình nữa là, nhưng anh không thèm vạch trần tôi, các ngón tay nóng như lửa, di chuyển lên khỏi đầu gối, chiếm lĩnh lấy chân tôi, lại không ngừng làm loạn dưới bụng dưới của tôi, ngón tay giữa của anh vừa chạm vào, thì tôi đã trải qua những thay đổi rung chuyển trời đất.
Tôi bồn chồn bất an, anh đã giam cầm tôi, tôi cố gắng rời khỏi vòng ôm của anh, anh lại dùng tay để véo vào bụng tôi, tôi đau đớn hét lên, anh kéo mặt tôi và đặt một nụ hôn lên môi tôi, anh nuốt hết những tiếng kêu của tôi vào trong bụng, không cho phép tôi lần tránh, cái hôn sâu đến mức không cần mạng sống, tôi không có chỗ để thở, chỉ cảm thấy hai cơ thể vướng víu dần trần trụi, thật nóng bỏng.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, tôi gần như mềm nhũn ra trên ngực anh, dùng hết sức lực còn lại nắm lấy quần áo của anh, anh vuốt ve đôi môi sưng đỏ của tôi, giọng nói mang đầy dục vọng: “Đi đến phòng tắm."
Tôi nghe lời ừm một tiếng.
Anh ôm chầm lấy tôi, đi thẳng vào phòng tắm riêng của phòng ngủ chính, tôi vừa mới tắm xong, màn sương ẩm ướt vẫn còn chưa tan, mờ mờ ảo ảo tựa như ánh trăng.
Anh đã mất kiên nhẫn đặt tôi vào bồn tắm đá cẩm thạch, lột quần áo ngủ của tôi ra, tôi không mảnh vải che thân rúc vào vai anh, đã đến lúc anh thảo thắt lưng, tôi nở một nụ cười ranh mãnh, dường như đột ngột được hồi sinh, khéo léo lách người qua nách anh, trong vòng hai giây chạy ra khỏi nhà tắm và khóa cửa từ bên ngoài.
Tôi mỉm cười đắc ý: “Ông chủ Trương à, tắm để dập lửa đi nha. Có một câu nói như thế nào nhỉ, t*ng trùng lên não, tự mình chuốc lấy họa.”
Bị cánh cửa po li mờ ảo ngăn chặn sự xâm nhập, giọng nói của anh ngày càng trầm và có chút phiền não: “Cô Trình tính kế tôi đấy à!”
Tôi vỗ tay khen ngợi, không thể kìm lòng mà xin lỗi anh: “Ông chủ Trương đa mưu túc trí, tiếc là chậm một bước rồi.”
Tôi nghiêng đầu ngắm mặt trăng trên những ngọn cây: “Trăng thanh gió mát, liễu yếu dựa tường, cảnh đẹp ngày lành, ông chủ Trương muốn say, tôi sẽ không tóm lấy anh”
Tôi che miệng mỉm cười, cánh cửa phản chiếu dáng vẻ của lôi như một con con hồ ly, thần vận của tôi không biết từ lúc nào đã bị anh cướp hết năm sáu phần, không có dấu vết kết hợp giữa sự quyến rũ và oai hùng, mà lại tươi đẹp đến động lòng người.
Thẩm Quốc Minh sẽ trở lại Long Giang vào cuối tuần, nghe nói cuộc đàm phán với các quan chức trung ương vô cùng hài hòa, phó thường trực ban đối với ông ta có quan điểm ủng hộ tuyên thệ nhậm chức, khép lại một cuộc bầu cử quan chức cấp cao ở thủ đô, tầm quan trọng của cuộc hội nghị bầu cử là điều hiển nhiên, việc leo lên ghế ở hội nghị thượng đỉnh cấp quốc gia, sẽ nằm trong tầm tay.
Cánh cửa ở đây nói không rõ ràng, người dân nhìn thấy những gì họ nói, đó đều là một quá trình được thiết lập, còn những câu chuyện nội bộ thì hoàn toàn
là dư luận không thể nào lật tẩy được.
Người chiến thắng là Thẩm Quốc Minh, bắt đầu vênh váo đắc ý, tại bữa tiệc Lầu Đào Hoa, ông ta còn dẫn theo cô nhân tình mà đúng ra các quan chức cấp cao đều sẽ giấu kín, đằng này cả hai cùng xuất hiện. Nguyễn Lâm Dĩnh nhờ tay sai của Vinh Ria bắn về bức thư gửi tới biệt thự, tình cờ tôi đang tưới hoa trên ban công, thì một mũi tên lạnh lùng bọc lông ngỗng “lao” vào tường, tạo ra một lỗ lớn.
Tôi đã bị sốc một lúc, nhanh chóng phản ứng lại, rút nó ra từ phía sau, khoảnh khắc tiếp theo, người vệ sĩ nghe thấy động tĩnh liền đập cửa xông vào, bọn họ thấy tôi là người duy nhất đứng ngoài cửa sổ: “Cô Trình, vừa rồi là?”
Tôi bất cẩn xới đất: “Cô bảo mẫu lau kính sáng quá, một chú chim không nhìn thấy, nên đã đâm đầu vào."
Câu trả lời này dường như vô nghĩa, nhưng lại có thể biến nguy hiểm thành một cơn gió nhẹ, rốt cuộc thì những gì đã xảy ra trong biệt thự hôm nay, đều sẽ không lọt vào tay của Trương Minh Tuấn, càng ăn nói xằng bậy, càng không để lại dấu vết.
Vệ sĩ thật không thể tin được, anh ta ngạc nhiên soi xét và hỏi chim nhỏ đâu?
