Mặc Quân lập tức duỗi tay ôm ở bên hông của nàng, ngăn cản nàng rời đi. Bóng loáng nhẵn nhụi da thịt lộ ra chút nhiệt ý, trực tiếp kề sát vòng eo quang lõa của nàng, để Thư Khinh Thiển thân thể lập tức mềm nhũn ra. Mặc Quân ở phía sau ôm lấy nàng, phòng ngừa nàng trượt vào trong nước. Lần này hai người hầu như không hề cách trở dán vào nhau, đừng nói là Thư Khinh Thiển, liền ngay cả Mặc Quân khí tức cũng dần bất ổn.

Thư Khinh Thiển thẹn thùng kêu một tiếng: "Mặc Quân". Thanh âm nhiễm lên tia run rẩy.

"Ân..." Mặc Quân trầm thấp ứng, mang theo một chút ách thanh.

Thư Khinh Thiển quay đầu nhìn nàng, không biết từ lúc nào, Mặc Quân đã khôi phục nguyên bản gương mặt câu hồn nhiếp phách, trên khuôn mặt lạnh lẽo lúc này nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, trong con ngươi mặc ngọc nhu tình như nước, còn mang theo tia cực nóng. Thư Khinh Thiển cảm thấy, chính mình hồn đều sắp bị nàng câu đi rồi, cũng không quản được né tránh hay thẹn thùng, chỉ có chìm vào mê đắm.

Hai người bắt đầu thuận theo nội tâm mà hôn môi, từ khi hai người ở bên nhau, những hành vi thân mật này cũng không phải ít, Mặc Quân mỗi lần đều rất kiên trì, lại tràn đầy ôn nhu săn sóc, sẽ không để cho Thư Khinh Thiển cảm thấy bị áp bách, mỗi một động tác đều mềm nhẹ triền miên, nhượng nàng lần thứ hai ẩm say.

Hai người giờ phút này thẳng thắn đối diện nhau, lần này thân mật tự nhiên cũng khó có thể một nụ hôn liền dễ dàng kết thúc. Mặc Quân ngón tay bắt đầu di chuyển, ủi thiếp trên da thịt bên hông Thư Khinh Thiển, chậm rãi ôn nhu, mỗi một lần đều khiến Thư Khinh Thiển thân thể càng mềm thêm một phần, Mặc Quân hôn cũng bắt đầu dời đi, không giới hạn ở trên môi nữa.

Thư Khinh Thiển cảm giác cả người nóng lên, tê tê dại dại, nỉ non gọi tên Mặc Quân, nhượng Mặc Quân khí tức cũng trở nên dồn dập.

Một lát sau, Mặc Quân ôm lấy mềm mại Thư Khinh Thiển, từ trong nước nhảy lên, cấp tốc lấy ngoại bào khoác hờ lên hai người, lại rơi vào trên giường.

Một phen triền miên như thế dừng lại, Thư Khinh Thiển cuối cùng khôi phục một tia thanh minh, nhìn Mặc Quân áp ở trên người mình, nàng cũng bắt đầu ý thức được sự việc đã tiến triển xa hơn ngày thường rất nhiều. Nữ nhân trước mắt là người yêu của nàng, là người mà nàng định tình suốt đời này, một ít chuyện sớm muộn cũng sẽ phát sinh. Chỉ là chưa bao giờ trải qua những chuyện này, Thư Khinh Thiển có chút sốt sắng cùng bất an, tuy nhiên không muốn làm Mặc Quân mất hứng, khẽ cắn môi dưới, trong lòng ngực trái tim đập mau vọt lên cuống họng rồi!

Mặc Quân đè thấp thân thể, vừa đem tay khoát lên eo Thư Khinh Thiển, liền cảm giác nàng cả người đều căng chặt, thậm chí có chút run rẩy. Nhận ra được nàng căng thẳng bất an, động tác của Mặc Quân thoáng đình lại. Chính mình tựa hồ lại bị choáng váng đầu, rõ ràng không muốn nhanh như vậy, lần này sợ là doạ đến nàng rồi.

Mặc Quân thu lại trong mắt nóng rực, mềm nhẹ vỗ về Thư Khinh Thiển. Nàng lấy ra y phục sạch sẽ, đem ngoại bào quấn qua loa trên người Thư Khinh Thiển rút xuống, nhẹ nhàng thay nàng đổi.

