Văn Uẩn Nhi thấy nàng dáng dấp như thế, trong lòng chẳng biết vì sao, liền cảm giác trướng trướng, có chút chua còn có chút ngọt. Ý thức được chính mình vừa nãy có chút cố tình gây sự, mặt có một chút hồng, bất quá như trước quật cường nói: "Hắn cũng không mạnh gì, tỷ rõ ràng lợi hại hơn."
"Tiểu Uẩn Nhi lại mở to mắt nói mò." Hạ Tâm Nghiên trong miệng nói như thế, trên mặt nhưng lại cười đến rất vui vẻ.
"Muội là nói sự thật, tỷ mười tám tuổi liền Kết Đan rồi, Phàn Thành Kết Đan cũng hơn ba mươi tuổi, hơn nữa không biết phí đi bao nhiêu thiên tài địa bảo, mới đến được Nguyên Anh kỳ. Tỷ cùng hắn đối chiến lâu như vậy, nếu hắn không ỷ vào Thần khí, khẳng định thương không được tỷ!"
Hạ Tâm Nghiên càng nghe ý cười càng lớn, vẫn không tha không bỏ hỏi nàng: "Tiểu Uẩn Nhi nhưng quên rồi, Hạ gia cho ta thiên tài địa bảo, so với hắn có thể đạt được, lại hơn rất nhiều."
Văn Uẩn Nhi rất xác định nói: "Muội biết, nhưng tỷ thiên phú hơn người, dù gia tộc giúp ít nhiều, tỷ vẫn là tự mình rèn luyện mà tăng tiến tu vi."
Trên mặt Hạ Tâm Nghiên ý cười mãn mãn, không ngờ Tiểu Uẩn Nhi nghĩ như vậy. Sự thật cũng không sai biệt, mặc dù nàng là nữ nhi của Hạ Cư Thịnh, nhưng nàng xưa nay rất hiếm khi dùng linh đan diệu dược tăng tiến tu vi. Nói ra cũng thật khó tin, ở Tu Chân giới chỉ có người không có đồ tốt để ăn, nào có ai ghét bỏ bảo vật. Nàng ngoại trừ đan dược tẩy gân hoạt cốt, những thứ khác cũng không cần. Dùng dược vật tuy giúp tăng tiến tu vi, nhưng sẽ dẫn đến căn cơ bất ổn, đạo tâm lĩnh ngộ không đủ, lôi kiếp rèn đúc hiệu quả cũng kém. Vì lẽ đó Hạ Cư Thịnh cũng không muốn Hạ Tâm Nghiên tăng tiến quá nhanh, quan trọng hơn chính là, sự kiêu ngạo của nàng cũng không cho phép nàng làm như vậy! E rằng ngoại trừ Văn Uẩn Nhi, không ai sẽ nghĩ nàng là tự bản thân đi lên.
Văn Uẩn Nhi thấy nàng có chút xuất thần, cho rằng chính mình nói sai lời, thấp thỏm hỏi, "Tỷ làm sao vậy, muội nói gì sai sao?"
"Không có, ta chỉ là vui vẻ, hôm nay ta đã làm một quyết định rất tốt." Hạ Tâm Nghiên nheo mắt nhìn nàng, cũng mặc kệ nàng một mặt khó hiểu, lôi kéo nàng đi ra ngoài: "Chúng ta đi tìm sư tôn của muội, ta nhất định thuyết phục ngài ấy giao muội cho ta, sau đó chúng ta đi cùng Thiển Thiển các nàng hội hợp."
Lần này Văn Uẩn Nhi cũng không do dự, ngoan ngoãn chỉ đường cho Hạ Tâm Nghiên. Tìm thấy Triều Dương Tử, Hạ Tâm Nghiên liền đem mục đích nói rõ, quả nhiên Triều Dương Tử cau mày: "Ta không yên lòng, Uẩn Nhi mới Trúc Cơ mạt kỳ, Văn Hiên lại đang bế quan ở sau núi, ta làm sao có thể để nàng một người mạo hiểm."
Hạ Tâm Nghiên nhìn nhìn canh giờ, quay đầu hướng có chút gấp Uẩn Nhi nói: "Uẩn Nhi, thời gian sắp đến rồi, cầm lấy Tuyết Dương Nham đi Thiên Cơ Điện. Nơi này giao cho ta, chờ muội trở về, chúng ta tính tiếp, ngoan."
Văn Uẩn Nhi tuy có chút lo lắng, nhưng cũng tin tưởng Hạ Tâm Nghiên, gật gật đầu ngoan ngoãn rời đi.
