*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Tôi đứng trên lầu không yên tâm, dường như Trương Minh Tuấn đã nhìn thấu Quan Lập Thành là người đứng sau nhúng tay vào thị trường Hồng Kông, hiển nhiên tình hình hiện tại cực kỳ nguy hiểm đối với anh ấy, từ thế cửa trên chuyển thành cửa dưới, một khi không thể đáp ứng cơn thèm ăn khủng khiếp của Trương Minh Tuấn, anh sẽ hợp tác với Thẩm Quốc Minh, hướng về phía tổ điều tra trung ương vạch trần thứ tâm địa độc ác và tham lam, hám lợi của Quan Lập Thành, chuyện này chắc chắn sẽ tạo thành vết nhơ không thể xóa nhòa trên con đường thăng tiến của anh ấy.
Tôi biết con người Trương Minh Tuấn, anh không nắm chắc mười phần thì sẽ không công khai thu nhận Quan Lập Thành. Anh nắm được tôi cũng coi như là một lợi thế bên ngoài, thủ trưởng Quan không cứu người vợ mới cưới bị xã hội đen bắt cóc, chuyện này nhất định sẽ tạo nên xôn xao, Quan Lập Thành không khống chế được những điều tiếng liên quan đến đạo nghĩa vợ chồng, chỉ nguyên chuyện này đã đủ chèn ép anh ấy và khiến Trương Minh Tuấn đạt được mục đích. Còn những chèn ép phía sau sâu hơn, tôi không thể đoán được.
Quan Lập Thành đã tìm đủ mọi cách để triển khai ván cờ tài tình này nhằm bẻ gãy đường lùi của Trương Minh Tuấn trên thị trường chợ đen Hồng Kông, đồng thời mượn tay kẻ phản bội - lão Q để hủy diệt ngai vàng trùm buôn ma túy tại Vân Nam Thăng Long của Trương Minh Tuấn. Việc này cũng đánh tan lớp sương mù, đen ăn đen, khiến Thẩm Quốc Minh bị ảnh hưởng, ông ta bỏ rơi con trai để tự bảo vệ bản thân, kết quả Quan Lập Thành giăng lưới bắt gọn vụ án tham nhũng trái phép mười ba năm của ông ta.
Tổ chim Đông Bắc đổ không còn quả trứng lành. Quả trứng bình an duy nhất chính là anh ấy.
Đáng tiếc, ngay từ khi ván cờ bắt đầu, Quan Lập Thành đã không tính đến khứu giác nhạy bén và xảo quyệt của Trương Minh Tuấn, lão Q đốt sân sau, anh lập tức nhận ra năng lực của Tổ Tông không thể duỗi tay dài như vậy, lúc này mới nghi ngờ Quan Lập Thành, người quản lý quân sự và chính trị vùng Đông Bắc, ở trong nước không ai sánh bằng, có tài phán đoán và khả năng giết trước chém sau. Anh chịu bị nắm quyền kiểm soát động ma túy Vân Nam, sau đó trở mình khuấy lên một hồi giông bão. Đây cũng là lý do chủ yếu khiến Quan Lập Thành giận dữ mắng lão Q vì ngu ngốc và nôn nóng khi hành động.
Ván cờ giữa hai kẻ Quan Trương một khi ngừng sẽ vô cùng ác liệt, vô cùng nguy hiểm, có thể gọi là ván cờ căng thẳng nhất.
Trương Minh Tuấn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ban đầu, rót đầy những ly rượu cạn: “Bà chủ Quan lúc này trông như một cảnh đẹp”
Tôi định thần lại, đưa mắt nhìn anh, con khỉ con dê đứng ngoài đường thổi khí anh cũng biết là ai đánh rắm, tôi đứng im nghe chuyện đương nhiên cũng bị anh phát hiện.
“Hòn vọng phu”
Anh nói ra ba chữ này với thái độ vô cùng thích thú, nụ cười thoải mái đến mức hằn lên cả dấu vết ở đuôi mắt, không thể nói hết dáng vẻ tao nhã lúc này.
“Có phải rất muốn vợ chồng đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chạy trốn không?"
