Editor: demcodon

Thạch Khải đi theo đến nhà hàng tư nhân được cho là rất ngon và khó đặt chỗ.

Vừa ngồi xuống, Diệp Văn nhiệt tình đưa thực đơn qua: "Cô muốn ăn cái gì cứ tùy tiện gọi."

Thạch Khải liếc mắt nhìn giá, thiếu chút nữa không cầm chắc cuốn thực đơn. Trong lòng cảm khái: quả nhiên là người có tiền.

Cô tùy tiện gọi hai món ăn xong trả thực đơn lại cho đem Diệp Văn. Thạch Khải khách sáo nói: "Ngày đó tôi chỉ là nhiều chuyện nói mấy câu. Bà không cần phải để ở trong lòng, có thể giúp được thật sự là quá tốt rồi."

"Đừng khách sáo, tôi vốn dĩ nên cảm ơn cô nhiều hơn." Diệp Văn không mở cuốn thực đơn ra mà trực tiếp báo tên món ăn để nhân viên phục vụ nhanh chóng chuẩn bị.

Người phục vụ sau khi rời đi, Diệp Văn móc ra danh thiếp đưa cho Thạch Khải: "Đây là danh thiếp của tôi."

"Bà Diệp Văn, xin chào." Thạch Khải nhận danh thiếp nhìn thoáng qua.

"Trên thực tế, gần đây ở xung quanh tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ. Lần này tìm cô, một mặt là muốn cảm ơn cô đã cứu tôi. Mặt khác, cũng là hy vọng cô có thể giúp tôi. Làm ơn!" Diệp Văn gần như cầu xin, đặt tư thái đến mức thấp nhất.

"Chuyện kỳ lại? Nói ví dụ như?" Thạch Khải tò mò hỏi.

"Chuyện là như vầy, gần đây tôi đặc biệt xui xẻo. Tôi từng bị tai nạn xe cộ, bị đèn chùm treo đập, bị chậu hoa đập, bị nhốt dưới tầng hầm... Mỗi một chuyện nhìn qua đều giống như ngoài ý muốn. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, trong thời gian ngắn ngủi làm sao có khả năng sẽ có nhiều ngoài ý muốn như vậy!" Nói xong lời cuối cùng Diệp Văn cất cao giọng, tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

"..." Thạch Khải rất muốn đỡ trán. Lúc người đối diện nói chuyện, cô bị ép nhìn mấy video khủng bố, có những cảnh Diệp Văn vừa nói và những cảnh khác bà không đề cập đến.

Chỉ xem đoạn video thôi mà cô đã cảm thấy đáng sợ. Chẳng trách Diệp Văn trải qua những việc đã gục ngã.

"Một khi người gặp xui xẻo, thật sự là cái gì cũng đều có thể gặp được. Quá thảm rồi!" Thạch Khải khô khan nói.

"Tôi nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy là bị đồ dơ quấn lấy." Nói xong, Diệp Văn bỗng nhiên nắm chặt tay Thạch Khải, thiếu chút nữa dọa cô nhảy dưng lên: "Đại sư, cầu xin cô hãy xem cho tôi. Chỉ cần cô chịu cứu tôi một mạng, tôi sẽ báo đáp cô."

Gương mặt của Diệp Văn buồn bã, thoạt nhìn đặc biệt thê thảm, rất gợi lên sự thương cảm cho người khác.

Nhưng mà Thạch Khải biết năng lực của mình. Cô cũng không phải đại sư, không biết đối phó với quỷ. Cô thật lòng đề nghị: "Nếu không bà đi chùa miếu thắp hương Bồ Tát, cầu bùa hộ mệnh gì đó? Hoặc là mời cao tăng đắc đạo truyền phép và mua một pháp khí mang theo bên người nhờ?"

Những câu chuyện ma quỷ luôn nói những cách này có thể có hiệu quả.