Tôi đột nhiên ném cái xẻng xuống: “Cái quái gì vậy! Bộ chim không có cánh sao, nó đập vào của kính rồi đợi tôi mang về nướng nó sao?”
Người vệ sĩ bị tôi dọa cho rùng mình, cúi đầu đi ra.
Tôi dựa vào tấm kính lớn kéo dài từ trần nhà đến sàn nhà, cẩn thận nhìn xung quanh để đảm bảo không có kẻ nào phục kích, vội vàng mở thư ra xem.
Tên của những người liên quan, Nguyễn Lâm Dĩnh đã sử dụng mã số mà tôi đã dạy cô ta, tôi có thể hiểu được, Tổ Tông nói về một thương vụ liên tỉnh ở Thái Dạ, đối tác là đại ca của kẻ thù Liêu Thiện Nghĩa, Trương Minh Tuấn nước lửa không tha, trước mắt Tổ Tông đã mất đi chức vụ, lực lượng thế giới ngầm đang tăng đến chóng mặt, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, đã tăng hơn gấp đôi, có thể dễ dàng bắt gặp được tay chân của Trương Minh Tuấn ở Long Giang.
Ở các khu vực nhất định thì không quá nhiều, xã hội đen có khác, nhân lực có lợi thế là luôn đủ cho những cuộc đối đầu, Tổ Tông tập trung xé toạt tài nguyên thế giới ngầm, chiều hướng buộc Trương Minh Tuấn phải lên núi Lương.
Tổ Tông và Quan Lập Thành vốn không phải là một liên minh, nhưng thật tình cờ là họ đều muốn lấy mạng Trương Minh Tuấn, chọn lại đối tượng trên nền tảng của người khác, quan chức ở ngoài sáng, bứt dây động rừng, những thứ phải tìm hiểu có quá nhiều, nếu hành động liều lĩnh sẽ phản tác dụng.
Tôi liếc nhìn về phía cuối đầu dây, năm ngón tay vội vàng siết chặt.
Thảo nào như tôi dự tính bà chủ Thẩm sẽ xông ra làm loạn buổi duyệt binh, Thẩm Quốc Minh sẽ tức giận vì điều đó, nhưng cô ta vẫn bình yên vô sự, còn được hỗ trợ và danh chính ngôn thuận giao lưu như vậy, lại dám yêu người đàn bà ngu xuẩn như bà chủ Thẩm, cô ta có phúc hơn so với bà hai chết oan, cô ta cũng có thai rồi.
Sau khi có thai, lúc bà hai mang thai, Thẩm Quốc Minh không giữ được, ông ta đang giữ mũ đen cấp quốc gia chưa ổn định, nói chính xác là hoàn toàn không giữ nó, trong số năm người thường trực ủy ban, được liệt kê trong trung tâm phạm vi điều tra, Thẩm Quốc Minh là người thứ năm, để lật ngược tình huống thì không dễ, dùng những thành quả dư thừa và những danh tiếng có giá trị phi thường, lùm xùm việc có con riêng, ông ta chắc chắn đã bỏ lỡ dịp này.
Giờ đây ông ta chỉ có thể đợi cuối năm thôi, được thăng cấp lên một trong chín cấp quốc gia, cho dù là khi kết thúc, có muốn che đậy vụ bê bối của thằng con riêng khốn nạn, thì các quan chức của Quốc Hoa cũng sẽ bảo vệ thể diện của quốc gia trước, dễ như trở bàn tay.
Lão già đó, không yêu thích của lạ. Tổ Tông có quan hệ bố con với ông ta, ông ta làm sao có thể không tha thiết với con trai mình kia chứ.
Tôi nở nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý, thật kì lạ, tôi là chủ nhân của Nguyễn Lâm Dĩnh, vậy mà tin tức lại không được thông báo kịp thời như cô ấy.
Tích cực mà nói thì núi cao còn có núi cao hơn, cô ấy thay tôi quản lý, thì tôi có thể ngồi lại thư giãn, nếu như tiêu cực mà nói thì, công cao bằng chủ dễ sinh hai lòng.
Trên thế giới này có những người, dù là nam hay nữ, trong suy nghĩ của bọn họ, thiện và ác, đẹp và xấu đều phải cam chịu.
Lời mời của Thẩm Quốc Minh đã được chuyển đến cho Quan Thành Lập vào đêm trước bữa tiệc. Anh ấy chỉ thị cho Trương Minh gọi điện thoại cho Trương Minh Tuấn, và tôi phải đi cùng anh, bởi vì trên thiệp mời viết là mời tham mưu trưởng và bà chủ.
Mối quan hệ của chúng tôi mới được cải thiện, Trương Minh Tuấn và Quan Thành Lập cũng sẽ lấy những thứ mà họ cần, mỗi người cầm một tay cầm, ai cũng không muốn làm hỏng chuyện, vén mở những con sóng lớn, phá vỡ tình thế hòa hợp của đồng minh, bởi vì không có gì là khó xử, bán đi sự ưu ái, chỉ có Tiến Bình là bị anh cảnh cáo ba lần, làm thế nào để đưa tôi đi, làm thế nào để đón tôi về, nếu xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng không cần về nữa.
Quan Thành Lập sẽ không đối đầu, đoàn thanh tra trung ương vẫn ở trong quân khu, lúc này anh ấy so với Trương Minh Tuấn thì càng không bị thương, không thể cược vào việc thắng thua, đây cũng là mấu chốt để sau này dám thả hổ về rừng, Quan Lập Thành chỉ có thể chọn tặng một trong hai địa bàn ở Cửu Long Tân Giới, thì hai bên mới có thể bắt tay làm hòa.
Cửu Long Tân Giới là địa bàn của