Anh từ từ ngẩng đầu lên, bắt lấy ánh mắt của tôi một cách chuẩn xác: “Thật ngại quá, Quan Lập Thành không cho tôi một lời giải thích hoàn hảo, đành phải để cô Trình oan ức ở bên tôi lâu thêm một chút.”
“Ông chủ Trương dám chắc tôi sẽ không ôm bom cùng chết với anh sao?”
Anh cầm chân lỵ, giơ nó lên uể oải lắc lư, tự tin mà chắc chắn trả lời: “Thứ nhất, cô Trình không dám, cô sợ chết. Thứ hai, tôi sẽ không cho cô cơ hội làm điều này.”
Tôi nhanh chóng kiên quyết nói như đinh đóng cột: “Ông chủ Trương không hề để tâm tới cái chết một chút nào sao?”
Anh đưa ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi phố vắng, đường dài không một bóng người xuất hiện, bức tường cao ngăn cách thế giới đầy khói bụi bên ngoài cùng những tòa nhà cao hơn trăm mét: “Tất cả đều muốn trở thành tôi, nhưng tôi không muốn trở thành một trong số họ.”
Tham vọng của Trương Minh Tuấn không thể bị lu mờ bởi tất cả mọi người. Tôi hít một hơi thật sâu: “Nguyện chàng ngàn tuổi.”
Anh liếc nhìn tôi và không nói gì.
Tôi lại lãng phí thêm hai ngày, đàn em của Vinh Ria cuối cùng cũng gửi cho tôi một tin nhắn chỉ với vài chữ ngắn ngủi, tôi liền ghi nhớ, xóa nó đi và tiến thẳng ra sân, ra lệnh cho mấy tên tay sai đang ở đó chuẩn bị xe đưa mình đến sườn núi chỗ vùng ngoại ô.
Tôi làm náo loạn một lúc, khí thế áp đảo, anh ta mới cau mày và nói anh Nam có lệnh, cô không thể tùy ý đi lại.
“Chồng tôi đã xuất hiện, cũng đồng ý giao dịch, anh ta còn gì không hài lòng nữa? Hay anh Nam nhà các người chơi trò bắt cóc đến nghiện rồi? Thôi đi, anh ta chỉ coi tôi như con bài mặc cả, tôi tự biết không thể chạy thoát nên cũng tuân thủ quy tắc của kẻ làm con tin rồi. Nhưng tôi không phải con rối, nếu các người cứ nhất định phải hạn chế tự do, làm hỏng chuyện của tôi, tôi cố tình gây chuyện chọc thủng trời thì các người định làm gì?”
Tôi vừa đấm vừa xoa một lúc, anh ta không thể nhịn được nữa liền bảo tôi chờ một chút, bản thân thì đi đến chỗ mái hiên gọi điện cho Tiến Bình, hỏi xem có thể cho tôi ra ngoài được hay không.
Tiến Bình không trả lời ngay lập tức mà dập máy luôn, tên đàn em kia liền quay về chỗ cũ, cúi đầu nói với tôi: “Anh Nam đang đàm phán, mong cô Trình bình tĩnh chờ thêm một lúc.”
Tôi sốt ruột hỏi phải chờ bao lâu. Anh ta nói rằng chậm thì vài phút, lâu thì khoảng một giờ.
Tôi khịt mũi: “Chờ đến tối mịt các người cũng không thể ngăn được, Trương Minh Tuấn giam lỏng vợ tham mưu trưởng là trái pháp luật.
Tên đàn em hít sâu một hơi, dở khóc dở cười lắc đầu: “Cô Trình, ngoài kia người ta thường hay đồn cô rất khó chơi, đại ca hai giới Hắc Bạch đều ăn được, tới một chiêu tiếp một chiêu, xem ra hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt.”
Chúng tôi giằng co khoảng mười phút, bên trong tai nghe của anh ta vang lên vài tiếng nói đứt đoạn. Anh ta ấn nó vào gần để nghe cho kĩ, chăm chú một lúc rồi buông lỏng tai nghe, hướng về phía tôi làm tư thế mời. Tôi không nói thêm gì, nhấc chân rời đi.
Tôi ngồi trên chiếc xe đầu tiên, phía sau có thêm hai chiếc nữa từ từ theo sát, bên trong có bốn vệ sĩ với súng ống trang bị kỹ càng, may mà con đường này vắng vẻ nếu không sẽ lại có không ít mưa gió.