Diệp Văn buông tay ra cười khổ: "Biện pháp gì cũng từng thử qua. Quyên tiền, làm việc thiện, thỉnh Bồ Tát về nhà mỗi ngày cung phụng ba nén nhang, mua ngọc khí từng truyền phép đeo trên cổ, mời đạo sĩ bắt quỷ... Kết quả cuối cùng chính là, mấy ngày trước thiếu chút nữa bị xe đụng chết. May là gặp được cô."

Thạch Khải im lặng một lát sau mở miệng: "Bà rốt cuộc làm chuyện thất đức gì làm lệ khí nặng như vậy?"

"Tôi tin Phật, một lòng hướng thiện, một chút chuyện xấu cũng không dám làm. Nào có biết sẽ rơi vào tình trạng như bây giờ chứ... " Diệp Văn nghĩ lại cảm thấy lòng chua xót.

"Đại sư, cô không phải vừa mới từ chức sao? Vừa vặn tôi cũng mở công ty. Chỉ cần cô chịu cứu tôi, tôi sẵn sàng mời cô. Mỗi ngày không cần làm gì, thậm chí không cần đến công ty báo cáo, tôi có thể mỗi tháng đúng hạn phát tiền lương cao cho cô!"

"Nếu như cảm thấy như vậy quá phiền phức. Sau khi mọi chuyện thành công tôi có thể đưa số tiền lớn cảm ơn!"

"Hoặc là cô có chuyện gì phiền lòng, chỉ cần tôi có thể giúp được tuyệt đối sẽ không từ chối."

Thạch Khải thở dài: "Bà Diệp, đề nghị của bà làm tôi rất động lòng. Nhưng sự thật là lần đó nhắc nhở giúp bà tránh tai nạn xe cộ, thật sự chỉ là trùng hợp. Tôi rất muốn giúp, nhưng xác thực không có năng lực này."

Cô nhận được rất nhiều video, nhưng chưa nhìn thấy một con quỷ trong video. Nhưng trò chuyện với Diệp Văn một hồi đúng là nhắc nhở cô. Cô có thể dựa vào thay đổi vận mệnh của người khác kiếm tiền. Mặc dù rất khó tìm được khách hàng.

Nếu như tuyên bố có thể giúp người thay đổi vận mệnh và tránh những điều xui xẻo thì nghe như một tên lừa đảo.

--- ---
Diệp Văn không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng, tự lẩm bẩm: "Lẽ nào thật sự chỉ có thể ngồi chờ chết sao?"

Trong lúc trò chuyện, người phục vụ mang món ăn lên.

Thạch Khải nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm nức mũi, cầm đôi đũa gắp một miếng nếm thử, ăn rất ngon!

"Vậy tôi không khách khí nữa." Thạch Khải vui vẻ bắt đầu ăn.

"Ừ ừ, cô tùy ý." Diệp Văn miễn cưỡng cười cười, nhưng lại không nuốt trôi. Ăn hai miếng đã thả đôi đũa xuống.

Bà bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, thật sự không tâm tình thưởng thức món ngon.

Thạch Khải vừa ăn, vừa câu được câu không nói chuyện: "Bà xác định là đồ dơ quấy phá? Tại sao khẳng định như vậy?"

Diệp Văn chần chờ một lúc nói: "Kỳ thật tôi cũng không biết. Nhưng tôi cẩn thận suy nghĩ khả năng do người rất thấp. Mặc kệ tôi đi nơi nào, tôi đang làm gì đều sẽ gặp được nguy hiểm. Nếu như đối phương là người, sao có khả năng biết tất cả hành trình của tôi?"

"Cho nên nói..." Thạch Khải uống xong một hớp nước, sắc mặt quái lạ nói: "Bà cũng không xác định là người hay là quỷ, hay hoặc là thật sự chỉ ngoài ý muốn."

"Đúng là như vậy." Diệp Văn thành thật trả lời.

Thạch Khải im lặng một chút mở miệng nói: "Nếu như là do người, tôi có thể giúp được."