"Hừ, Uẩn Nhi đúng là rất nghe lời ngươi, bất quá ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ đáp ứng?" Triều Dương Tử có chút bất mãn, nhưng trong lòng lại rất tán thưởng nha đầu này, đối đãi với đồ đệ hắn rất tốt, khẳng định không kém nơi nào.
Chờ Văn Uẩn Nhi thành công đưa một sợi hồn thức vào Thần khí, Hạ Tâm Nghiên đã mặt đầy ý cười ở ngoài Thiên Cơ Điện đợi nàng.
Văn Uẩn Nhi thấy Hạ Tâm Nghiên một mình đứng đó, vội vã chạy qua, hai người đồng thời mở miệng: "Thế nào?"
"Trước tiên nói chuyện của muội, đã thành công truyền hồn vào kiếm rồi sao?" Hạ Tâm Nghiên có chút chờ mong hỏi nàng.
Văn Uẩn Nhi thấy Hạ Tâm Nghiên như vậy, ngưng thần cảm ứng, liền tế ra một thanh kiếm màu xanh biếc dài chừng ba thước*, thân kiếm xoay chầm chậm giữa hai nàng, kiếm ý uy nghiêm đáng sợ, mơ hồ có thần kiếm uy thế. Thân kiếm ánh sáng lưu chuyển, hoa văn óng ánh tinh xảo, có thể thấy được thanh kiếm này đã sinh linh trí, không giống Phàn Thành chỉ có linh lực rót vào thì kiếm mới hiển hiện hào quang. Hạ Tâm Nghiên biết truyền hồn thành công, rất là cao hứng.
(*đơn vị thời xưa, một thước = 40cm, ba thước ~1,2m)
Văn Uẩn Nhi lập tức đem kiếm thu vào đan điền, vội vã hỏi: "Sư tôn đáp ứng cho muội cùng tỷ rời đi rồi sao?" Đạt được thần kiếm nàng tuy hài lòng, nhưng nàng càng muốn biết sư tôn có để nàng đi cùng Hạ Tâm Nghiên hay không.
"Ân, Tiểu Uẩn Nhi, muội cảm thấy thế nào?" Hạ Tâm Nghiên vẫn chưa nói thẳng, trái lại cố ý hỏi ngược lại khơi gợi trí tò mò của nàng. Mãi đến tận Văn Uẩn Nhi chu miệng lên có chút giận dỗi, lúc này nàng mới duỗi tay ôm Văn Uẩn Nhi nhảy lên phi kiếm, cấp tốc rời khỏi núi.
Nghe Văn Uẩn Nhi tiếng kinh hô vang lên, Hạ Tâm Nghiên cười rất sảng khoái, "Ha ha, Tiểu Uẩn Nhi, sư tôn đã nói rồi, từ đây liền giao muội cho ta."
Văn Uẩn Nhi thấy nàng khắp gương mặt sáng rỡ đều là ý cười, trong mắt hoa đào tỏa ra ánh sáng lung linh, cả người rất là tùy tính thoải mái, tiếng cười sung sướng để trái tim của Văn Uẩn Nhi cũng đi theo dương lên.
Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi trải qua một phen hung hiểm, cuối cùng cũng coi như thả lỏng, nhưng Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân sau ôn tình, lại có chút dằn vặt.
Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân ở trong phòng, hồ hồ dán dán nửa ngày, hai người nếm thử chút Thần Tiên Túy. Rượu này quả thật danh xứng với thực, Mặc Quân tửu lượng rất tốt, uống mấy chén cũng có chút men say, đừng nói vốn không biết uống rượu Thư Khinh Thiển. Nàng vừa uống một chén, liền sắc mặt đỏ lên, ánh mắt mê ly.
Mặc Quân thấy nàng chịu không nổi, vội vã ngăn cản nàng tiếp tục uống, nhưng Thư Khinh Thiển lại giống cái tửu quỷ, quấn lấy Mặc Quân đòi rượu. Rượu này nồng độ quá tinh diệu, không thể dùng linh lực hóa giải. Mặc Quân không dám để nàng uống nhiều, tự nhiên không cho phép, chỉ có thể ôm lấy nàng thấp giọng hống nàng.
Thư Khinh Thiển bị Mặc Quân ôm vào trong ngực, còn không cho nàng uống rượu, trong lòng liền cảm thấy ủy khuất. Nàng ngẩng lên khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt lên án nhìn Mặc Quân: "Mặc Quân, Mặc Quân ta muốn, ta muốn." Thân thể còn không nghe lời lộn xộn.