Tôi không quan tâm, vốn dĩ Trương Minh Tuấn không dễ dàng để cho tôi ra ngoài, dù anh có bố trí bao nhiêu người theo dõi thì tôi cũng không sợ. Chỉ cần Thẩm Quốc Minh không bị lộ, Trương Minh Tuấn không thể bán đứng tôi, anh đang ngồi chờ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, mở một mắt nhắm một mắt cũng đâu bị thiệt cái gì? Ngồi không đã đủ kiếm lời.
Chiếc xe giảm tốc độ, leo lên con đường ngoằn ngoèo mới hoàn thành, đến lưng chừng sườn núi, gió lốc bêr ngoài càng lúc càng mạnh, chúng tôi ngồi trong xe bình tĩnh chờ một lúc, mấy tên đàn em mới che chở tôi bước vào một gian tứ hợp viện đổ nát, gạch ngói hư hỏng đã lâu chưa sửa chữa.
Vinh Ria và mấy tên tay sai đang cùng nhau đánh bài, mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi bia rượu, cùng hai chiếc quần lót ướt sũng của phụ nữ ném trong góc nhà. Tôi che miệng ho khan, Vinh Ria ngước mắt lên nhìn, hai mắt sáng rực giống như thấy Thần Tài tới cửa, anh ta nhấm nháp que tăm trong miệng, cười hì hì chạy tới trước mặt tôi: “Bà chủ Quan!”
Tôi liếc nhìn đôi bàn chân đen xì đang cọ cọ vào nhau của anh ta: “Nhận tiền chưa?”
“Không thiếu một phần, bà chủ Quan giàu nứt nổ đổ vách, sao có thể lừa gạt chút lợi nhỏ của anh em chúng tôi. Chỉ cần bà rộng rãi hào phóng, chúng tôi liền sẵn sàng cống hiến sức lực giúp bà làm việc”
Tôi phất tay xua đuổi thứ mùi khó chịu trong không khí: “Quần lót của phụ nữ. Anh đã chạm vào Mễ Loan?”
“Có bà ở đây, chúng tôi làm sao dám tự tiện. Mấy anh em ngứa ngáy tay chân nên gọi một ít gái đến chơi thôi mà."
Tôi quay đầu bảo mấy tên đàn em chờ, còn mình ngồi đây thêm nửa tiếng nữa.
Những người canh giữ tôi đều rất tinh quái, trận chiến này rõ ràng không liên quan đến Quan Lập Thành, tôi chỉ cần an phận không chạy, họ cũng sẽ không làm tôi mất hứng hay khó chịu làm gì. Đến lúc đó, người chịu khổ còn không phải chính mình?
Mấy người gật đầu và cúi chào, nói rằng cô Trình cứ tiếp tục, chúng tôi ở đây đợi.
Vinh Ria dẫn đường, dắt tôi đi qua mấy con đường trải đá cuội quanh co vòng vèo. Tài nguyên trên núi nghèo nàn, đèn lúc sáng lúc tắt như ngọn lửa ma trơi, anh ta thắp một ngọn nến, miễn cưỡng chiếu sáng. Phía sau cánh cửa kêu cọt kẹt có tiếng ai đó giãy dụa rên rỉ. Nguyễn Lâm Dĩnh đi ra từ một cánh cửa khác, cúi đầu gọi cô Trình, tôi nói một câu vất vả, cô ta ngước mắt lên nhìn, rồi nhảy qua bậc cửa cao. Mễ Loan đang ngồi bên cửa sổ, cạnh những chấn song rỉ sét là một đóa mai vàng tàn úa. Có những nụ hoa tàn từ tháng ba, lẫn trong đất, thân xác điều linh.
Nhiệt độ trên núi lạnh, hoa mai vẫn nở cho đến tháng tư cũng không có gì la.
Cô ấy trông tiều tụy rất nhiều, gầy trợ cả xương, nghe thấy tiếng người cũng không thèm để ý, chỉ gảy những cánh hoa: “Hoa tàn rồi có ngày lại nở, người già lại chẳng có ngày hồi xuân. Ba nghìn phồn hoa sau một đêm liền héo tàn tất cả.”