Chỉnh lý chính mình một chút, Mặc Quân nửa chống thân thể ôn nhu hôn nàng, thấp giọng nói: "Được rồi, đêm cũng đã thâm, ngủ thôi."

Thư Khinh Thiển có chút ngốc lăng, Mặc Quân làm sao dừng lại? Chẳng lẽ vừa rồi hiểu lầm nàng không muốn, cho nên mới như vậy? Nàng tuy thấy vội vàng, nhưng cũng không phải không nguyện ý.

Thư Khinh Thiển có chút cuống lên, lôi kéo tay của Mặc Quân: "Nàng, nàng thế nào, thế nào...."

"Ta, ta thế nào?" Mặc Quân buồn cười hỏi ngược lại.

Thư Khinh Thiển mặt đỏ đến không được, lời này bảo nàng làm sao mở miệng. Mặc Quân rõ ràng biết nàng muốn nói cái gì, thực sự quá xấu rồi!

Nàng đem mặt chôn ở ngực Mặc Quân, lẩm bẩm nói: "Nàng thật ghét đã chết, còn cố ý trêu ta. Vừa rồi ta chỉ là quá sốt sắng, chứ không phải... không phải không muốn." Mấy chữ cuối cùng quả thực là yếu ớt như muỗi ngâm.

"Ân... Vậy ý của nàng là, nàng rất nguyện ý?"

Thư Khinh Thiển có chút xấu hổ, mở miệng cắn một ngụm trên cổ Mặc Quân, chỉ là lực đạo rất mềm nhẹ, so lên cùng hôn cũng không sai biệt.

"Ngô... nàng là cún con sao, từ lúc gặp nàng, nàng đều cắn ta ba lần." Mặc Quân khẽ cười, vòng lấy Thư Khinh Thiển không cho nàng rời đi, "Ngốc cô nương, đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn phạt nàng buổi trưa không nghe lời, không phải thật muốn nàng."

"Nàng, nàng sao có thể như vậy? Nàng chính là cố ý!" Thư Khinh Thiển một đôi mắt tràn đầy nghẹn khuất, Mặc Quân chỉ là trêu nàng?

Mặc Quân có chút lúng túng, nhưng càng sợ Thư Khinh Thiển không vui, đỏ mặt nói: "Nguyên bản tắm rửa chỉ là muốn trêu nàng, thế nhưng sau đó, sau đó...." Mặc Quân nghiêng đầu, liền không nói tiếp nữa.

Thư Khinh Thiển kinh ngạc nhìn nàng, phát hiện nàng lỗ tai đều hồng thấu, trong lòng vừa thẹn thùng vừa vui vẻ, "Vậy nàng, sau đó..."

"Là ta không tốt, nàng còn nhỏ, hơn nữa..."

"Ta không còn nhỏ, ta nhanh mười tám tuổi rồi!" Thư Khinh Thiển vội la lên, đột nhiên cảm thấy bản thân lời này quá trắng trợn, liền ngưng miệng lại.

"Ha ha... Phải, nàng nói phải, không nhỏ nữa." Mặc Quân không nhịn được cười lên, vuốt Thư Khinh Thiển gương mặt nóng bỏng, tiếp tục nói: "Nhưng ta cũng không thể ủy khuất nàng, ở trong ký ức của nàng, chúng ta quen biết bất quá mới một tháng thôi, còn có rất nhiều chuyện nàng không biết. Huống chi nơi này là khách điếm, chúng ta cái gì cũng chưa chuẩn bị, ta nhất thời hồ đồ, suýt chút nữa liền làm sai rồi. Chúng ta động phòng hoa chúc, tuy nói không cần giống phàm nhân như vậy phức tạp, tuy nhiên không thể tùy tiện, tối thiểu sính lễ nghi thức gì gì đó, đều phải đầy đủ, nàng nói có đúng không?"

Thư Khinh Thiển trong mắt tràn đầy cảm động, cũng có chút kinh ngạc khi nghe Mặc Quân nhắc tới sính lễ nghi thức. Bởi vì bây giờ Tu Chân giới, đại đa số người kết làm đạo lữ, cũng không phải bởi vì yêu nhau, càng nhiều là lợi ích liên minh gia tộc, hoặc là cùng nhau song tu tăng tiến tu vi mà thôi. Một số gia tộc cũng tổ chức nghi thức đạo lữ, tuy nhiên chỉ là tông môn hai bên hàn huyên giao lưu, cũng không phải loại nghi thức dành cho hai người như ở nhân gian. Người tu chân rất không thích, cũng không chú trọng phàm nhân tam thư lục lễ, ngươi cưới ta gả, vì lẽ đó chẳng hề có bái đường thành thân quen thuộc. Thường thường tuyên bố một chút kết làm đạo lữ, báo cho sư môn thân hữu coi như xong rồi.

Thế nhưng Thư Khinh Thiển lại rất yêu thích tập tục cưới xin của phàm nhân, rất ngóng trông loại sinh hoạt bình thản lại tràn ngập tình cảm kia. Lúc trước nàng đến thăm Khang thúc trong thôn nhỏ, liền tận mắt nhìn thấy cảnh tượng một đôi tân lang tân nương bái đường thành thân, ngày đó mọi người đều rất mệt, nhưng tân lang cùng tân nương trong lúc đó hạnh phúc cùng vui sướng, lại để Thư Khinh Thiển khắc sâu ấn tượng. Về sau biết được tu chân nhân sĩ chẳng hề cử hành nghi thức cưới xin, Thư Khinh Thiển còn có chút tiếc nuối, cùng Mặc Quân ở bên nhau, nàng càng không nghĩ tới có cái gì lễ thành thân, nhưng Mặc Quân lại nói muốn trọn vẹn nghi thức cho nàng!

Thư Khinh Thiển không nhịn được hỏi: "Mặc Quân, nàng thế nào sẽ nghĩ đến lễ thành thân, người tu chân không phải đều chán ghét thứ lễ nghi phức tạp kia sao?

"Bởi vì, nàng sẽ thích." Mặc Quân ôm lấy nàng, nhẹ giọng trả lời.

"Làm sao nàng biết?" Thư Khinh Thiển khó mà tin nổi, chính mình xưa nay không cùng người nói qua, Mặc Quân làm sao sẽ biết.

"Ân, nàng đối thế tục đồ vật có loại yêu chuộng, yêu thích dùng nước làm sạch thân thể, yêu thích chính mình làm đồ ăn, đơn thuần yêu thích một ít hoa cỏ mà không phải yêu thích chúng nó hiệu dụng, yêu thích cái kia làng nhỏ, yêu thích người trong thôn, yêu thích phàm nhân bình thản an bình sinh hoạt. Vì lẽ đó ta nghĩ, đối với bọn hắn tập tục, nàng cũng sẽ yêu thích."

Mặc Quân mỗi một câu nói, liền khiến trong mắt Thư Khinh Thiển vui vẻ một phần, cuối cùng Thư Khinh Thiển cười rực rỡ, thật chặt ôm lấy Mặc Quân hỏi: "Nàng thì sao? Nàng có thích không?"

Mặc Quân thấy nàng vui vẻ, trên mặt cũng nhịn không được nở nụ cười, "Ta vốn không để ý những thứ kia, nhưng nếu tân nương của ta là nàng, ta thực sự rất chờ mong."

Thư Khinh Thiển cảm giác mấy ngày nay Mặc Quân nói tình thoại, nói đến càng ngày càng trôi chảy, đưa tay đâm đâm khóe miệng nàng, "Nàng làm sao sẽ như thế hống người?"

Nếu như là cái nam tử, không biết có thể lừa gạt đến bao nhiêu nữ nhân đây?

Nghĩ đến chuyện này, Thư Khinh Thiển đột nhiên lại nhớ tới lúc Mặc Quân hôn mê, nàng ấy từng nhắc đến hai chữ 'Liên Thốn', nàng càng thêm khẳng định chính mình suy đoán. Tuy rằng nàng tin tưởng Mặc Quân hiện tại yêu chính là nàng, nhưng nữ nhân kia từng xuất hiện trong quá khứ của Mặc Quân, lại như tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng, lúc này bắt đầu nhớ tới, để trên mặt nàng ý cười lập tức ảm đạm.