Mặc Quân uống nhiều hơn nàng mấy chén, trên người cũng có chút toả nhiệt. Mà lúc này Thư Khinh Thiển sóng mắt lưu chuyển, gương mặt hồng nhuận, ủy khuất nhìn nàng, phảng phất một uông nước suối. Bởi vì say rượu, bình thường thanh âm mềm mại ôn uyển tựa hồ cũng mang tới một tầng quyến rũ, một mực còn ở trên đùi Mặc Quân cọ tới cọ lui.
Mặc Quân chỉ cảm thấy trên người càng nhiệt, nguyên bản đôi mắt hóa thành màu nhạt cũng ngày càng càng sâu thẳm nóng rực. Mặc Quân hít sâu một hơi, bất đắc dĩ mở miệng: "Khinh Thiển ngoan, không nên nháo, rượu này uống nhiều sẽ khó chịu, chúng ta không uống nữa, nàng ngoan chút."
Thư Khinh Thiển mở to đôi mắt men say mông lung, nhìn môi Mặc Quân, mở ra đóng lại nói chút gì. Chóp mũi lại ngửi được một luồng hương thơm lẫn vào vị rượu, tựa hồ so với rượu càng khiến nàng mê luyến.
Nàng ngửi nửa ngày phát hiện là từ môi Mặc Quân truyền đến, trong mắt loé lên kinh hỉ, vòng tay ôm lấy cổ Mặc Quân, không chút do dự hôn đi lên, phẩm lấy hương vị nhượng nàng mê say cực kỳ.
Mặc Quân có chút sững sờ, lập tức bắt đầu đáp lại nàng, hai người dây dưa song song ngã vào trên giường, trong nháy mắt cả phòng lung lên một luồng khí tức ám muội. Chờ Mặc Quân hoàn hồn lại, hai người đã một thân y phục ngổn ngang, Thư Khinh Thiển đai lưng không biết lúc nào đã bị nàng cởi ra, vạt áo buông xuống có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh mê người bên trong.
Mặc Quân nhíu nhíu mày, trên mặt có chút ảo não, ngưng mắt nhìn Thư Khinh Thiển, giúp nàng khép lại vạt áo, lại đánh Tịnh Thân Chú cho nàng, uy nàng uống chút nước ép Bích Linh Quả, giúp nàng vén hảo chăn.
Vội vã đóng kín cửa đi ra ngoài, Mặc Quân có chút vội vàng rời đi. Vừa đi mấy bước lại xoay người, cấp Thư Khinh Thiển gian phòng bày xuống mấy tầng kết giới, lúc này mới yên tâm rời đi. Nàng quyết định đi tra xét trong thành một chút, hiểu rõ mấy thế lực lớn linh mạch cùng số mệnh, thuận tiện... Thuận tiện giúp bản thân tỉnh rượu.
Mặc Quân bên ngoài một vòng tra xét, mà trong phòng Thư Khinh Thiển cũng dần tỉnh lại. Thư Khinh Thiển say nhanh tỉnh cũng nhanh, bởi vì Mặc Quân uy nàng một ít nước ép Bích Linh Quả, nàng liền nhanh tỉnh táo lại, chỉ là trên người có chút vô lực.
Nhìn xung quanh chẳng hề có thân ảnh của Mặc Quân, nàng bắt đầu hồi ức chính mình làm sao ngủ, mới bắt đầu nàng cùng Mặc Quân uống mấy ly rượu, tiếp theo ngồi lên đùi nàng ấy.... hồi ức tiếp theo mấy cái vụn vặt đoạn ngắn, để Thư Khinh Thiển hận không thể đập đầu chết! Chính mình say rồi, liền là phó đức hạnh kia sao? Nàng quấn lấy Mặc Quân, còn, còn chủ động hôn nàng ấy, cuối cùng... Nàng nhìn nhìn y phục trên người mình, nhìn nhìn mặt giường, không thể nào? Chính mình sẽ không mượn rượu làm càn, khi dễ Mặc Quân đi? Vì lẽ đó Mặc Quân...
Thư Khinh Thiển nhanh chóng mặc quần áo tử tế, chuẩn bị đi ra ngoài tìm Mặc Quân, lại phát hiện trong phòng thiết rất nhiều kết giới, chính mình không ra được. Bất đắc dĩ chỉ có thể chờ nàng ấy trở lại.
Thư Khinh Thiển ngồi ở đó,trong lòng gấp đến ra một thân mồ hôi, nhớ tới bản thân tựa hồ hai ngày không tắm rửa, hiện nay lại không ra ngoài được, vừa vặn trong phòng có một cái ôn tuyền, rất sạch sẽ.
