Ông chủ không biết nội tình nên đứng bên cạnh đặc biệt nhiệt tình nói: "Như vậy đi, bà Diệp, tôi sẽ tìm một nhân viên tiêu thụ khác để tiếp bà, nhất định sẽ giới thiệu rõ ràng cho bà."
Diệp Văn nghĩ thầm: ai rảnh rỗi nghe giới thiệu rách nát đó. Bà đang bận cầu xin thầy cứu mạng đây.
Thạch Khải khẽ mỉm cười: "Hai người đang bận, tôi đi trước đây." Cô nói xong thì muốn rời đi.
Diệp Văn vội vàng ngăn cả người, nhắm mắt thương lượng: "Dù sao hôm nay cô từ chức, không bằng làm xong đơn đặt hàng của tôi rồi hãy đi?"
Thạch Khải sửng sốt. Trông không giống như bà đang cầu xin người ta làm ăn, mà giống như người kia đang cầu xin cô nhận lấy phần thành tích này. Làm gì có khách hàng đuổi tới năn nỉ người ký hợp đồng chứ?
Thạch Khải không thể không nói rõ lần thứ hai: "Ngại quá, tôi đã làm xong thủ tục từ chức, không còn là người của công ty, không có cách nào ký hợp đồng với bà. Bà tìm người khác đi."
Diệp Văn lo lắng, rất lo lắng. Bỗng nhiên đôi mắt bà sáng lên, nghĩ đến một chủ ý nói thật nhanh: "Nếu cô Thạch đã từ chức, không bằng để tôi làm chủ, cùng ăn chung bữa cơm rau dưa. Coi như là chúc mừng... ưm, hy vọng cô Thạch có thể cho chút thể diện."
Nói quá nhanh, Diệp Văn thiếu chút nữa buột miệng thốt lên: coi như là chúc mừng cô rời khỏi công ty.
Vừa mới nói đoạn đầu bà đã nhận ra có gì đó không ổn. Ông chủ còn đứng bên cạnh mình nên đột ngột sửa miệng.
Ông chủ càng nghe càng không đúng, sắc mặt hơi căng thẳng, vội vàng chen lời miệng: "Bà Diệp, bà không lên lầu xem sản phẩm sao?"
Thạch Khải cũng cảm thấy kỳ lạ, thái độ của đối phương rõ ràng không bình thường, thật cẩn thận dò hỏi: "Xin hỏi, bà tìm tôi có chuyện gì không?"
Diệp Văn do dự, suy nghĩ lời nói mới nói thật: "Thật ra là thế này. Mấy ngày trước tôi đang đi trên đường không cẩn thận đụng phải cô Thạch, nhờ có cô nhắc nhở tôi mới không bị xe đụng."
Trong mắt Thạch Khải loé ra một tia ngạc nhiên. Cô nhớ chuyện này, nhưng đã quên gương mặt người kia từ lâu. Nghe đối phương nói như vậy, cô vội vàng lật lại đoạn video cũ ra. Thoạt nhìn thật sự là cùng một người.
Diệp Văn nói tiếp: "Tôi là người phàm tục, cũng không biết nên làm gì bày tỏ lòng biết ơn của mình. Trùng hợp nghe nói cô Thạch làm việc trong công ty này. Vốn định để cho cô ký một hợp đồng lớn, nhưng không nghĩ rằng cô từ chức..."
Thạch Khải chợt nhận ra, mỉm cười xua tay: "Không phải chuyện gì to tát, thuận miệng nói một câu mà thôi."
Diệp Văn nóng nảy nói: "Mặc dù chỉ là một câu nói, nhưng đối với tôi cô đã giúp ân lớn. Cô Thạch nể mặt để tôi mời cô ăn bữa cơm được chứ?"
Thạch Khải vốn dĩ muốn từ chối, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề. Nếu như khách hàng lớn không còn ý đồ mua hàng, món nợ này sẽ tính lên ai đây?
Nếu như cô hiện tại vẫn còn ở công ty thì giao dịch này nhất định có thể thành công. Nhưng mà cô nghỉ việc. Tại sao lại nghỉ việc? Quản lý ra lệnh. Nghĩ tới đây, Thạch Khải nhếch miệng cười, sảng khoái đồng ý: "Nếu bà đã nhiệt tình mời, tôi cũng cung kính không bằng tuân mệnh."