Sau đó, cô nhấn mạnh lần thứ hai: "Nhất định phải là người làm. Hơn nữa, chỉ là 'có thể' giúp được."

Nếu là quỷ thì để người chuyên nghiệp đến làm. Nếu là ngoài ý muốn, cô có thể cứu được Diệp Văn một lần. Nhưng không cách nào bảo đảm có thể cứu được hết lần này đến lần khác.

Diệp Văn ngẩn ra, bà đã từ bỏ, không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy.

Vậy sau khi ăn cơm xong, đi với tôi về nhà xem một chút được không?" Diệp Văn thật cẩn thận mà thương lượng. Bà hoàn toàn là lấy ngựa chết làm ngựa sống.

"Được, ăn cơm xong tôi đúng lúc có thời gian." Thạch Khải mở miệng đồng ý.

Có dị năng phòng thân, ít nhất có thể tránh được trước sẽ không bị kéo xuống gặp nạn. Nếu như là do người làm thì giúp tìm người đứng sau hậu trường. Diệp Văn sẽ là vị khách hàng đầu tiên của cô.

Diệp Văn vui mừng khôn xiết: "Vậy thì làm phiền cô."

Bà vừa nói vừa móc ra một bao lì xì thật dày từ trong túi xách nhét vào trong tay Thạch Khải: "Chút thành ý mong cô nhận cho."

Thạch Khải hơi nhíu mày trả bao lì xì về, không chịu nhận: "Tôi nói rồi, tôi không có chắc chắn. Nếu muốn cảm ơn thì chờ sau khi mọi chuyện thành công đi."

Mọi chuyện chưa có được giải quyết cô sẽ cảm thấy áy náy khi nhận lấy bao lì xì này.

Diệp Văn lại đẩy bao lì xì trở lại nghiêm túc nói: "Đây là tạ lễ lần trước cứu mạng. Cho dù không giải quyết được thì bao lì xì cũng là của cô. Không cần cảm thấy có áp lực, tôi cũng chỉ là làm hết sức, biện pháp có thể nghĩ đến đều thử một lần thôi."

Nói xong, bà than thở thườn thượt: "Lỡ như bị tôi tìm được biện pháp sống sót, lỡ như thì sao?"

Thạch Khải hơi hiểu được tâm tình của đối phương. Không muốn lặng lẽ chờ đợi cái chết tử nên thử qua một lần toàn bộ biện pháp có hiệu quả.

Chỉ cần nhìn Diệp Văn đối xử với người qua đường thuận miệng nói mấy câu như đại sư thì biết bà đã rối loạn, bắt đầu thử tất cả khi tuyệt vọng.

Nói thẳng ra, Thạch Khải có ấn tượng tốt về Diệp Văn. Giàu có, thái độ tốt, biết cảm ơn, một chút cũng không làm cho người chán ghét. Quan trọng hơn chính là, mặc dù không phải cố ý. Nhưng Diệp Văn rút lui chuyện làm ăn, có lẽ sẽ làm cho cho quản lý và Đinh Xảo Liên không ít rắc rối, xem như là gián tiếp giúp cô báo thù.

Thạch Khải suy nghĩ một chút: "Nếu như vậy, bao lì xì này tôi không khách khí nhận lấy."

Trong video nhận được, Diệp Văn bị xe đụng máu tươi chảy đầy đất, không rõ sống chết. Cô mở miệng nhắc nhở xác thực là cứu Diệp Văn một mạng.

Thạch Khải thấy Diệp Văn không động đũa nữa nhắc nhở: "Ăn thêm chút nữa đi."

"Ngại quá, gần đây tôi đều không có khẩu vị. Đừng để ý đến tôi, cô ăn nhiều một chút." Diệp Văn mệt mỏi cả người.

"Buổi chiều còn phải bận rộn. Bà không ăn cơm sao có sức lực được?" Thạch Khải tiếp tục nói.

Dù có nói những lời an ủi nào đi nữa thì cũng quá nhạt, còn không bằng trực tiếp nói cho Diệp Văn vì tiếp tục tìm con đường sống, trước tiên phải ép mình ăn cơm.