Tôi lặng lẽ ngồi trên chiếc số pha mục nát cách cô ấy hai mét: “Năm ngày bị giam lỏng, xem ra cô đã giác ngộ rồi.”
Cô ấy châm chọc cười nhạo: “Muốn giết muốn chém thì làm nhanh lên, đừng có ngồi đây giả bộ chị em thắm thiết gì. Tôi không nghe nổi, chối tại lắm.
Tôi cảm thấy cảm xúc lẫn lộn trong lòng: “Hai chúng ta không thể nói chuyện bình thường được sao?”
Cô ấy nắm lấy cánh hoa còn sót lại: “Trông mặt cô đã khiến tôi khinh thường lãng phí bất cứ lời lẽ nào.”
Tôi chậm rãi quan sát móng tay mình: “Chị Mễ, Vinh Ria là dân anh chị ở Thanh Tân, đặc điểm của loại người tạm bợ này tôi không cần phân tích chị cũng rõ. Bọn chúng không quan tâm già trẻ lớn bé, chỉ cần trả tiền liền làm việc, ai đến cũng không từ chối. Chị dựa vào Thẩm Quốc Minh để duy trì vinh hoa phú quý của bản thân, nhưng khi vấp ngã thì sẽ nếm đủ ngọt bùi cay đắng của cuộc đời. Loại người đa mưu túc trí như ông ta, đời nào sẽ vì một quân cờ bất cứ lúc nào cũng có thể vạch mặt mình mà mua chuộc khi nó rơi vào tay kẻ địch. Bị vứt bỏ đồng nghĩa với cái chết, chị suy nghĩ kỹ đi.”
Tôi ồn ào nói mình khát nước, tên đàn em mà Vinh Ria để lại nịnh bợ cầm tới một ấm trà, bên trong chứa thứ nước vàng khè vừa đục vừa đặc, còn có vài thứ không nhìn rõ, lửa giận bốc lên đầu, tôi tát vào mặt anh ta một phát, móng tay quệt qua da thịt tạo nên những vết xước dài. Anh ta ôm chặt vết thương, lắp bắp không biết phản ứng thế nào, đờ người tại chỗ.
“Đây là đồ ăn cho heo à? Thứ nước thối như vậy cũng muốn lừa tôi uống?"
Tên đàn em run lên vì oan uổng: “Bà chủ Quan, đây là loại trà ngon nhất mà chúng tôi uống. Đương nhiên không thể ngon bằng loại trà thượng hạng của bà, nhưng chúng tôi trăm triệu lần không dám lừa gạt bà đâu” Anh ta chỉ vào Mễ Loan: “Nước thối từ cống ra chỉ có thứ kỹ nữ này mới uống, còn uống rất là nhiều.”
sống lưng Mễ Loan run lên, cô ấy cắn chặt răng không nói lời nào.
Nguyễn Lâm Dĩnh đã nhìn thấu phép khích tướng của tôi, cô ta nháy mắt với tên đàn em nọ, dẫn anh ta lùi ra ngoài.
Đối với Mễ Loan, hay nói đúng hơn là đối với tất cả những người phụ nữ tôn thờ sự phù phiếm, họ luôn bị ám ảnh bởi sự tôn quý, thế nên dáng vẻ xấu hổ chật vật này chính là đả kích và tra tấn đau đớn nhất, cũng là mồi nhử và cạm bẫy tốt nhất.
Trăm phát trăm trúng, lần nào cũng chuẩn.
Tôi đổ hết ấm trà nóng xuống chân, dùng sức dẫm mạnh, đất bẩn liền nuốt chửng tất cả, một ấm trà Mễ Loan từng uống mà lại bị tôi ghét bỏ như nước cho heo, người không bằng súc vật, trái tim chết lặng cũng bắt đầu nổi sóng.
“Nếu cpp có dã tâm, muốn phá vỡ cảnh ngộ túng quẫn như chim sẻ bị cầm tù của mình lúc này, tôi sẽ giúp cô một tay. Chúng ta hợp tác vui vẻ, cô có thể thoát khỏi cảnh tù đày và lấy lại phong cảnh như xưa. Tôi cho cô công danh và phú quý bất tận, cô không cần phải vất vả cần cù tìm kiếm, vinh quang từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt như này vốn dĩ chỉ tồn tại trong mộng tưởng hão huyền của người đời.”