Diệp Văn vui mừng khôn xiết: "Ừh ừh, đừng khách khí. Tôi biết có một nhà hàng tư nhân có nhiều món ngon, bình thường phải đặt trước mới có chỗ ngồi. Nhưng tôi là thành viên VIP của nhà hàng đó, có thể đến bất cứ lúc nào. Cô Thạch đi theo tôi ăn thử chứ."
"Được, tôi sao cũng được." Thạch Khải trả lời.
Ông chủ thấy hai người càng đi càng xa, cố gắng một lần cuối cùng nói: "Bà Diệp, vậy sau đó bà còn muốn lên lầu xem sản phẩm không?"
Diệp Văn không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nói: "Nói sau đi."
Ông chủ cứng họng không trả lời được, mặt lộ vẻ áo não. Lời này nghe vào lỗ tai ông nó có nghĩa là 'chuyện làm ăn này đã mất'.
* * * Một tuần sau, Thạch Khải nhận được điện thoại của đồng nghiệp. Mới vừa bắt điện thoại, giọng nói kích động truyền đến từ đầu dây bên kia: "Thạch Khải, cô đi thật không phải lúc. Cô không biết, công ty gần đây náo nhiệt như thế nào đâu!"
"Làm sao vậy?" Thạch Khải thuận miệng hỏi, thật ra trong lòng có chút linh cảm. Hợp đồng lớn thất bại. Trước khi đi, cô đã len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của ông chủ, thật sự không tốt.
"Ngày đó cô đi, không phải ông chủ không có ở công ty sao. Sau đó ông ta trở về xanh mặt, chuyện đầu tiên chính là tìm quản lý nói chuyện."
"Theo chúng tôi đoán, hẳn là mắng quản lý một trận, trách quản lý tự chủ trương đuổi cô đi, cũng không thương lượng với ông chủ trước."
"Cẩu huyết chính là, không bao lâu Hoa hồ ly bị quản lý gọi vào văn phòng. Lúc đi ra ông chủ tuyên bố Hoa hồ ly bị sa thải."
Thạch Khải không còn gì để nói: "Bỏ xe giữ tướng, quản lý đủ tàn nhẫn."
Điều này hiển nhiên là quản lý vì dời lửa giận của ông chủ đi không chút do dự bán đứng Đinh Xảo Liên.
"Đúng đó, những người khác đều nghĩ thầm như vậy. Hoa hồ ly cho rằng mình tìm được chỗ dựa tài giỏi, vẫn không để những người khác ở trong mắt, vô cùng kiêu ngạo. Tôi còn tưởng rằng cô ta có thể lăn lộn thành nhân vật lớn gì chứ. Kết quả trực tiếp bị sa thải, còn là quản lý tự mình đâm một dao."
"Nhưng cô ta thảm hơn nhiều, cô ta trước mắt còn trong thời gian thử việc. Ông chủ sa thải cô ta không cần tốn một xu, lập tức là có thể làm cho cô ta lăn."
"Cũng coi như là tiền mất tật mang. Chỗ tốt gì cũng không vớt được, ngược lại làm cho mình khó coi."
"Nhắc mới nhớ, rốt cuộc cô đã nói gì với ông chủ? Lúc xử lý quản lý một chút cũng không nương tay."
Thạch Khải cười: "Đại khái là bởi vì ông chủ đau thịt, không nhịn được cũng muốn làm cho quản lý đau một chút."
"Nghe không hiểu..." Đầu dây bên kia rầu rĩ nói. Nhưng rất nhanh lại hoạt bát lại: "Nhưng quên đi, điều đó không quan trọng. Cô không biết, việc này vẫn chưa xong."
"Đinh Xảo Liên bị sa thải, vốn dĩ chúng tôi đều cho rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy. Ai biết chưa đến hai ngày thì vợ của quản lý tìm đến công ty, hỏi là hồ ly tinh nào tằng tịu với chồng bà."
Thạch Khải ngạc nhiên đến ngây người: "Vợ của quản lý tìm đến công ty?"