Thư Khinh Thiển quyết định tắm trước, nghĩ nghĩ chờ một lúc thế nào đối diện Mặc Quân, cầm quần áo khoát lên trên bình phong, Thư Khinh Thiển đem chính mình vùi vào trong nước ấm áp.
Những hình ảnh vụn vặt kia làm cho nàng tâm hoảng ý loạn, lại quên một điều,, Mặc Quân lúc nào cũng có thể trở về! Đợi đến nàng bị một tiếng "Khinh Thiển" cả kinh hoàn hồn, nàng còn đang ngâm trong nước, mà thân ảnh của Mặc Quân đã đến trước bình phong.
Thư Khinh Thiển nhìn bình phong mỏng manh tựa như có thể nhìn xuyên thấu, quả thực khóc không ra nước mắt, lần này để nàng sống thế nào! Vội vã căng thẳng nói: "Mặc Quân, ta ở, ta đang tắm, nàng tới trước phòng cách vách chờ ta được không?"
"Tắm rửa?" Mặc Quân ngữ điệu có chút kỳ quái, lập tức lại lên tiếng nói: "Ân, Khinh Thiển từ trước đến giờ thích sạch sẽ, yêu thích tắm rửa. Ta vừa mới đi ra ngoài dạo một vòng, hiện nay ra một thân mồ hôi, nếu ta không hảo hảo tắm rửa một phen, e rằng nàng sẽ không cho ta lên giường."
Thư Khinh Thiển nghe nàng mở miệng, liền cảm giác không đúng, đợi đến nghe nàng nói xong, ngoại trừ thẹn thùng càng là cảm thấy nguy cơ tứ phía. Quả nhiên Mặc Quân liền từ sau tấm bình phong bước vào, Thư Khinh Thiển cuống quít lùi về sau, đem bản thân chôn đến chỉ còn đầu lộ ra mặt nước, may mà nước này màu trắng ngà, nếu không nàng thật muốn điên rồi!
Người này, mở to mắt làm càn! Liền tu vi của nàng ấy, chạy mười vòng quanh thành Thanh Vân cũng không khả năng chảy mồ hôi! Coi như chảy mồ hôi cũng có thể sang phòng cách vách mà tắm, đây là muốn cố ý bắt nạt nàng!
"Nàng, nàng muốn làm gì?" Thư Khinh Thiển vừa thẹn vừa giận.
"Khinh Thiển chẳng lẽ còn chưa tỉnh rượu, ta đương nhiên là muốn tắm rửa." Mặc Quân thản nhiên đáp.
"Nàng, nàng có thể đi sát vách, sát vách cũng có a!"
"Không quen, hơn nữa ta mệt mỏi." Không hề gợn sóng trả lời.
"..." Ta này, nàng liền quen thuộc rồi! Nàng mệt? Ta mới mệt mỏi đấy!
"Nàng... Nàng làm... Làm gì?!" Thư Khinh Thiển nhìn Mặc Quân cởi quần áo, nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp.
"Ta không có sở thích mặc quần áo tắm rửa." Mặc Quân nói xong, ngón tay trắng nõn khẽ hất, bắt đầu giải đai lưng. Bạch ngọc đai lưng mở ra, ngoại sam buông xuống, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo, xuống một chút, nhìn một cái không sót gì.
Thư Khinh Thiển tim đập như trống lôi, bị nhiệt khí huân hồng, mặt lúc này đã hồng như nhỏ máu, nàng vội vã nghiêng đầu đi, nghe phía sau thanh âm quần áo ma sát rơi xuống đất, trước mắt lóe qua cái kia mê người trắng nõn, không nhịn được dư quang lại lén lút hướng về Mặc Quân.
Nghe một tiếng nước chảy, Mặc Quân đi xuống rồi. Bất quá nàng ấy tựa hồ thật sự chỉ là tắm rửa, khẽ khép mắt, tựa ở bên cạnh ao, tóc dài như dòng thác tán ở bên trong nước, trải ra một tầng, da thịt óng ánh long lanh lộ ra mặt nước, hoàn mỹ không có một tia tì vết, xương quai xanh nhô lên, khó có thể dùng lời diễn tả được mê hoặc. Thư Khinh Thiển thực sự không chịu được, vội vã nhắm hai mắt muốn rời hồ, đợi tiếp nữa, không phải xấu hổ chết, chính là tim đập nhanh đến chết!
-------------------------------
P.S Ta không hiểu sao edit chương này ta cũng xấu hổ muốn chết, không kém gì Khinh Thiển nhà ta ==" Mặc Quân a Mặc Quân, ngươi phúc khắc + cà khịa không kém gì Lạc đại nhân.