Cuối cùng tôi bồi thêm một câu: “Bà chủ tham mưu trưởng, nói được làm được.”
Mễ Loan cúi đầu im lặng một lúc, trong giọng nói mang theo chút do dự: “Tôi giúp cô làm việc, cô sẽ để tôi đi?”
Tôi cầm tách trà bằng tay trái, tay phải để lên đùi: “Đúng vậy."
Cô ấy cười nhạo: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô. Trình Bảo Ái, sự ác độc của cô, tôi rõ hơn bất cứ người nào.”
"Cô có sự lựa chọn hay sao?”
Ngũ quan trắng bệch của cô ấy trở nên gớm ghiếc và vặn vẹo, giống như sắp bắn ra vô số mũi tên cắm thẳng vào người tôi. Đáng tiếc là sự thù hận của người này khi đứng trước khoảng cách giàu nghèo quá chênh lệch của cả hai liền hoàn toàn giảm sút tới khi tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
Cô ấy như con gà trống bị đánh bại, úp mặt vào hộp sắt: “Tôi phải làm gì.”
“Nguyễn Lâm Dĩnh chắc đã nói với cô rồi, cô ta chỉ là thứ tôi dùng đánh lạc hướng. Món quà mê hoặc Thẩm Quốc Minh thực sự đang được nuôi dưỡng trên địa bàn. Thẩm Quốc Minh sắp quay về thủ đô, tổ chức một bữa tiệc tại Lầu Đào Hoa tiếp đãi bạn bè và người nhà. Bạn tốt tri kỷ của ông ta chưa bao giờ vắng mặt, chắc chắn sẽ tới cổ vũ. Thẩm Quốc Minh lần này mang về một tin vui, ông ta đã lên đến vị trí thứ năm, cuối năm có hy vọng được lên vị trí cầm đầu. Ông ta ảo tưởng một ngày mình dẫm được lên Quan Lập Thành, thống trị ba tỉnh phía Đông Bắc, khiến bên trên hài lòng, cơ hội ban thưởng không thể thiếu. Tôi muốn chị dùng danh nghĩa cánh tay chủ chốt cùng hội cùng thuyền với ông ta để hiến dâng vật quý."
Mễ Loan không trả lời, nhưng tôi biết cô ấy không còn cách nào khác.
Khát vọng tồn tại có thể hủy hoại lương tâm, chưa nói đến việc cô ấy cũng không hề có bất cứ lương tâm gì.
Thời gian thật tàn nhẫn, mài mòn đi góc cạnh của bao người, khiến họ miệt mài truy đuổi những thứ mình không thể chiếm lấy, để rồi trong tâm thế cầu mà không được bèn triệt để từ bỏ những thứ lương tâm để trở nên hỗn loạn và xấu xa, biến quá khứ từng đẹp để như tranh vẽ trở thành một dáng vẻ không thể chịu nổi sự tàn phá và mài dũa của tham vọng vật chất, tiền tài.
Tôi rời khỏi phòng giam, Nguyễn Lâm Dĩnh đứng dưới tàng cây khóa trái cửa: “Em sẽ theo dõi cẩn thận toàn bộ quá trình tặng quà của Mễ Loan, nhưng chuyện có thành được hay không phụ thuộc vào cô ấy rất nhiều. Chỉ cần sơ sót một chút, bí thư Thẩm sẽ nghi ngờ ngay lập tức, chuyện này không tốt đối với chị.”
Tôi nhìn mặt trời dần khuất bóng phía Tây sau sườn núi, không chút dao động: “Vĩnh viễn diệt trừ tai họa về sau.”
Tôi vò nát một chiếc lá dâu tằm cách đó không xa: “Mễ Loan rất khôn khéo, cô ấy phục tùng tôi lúc này không có nghĩa là mãi mãi về sau. Chỉ cần có cơ hội thở dốc, cô ấy sẽ quay ngược trở lại báo thù. Tôi không thể khống chế, một khi cô ấy mật báo, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc. Cho nên, cô ấy không thể sống, một lần và mãi mãi.”
Tôi nói xong, mỉm cười phủi bụi trên áo Nguyễn Lâm Dĩnh: “Luyện kỹ thuật bắn súng đến đâu rồi?”
“Tập suốt ngày đêm cũng đã thấy kết quả."
“Thích cuộc sống mà chị đưa cho em sao?”
Cô ta trả lời không do dự: “Cô Trình chính là bố mẹ thứ hai của em."
Tôi hài lòng gật đầu: “Không đến mức đó, Bá Nhạc thì chị nhận. Luôn phải theo dõi Mễ Loan ở khoảng cách trong vòng năm mươi mét, chỉ cần cô ấy vượt tầm kiểm soát thì lập tức hạ gục.”
Nguyễn Lâm Dĩnh nói đã rõ.
Tôi không quay lại gặp đám đàn em ban nãy và lái xe mà giao cho Vinh Ria nhiệm vụ che chở mình, đưa tôi lên xe ra khỏi đường cao tốc, bắt một chiếc xe Santana màu đỏ đã qua sử dụng, đi một đoạn ngắn băng qua quốc lộ 139. Đây là khu vực kết nối giữa vùng ngoại ô và trung tâm thành phố. Nơi đây vô cùng sôi động. Tôi đeo kính râm, kéo cao cổ áo khoác, hòa vào dòng người và bước vào một quán trà cổ. Người thanh niên chào tôi ở lối vào của tòa nhà, ánh nhìn vô cùng sắc sảo: “Phòng số hai, mười phút. Đến giờ tôi sẽ đón ngài."
Tôi nhét cho anh ta ba trăm ngàn: “Làm phiền rồi.”
Thời gian có hạn, tốc chiến tốc thắng, tôi bước lên cầu thang, đến gần căn phòng số hai, cánh cửa chỉ khép hờ, bên trong tỏa ra từng đợt hương phật thanh tĩnh. Tôi tập trung vào thứ mùi thơm này, hai tháng nay tôi thường xuyên ngửi thấy nó đến mức dù chỉ là hương tro mát lạnh cũng có thể phân biệt được.
Tôi phá cửa xông vào, ba tấm bình phong xung quanh mờ ảo che khuất người đàn ông ngồi ở chiếc ghế gỗ lê phía sau, quân hàm lóe sáng như ẩn như hiện, khiến trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực: “Lập Thành.”
Tiếng nước róc rách dần lan tỏa khắp căn phòng tĩnh lặng, gót giày da đen bóng của anh gõ xuống nền đất, bóng dáng cứ vậy đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.
Anh ấy ngửi mùi trà, giọng điệu rất bình tĩnh, ẩn giấu sự thất lạc: “Bà chủ Quan, chuyện đến nước này, tôi mong cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Bên tai tràn ngập những lý do mờ mịt hư vô, rẻ tiền như rác rưởi, nhưng một đống lời nói vô bổ ấy lại được dùng để mở đường lợi ích cho anh ấy, đó mới là chính sách nghị hòa tốt nhất.
Tôi tiến thêm vài mét, đi thẳng về phía trước: “Tôi có kế hoạch của riêng mình. Nói thẳng luôn, tôi sẽ giúp anh lật đổ Thẩm Quốc Minh. Ông ta ngã, Thẩm Hạo Hiên không còn tuồng mà diễn, không đủ sức uy hiếp đến con đường tiến quân về phía trung ương của anh. Kẻ địch duy nhất của anh sẽ chỉ còn Trương Minh Tuấn. Tôi cho anh tin tức, từng cái cọc ngầm cũng cho anh sử dụng để mai phục bốn phía, nhưng tôi có điều kiện. Nếu cuối cùng anh thất bại mà vẫn còn muốn tôi, tôi sẽ theo anh tới chân trời góc biển, tuân theo mọi sự sắp đặt của anh. Nhưng nếu Trương Minh Tuấn thất bại, tôi cầu anh để lại cho anh ấy một cái mạng.”
Động tác xoa đầu ngón tay của Lập Thành ngừng lại: “Tôi thất bại, kết cục chính là cởi bỏ quân phục, giáng chức làm dân thường, tuổi già tóc bạc trôi qua trong buồn bực”
Tôi đã nói sẽ đồng hành cùng anh.
Anh ấy suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đột nhiên bật cười: “Bà chủ Quan làm tôi có chút cảm động.”