"Ừh, thần kỳ chứ? Bảo vệ cũng không ngăn cản được, bà ta vọt thẳng vào công ty làm ầm ĩ. Vốn dĩ là quản lý luôn nói dối, nói căn bản không có chuyện này. Sau đó bà vợ của ông ta móc ra một đống hình chụp lén quản lý và Hoa hồ ly đi khách sạn, trực tiếp quăng vào mặt quản lý. Nghe nói là ai đó dùng chuyển phát nhanh, nặc danh gửi đống hình cho vợ quản lý." Đồng nghiệp thổn thức không thôi.
"Đáng tiếc cô không ở hiện trường. Nếu không cô sẽ nhìn thấy cảnh hoành tráng kia, vợ của quản lý đuổi theo đánh quản lý, quản lý chạy tán loạn khắp nơi. Thật là đặc sắc! Bảo vệ cũng không ngăn được, cũng không muốn ngăn. Ai bảo quản lý đã có vợ con còn ra ngoài tằng tịu với cô gái hai mươi mấy tuổi, đáng đời!"
"Cuối cùng vẫn là ông chủ mặt tối sầm lại cho quản lý nghỉ nửa ngày đưa vợ ông ta về nhà, trò khôi hài mới kết thúc."
"Hoa hồ ly và quản lý đắc tội quá nhiều người. Không chừng là ai bị Hoa hồ ly cướp khách hàng, trong lòng bất mãn nên cố ý trả thù chỗ dựa của Hoa hồ ly."
"Cảm ơn cô đã cho tôi biết." Thạch Khải cười khẽ.
"Đừng khách khí. Nhờ có cô, nếu không bây giờ bộ phận tiêu thụ còn không được bình an. Tôi cảm thấy khá là đáng tiếc, cô không thể tận mắt nhìn thấy cảnh kia, rất đã ghiền." Đồng nghiệp chưa đã thèm.
Kết thúc cuộc trò chuyện. Thạch Khải nghĩ thầm: cũng không đáng tiếc. Nhờ có đồng nghiệp gọi điện thoại cho cô nên nhận liên tiếp ba cái video.
Cái thứ nhất chính là nội dung giống như đồng nghiệp vừa kể, cảnh vợ của quản lý quậy ở công ty. Video thứ hai là Đinh Xảo Liên cầm một chồng ảnh chạy đi gửi chuyển phát nhanh.
Sau khi viết nơi chuyển phát và niêm phong tập tài liệu, ả tự lẩm bẩm: "Tôi đã ở bên ông lâu như vậy, tốn nhiều tâm tư trên người ông như vậy. Có chuyện ông lại không chút do dự đẩy tôi đi tìm chết. Ông bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, đây là ông ép tôi."
Thạch Khải sờ cằm, có lẽ những người khác đều cho rằng là ai ở sau lưng ném đá giấu tay, nhân cơ hội dẫm quản lý hai cái. Ai cũng không nghĩ tới người gửi ảnh chụp cho vợ của quản lý chính là Đinh Xảo Liên.
Quản lý dùng người xong thì vứt, chẳng trách bị Đinh Xảo Liên trả thù.
Video thứ ba hẳn là một video từ tương lai. Bởi vì trong video mặt quản lý rõ ràng lộ ra vẻ già nua. Quản lý tràn đầy mệt mỏi hỏi: "Đang yên đang lành, tại sao phải bán nhà?"
Bà vợ hừ lạnh một tiếng: "Ai biết tôi và con gái không có ở nhà, ông có phải đã từng dẫn người về hay không. Nghĩ lại đã cảm thấy dơ!"
"Tôi xin thề, thật sự chưa từng dẫn người về nhà." Quản lý dựng thẳng ngón tay lên.
"Lúc kết hôn, ông cũng từng thề cả đời này chỉ yêu một mình tôi. Ông đã làm được chưa?" Bà vợ không buông tha.
Quản lý bất đắc dĩ: "Có thể đừng nhắc đến việc này không? Tôi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ. Tôi hứa với bà, sau này sẽ không bao giờ mắc sai lầm như vậy nữa."
"A, sau này làm được thì nói, không làm được thì đừng nói. Dù sao tôi cũng mặc kệ, ngôi nhà này tôi và con gái không có cách nào ở nữa, bán căn nhà này đi. Sau khi lấy được tiền thì mua nhà mới, mua căn nhỏ một chút cũng được, ở vui vẻ mới quan trọng." Bà vợ kiên trì nói.