Mặc Quân mẫn cảm nhận ra nàng tâm tình biến hóa, "Khinh Thiển, làm sao vậy?"

"Mặc Quân, ta... Ta muốn hỏi nàng một chuyện, nếu nàng không nguyện, liền không cần trả lời."

"Nàng hỏi đi."

"Ta muốn hỏi nàng, Liên Thốn là ai?" Thư Khinh Thiển do dự một lúc, cuối cùng khẽ cắn răng nói ra, sau đó căng thẳng nhìn Mặc Quân.

Mặc Quân vừa nghe danh tự này, sắc mặt có chút cứng ngắc: "Nàng làm sao sẽ biết danh tự này?" Bỗng nhiên nghĩ đến đoạn thời gian chính mình lạc lối ở ký ức, hơi nhíu mày nói: "Là ta lần kia hôn mê nói ra?"

Thư Khinh Thiển lặng lẽ gật đầu. Mặc Quân thấy nàng tâm tình lại trầm thấp xuống, đưa tay nhéo cái mũi của nàng, đem chuyện liên quan đến Liên Thốn cùng nàng nói một lần, lúc kể đến bản thân bị Liên Thốn lừa gạt, cuối cùng lựa chọn tự bạo, Mặc Quân có vẻ rất hờ hững.

Thư Khinh Thiển nghe đến trong lòng vừa đau vừa giận, cái mũi mỏi nhừ, "Nàng ta thế nào có thể đối nàng như vậy! Hai người không phải từ nhỏ cùng nhau lớn lên sao? Nàng còn coi nàng ta là bằng hữu tốt nhất. Nàng thực sự ngốc lắm, thế nào để đối phương lừa gạt, còn đem bản thân biến thành dáng vẻ như vậy."

Mặc Quân làm sao nghe cảm nhận được nàng đau lòng cùng phẫn nộ, khẽ lắc đầu: "Ta cảm thấy mình cũng không ngốc, nếu không có sự kiện đó, ta làm sao sẽ gặp được nàng đây? Lúc trước hết thảy đau đớn, hết thảy tổn thương, bây giờ đối ta mà nói cũng không là gì nữa, bởi vì ta đã gặp được nàng."

"Nàng ngốc đã chết, năm đó làm sao hành động hồ đồ như vậy, suýt chút nữa liền...." Thư Khinh Thiển hấp hấp mũi, không nhịn được hôn một ngụm lên gò má Mặc Quân, tuy rằng Mặc Quân không trực tiếp nói rõ thân thế cho nàng biết, nhưng nàng cũng coi như hiểu rõ quá khứ của nàng ấy, cũng ý thức được nơi Mặc Quân từng ở, không phải trên đại lục này. Nàng không vội vã, Mặc Quân cũng đã hứa, về sau đều toàn bộ nói cho nàng biết.

Thư Khinh Thiển nhìn chằm chằm Mặc Quân gương mặt điềm đạm, nghĩ đến nàng ấy tao ngộ hết thảy, lại bị giam ở Rừng Tuyệt Tích mấy trăm năm, Thư Khinh Thiển liền đau lòng không thôi, hận Liên Thốn cũng hận đến không gì tả được!

Nếu như là nàng có thể cùng Mặc Quân từ nhỏ lớn lên, khẳng định thương nàng ấy, yêu nàng ấy, làm sao cam lòng bức tử nàng ấy. Đem Mặc Quân mềm mại hương thơm thân thể kéo vào trong ngực, Thư Khinh Thiển vẫn không quên lẩm bẩm: "Nữ nhân tên gọi Liên Thốn kia, quả thực xấu thấu!"

"Ha ha, đúng vậy, rất xấu, vẫn là tiểu tức phụ của ta tốt nhất, tức phụ ngoan, ngủ thôi." Mặc Quân cười khẽ mặc cho Thư Khinh Thiển ôm lấy, nắm ở hông của nàng.

Thư Khinh Thiển cảm thấy bản thân tựa hồ quá kích động rồi, cũng có chút ngại ngùng, ngoan ngoãn ôm lấy Mặc Quân nhắm mắt. Hai người một đêm mộng đẹp...

----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play