Tôi cúi xuống ngắt một quả anh đào chín mọng hái từ vụ đầu xuân, để trong chiếc đĩa sứ: “Mấy năm nay tôi đã từng được hưởng thụ, cũng đã từng túng quẫn. Quá trình này coi như đã khiến tôi thức tỉnh, cảm thấy mấy chục năm cuộc đời chỉ để dùng anh lừa tôi gạt thì quá không thú vị. Giàu sang phú quý tốt tới mấy, đối với sinh ly tử biệt cũng không thể kháng cự.”
"Lật đổ Thẩm Quốc Minh, hiện tại chuyện này tôi vẫn chưa chắc chắn.”
Tôi thẳng thắn chọc thủng lời nói này: “Những tư liệu anh có trong tay chẳng lẽ còn không đủ chắc chắn hay sao?”
Quan Lập Thành sửng sốt một chút, dựa vào lưng ghế nở nụ cười: “Em biết?"
Tôi ngắt thêm hai quả đào chín đỏ, ngâm vào nước trà xanh đun sôi.”Ông Quan từng nói, tôi rất thông minh, là một người phụ nữ tàn nhẫn hiếm có.”
Anh ấy từ chối cho ý kiến: “Đấy là sự thật. Không người đàn ông nào không khao khát chinh phục một người phụ nữ như em."
“Cho nên từng chút biến động dù chỉ nhỏ nhất của anh nơi Đông Bắc, tôi cũng sẽ không mù lòa chẳng biết gì. Thế lực ngang nhau mới là cuộc hôn nhân mà ông Quan cảm thấy có hứng thủ, đúng không?”
Anh ấy đưa tay để lên mặt, suy nghĩ một lúc: “Tôi không thể bảo đảm về tính mạng của Trương Minh Tuấn. Chỉ có thể hứa hẹn rằng sẽ không diệt cỏ tận gốc. Bà chủ Quan cũng cần đảm bảo lửa đồng thiêu không hết, gió xuân thổi tới không tái sinh.
“Anh ấy là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của quá nhiều người, nhưng Lập Thành, chúng ta đã là vợ chồng, thành thật mà nói, chỉ cần anh bỏ qua, không ai có thể động đến căn cơ của anh ấy.”
Quan Lập Thành không chút biến sắc, chỉ lặng lẽ suy tư, tôi cũng không thúc giục, im lặng chờ đợi. Sau một hồi tĩnh lặng, anh ấy cười nói: “Phía tôi có thể nhượng bộ được bao nhiêu, tùy vào việc bà chủ Quan có thể cho chúng tôi lợi thế đến mức nào. Đủ lớn, tôi sẽ làm em vừa lòng, quá nhẹ, tôi sẽ gây thương tổn vừa đủ, khai thác từ những phương diện khác.”
Tôi nói một lời đã định.
Khi tôi quay người đi về phía cửa, anh ấy ở phía sau khẽ nói: “Bà chủ Quan của tôi, càng ghi nhớ thân phận của mình, tôi sẽ càng thích em hơn một chút.”
Tôi nện bước cứng đờ, từ cổ họng nặn ra một tiếng khàn đục nói, đã biết.
Một phút cũng không thể lơ là, tôi vội vã cưỡi chiếc Santana trở lại sườn đồi, mấy tên đàn em ngủ gật trên xe, có người đang hút thuốc nhìn thấy tôi, gẩy tàn thuốc rồi ném nó ra ngoài cửa sổ. Tôi đi quá nhanh nên trên mặt vẫn còn toát mồ hôi, cố gắng giấu nhịp tim hỗn loạn của mình, mặt không đổi sắc kéo cửa xe nói: “Chúng ta về thôi.”
Khi tôi trở về biệt thự, bảo mẫu đang ở trong phòng bếp bận rộn nấu bữa tối. Khẩu vị của Trương Minh Tuấn đặc biệt nhạt. Anh thường thích ăn chay hoặc thịt nạc không mỡ. Mấy ngày này anh phải tham dự hết buổi tiệc này đến buổi tiệc khác, dùng rượu rửa dạ dày, đầu lưỡi cũng trở thành đậu phụ.
Tôi đẩy cửa bước vào, cầm lấy thìa từ tay bảo mẫu: “Hành, gừng, tỏi đun cùng nguyên liệu nấu canh giải rượu đã