"Cô nói đúng..." Diệp Văn tự lẩm bẩm một mình, cưỡng ép vui vẻ lên nhét đồ ăn vào trong bụng.

Lúc Thạch Khải ăn uống thỏa thích thì bên tai vang lên một tiếng hét mang theo niềm vui bất ngờ: "Thạch Khải? Thật là trùng hợp."

Động tác của cô trong nháy mắt cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại: "Sao anh lại ở đây?"

Thạch Khải thở dài ở trong lòng, mỗi lần gặp mặt câu nói đầu tiên của anh đều là 'thật là trùng hợp gặp được em', cũng không biết đổi câu khác.

Người đến chính là Hứa Ninh.

Hứa Ninh cười nói: "Nhà hàng này ăn ngon, anh và Tử Uyên cũng thích đến đây ăn cơm."

--- ---
Video mới nhận được.

Chu Tử Uyên đang gọi điện thoại: "Vừa rồi hình như tớ nhìn thấy cô Thạch đi với Diệp Văn tiến vào nhà hàng tư nhân."

"Diệp Văn? Diệp Văn nào?"

"Còn có thể là ai." Chu Tử Uyên cười nhạo: "Chính là người xui xẻo giống như quỷ nhập vào người."

"Cậu thất thần làm gì, còn không nhanh chóng tìm một lý do kéo Thạch Khải đi. Chuyện của Diệp Văn không thể dính vào được!"

"Tớ thật ra nghĩ đến, nói thế nào trước đó cô Thạch đã giúp tớ, trả lại một ân tình là dĩ nhiên. Nhưng tớ không có thẻ VIP giống cậu, không hẹn trước tớ không vào được." Chu Tử Uyên lẩm bẩm: "Nếu không thì bỏ đi. Vừa nãy chỉ là liếc mắt một cái, nói không chừng tớ bị hoa mắt. Căn bản không phải cô Thạch."

"Chờ đó, tớ lập tức chạy tới."

"Không đến mức phải đặc biệt chạy tới chứ?" Chu Tử Uyên sửng sốt: "Nếu như nhìn lầm, không phải đi không một chuyến hay sao?"

"Nếu như không lầm, ai biết Thạch Khải sẽ bị liên lụy thành cái gì! Đừng nhiều lời, cậu ở cửa chờ tớ."

Kết thúc đoạn video.

--- ---
Thạch Khải hơi cảm động, hóa ra Hứa Ninh lo lắng cho cô nên đặc biệt chạy tới.

"Buổi chiều em có rảnh không?" Hứa Ninh nhíu mày cười, biểu cảm không nói nên lời: "Đúng lúc anh thiếu người bạn gái."

Căn bản là đứa trẻ ngây thơ, giả vờ lão luyện làm gì...

Thạch Khải uống một hớp nước ép nói: "Anh đã đến trễ rồi. Em đã hẹn với bà Diệp buổi chiều phải đến chỗ của bà, không có thời gian đi với anh."

"Đi với anh mới quan trọng hơn." Hứa Ninh cười toe toét đề nghị: "Nếu không hai người hẹn hôm khác đi?"

"..." Thạch Khải không có gì để nói. Anh đang làm gì vậy?

Diệp Văn nhìn quần áo của Hứa Ninh, bỗng nhiên mở miệng: "Cậu biết tôi là ai chứ?"

Hứa Ninh nghi ngờ hỏi: "Ngại quá, trước đây chúng ta từng gặp mặt sao?"

"Chúng ta chưa từng gặp. Nhưng tôi đoán cậu có khả năng nghe nói về tôi. Cho nên đặc biệt tìm lý do dự định đưa cô Thạch đi." Mắt của Diệp Văn trong veo nói: "Cậu là bởi vì không muốn cô Thạch bị tôi làm liên lụy chứ gì?"

Hứa Ninh im lặng không nói, xem như là ngầm thừa nhận.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play