Quản lý không quá tình nguyện: "Đang ở tốt không cần thiết phải bán. Mua bán nhà chi phí thủ tục rất cao, không có lời."
Bà vợ liếc mắt nhìn, hừ lạnh một tiếng: "Ngay cả ông ngoại tình tôi cũng tha thứ, đã không ly hôn với ông. Kêu ông bán căn nhà này ông còn không chịu đúng không? Giữ lại tiền dự định ra ngoài lêu lổng, nuôi người khác hả?"
"Bà xem lại bà đi, còn nói những câu như thế này." Quản ly hết cách rồi, chỉ có thể thỏa hiệp: "Được được được, bán nhà thì bán đi. Bà và con gái tìm căn nhà hợp ý, tôi sẽ mua căn nhà mới, sau đó cố gắng sinh sống."
Rất nhanh, bà vợ thích một căn nhà. Sau đó, bà yêu cầu bán căn nhà cũ đi, trực tiếp cầm tiền mua nhà mới.
Nhà đã trang hoàng xong, dọn vào là có thể ở. Vì thế, khi quản lý ký tên lên giấy bán nhà, đang viết một nửa thì gã bị bà vợ ngăn cản.
Bà vợ tỏ thái độ nghiêm túc: "Tiền bán được nhà cũ, tôi, ông và con gái, chia thành ba phần chuyển tiền vào thẻ ngân hàng trên danh nghĩa của mỗi người."
"Bà làm cái gì vậy?" Quản lý mệt mỏi, bà vợ quả thực là đang đề phòng gã giống như đề phòng cướp vậy.
"Tôi không muốn thấy tiền mình cực khổ tích góp được đều bị ông xách đi nuôi người phụ nữ khác." Bà vợ kiên trì: "Cứ trả tiền theo cách này, tôi không chấp nhận những cách khác. Phiền phức cũng trả như thế."
"Tôi thật sự hối cải muốn làm con người mới, không muốn lại dây dưa với người phụ nữ khác nữa." Quản lý miệng lưỡi nói rất lộn xộn. Cuối cùng bất đắc dĩ kêu người người dựa theo cách bà nói chuyển tiền qua.
Vốn dĩ đã bàn xong với người mua nhà, xin bọn họ dàn xếp mấy ngày. Sau khi mua được nhà mới bọn họ sẽ chuyển đi.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi chuyển tiền xong, quản lý đi làm về nhà thì nhìn thấy không còn đồ đạc của vợ và con gái. Trên bàn có một tờ giấy, phía trên có mấy dòng chữ, là chữ viết của vợ. Bên cạnh còn đơn xin ly hôn.
Trên tờ giấy viết: "Tôi đã thương lượng với con gái, căn nhà hợp ý nhất chính là nơi không có ông ở. Làm phiền ông sảng khoái một chút ký vào đơn ly hôn. Nếu như ông không ký, sau hai năm ở riêng tôi sẽ đơn phương đưa đơn ly hôn lên tòa án. Đúng vậy, tôi lừa ông, tôi tuyệt đối không chấp nhận chồng mình ngoại tình. Lúc đám cưới ông lừa tôi một lần, lúc ly hôn tôi lừa ông một lần, hai chúng ta xem như thanh toán xong."
Quản lý điên cuồng gọi điện thoại cho vợ và con gái, phát hiện số điện thoại của hai người đổi, người cũng không biết đi đâu. Gặp đòn nghiêm trọng, cả người quản lý trở nên mất hồn mất vía.
Bởi vì có mối quan hệ trên mức tình bạn với đồng nghiệp, vợ lại đến công ty quậy. Ông chủ đã sớm không hài lòng với quản lý. Lần nọ, quản lý mắc sai lầm nhỏ, ông chủ mượn cơ hội này sa thải người.
Quản lý hơn 40 tuổi, thất nghiệp, không có nhà, không có vợ và con gái, cái gì cũng không có. Gã nghĩ đến cả nhà ba người trước đây sống yên ổn không khỏi hối hận chảy nước mắt. Lẽ ra ông không nên làm điều sai trái. Nhưng mà hối hận đã quá muộn.
Xem xong video, Thạch Khải không khỏi cảm khái: "Cho nên người ta nói, đắc tội ai cũng đừng đắc tội phụ nữ."
Nhưng những chuyện này đều nói sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT