Editor: demcodon


Mặc dù Hứa Ninh nhiệt tình mời Thạch Khải cùng đi làm giấy đăng ký kết hôn. Nhưng Thạch Khải đã tàn nhẫn từ chối. Lý do rất đơn giản: "Cục Dân chính đóng cửa ăn tết. Vì vậy phải đợi cho đến khi nó mở cửa."

Đối với vấn đề này, Hứa Ninh tỏ ra vô cùng tiếc nuối và mời Thạch Khải lần nữa. Khi hết tết, Cục Dân chính làm việc lại thì đi làm thủ tục.

Thạch Khải không biết nên khóc hay cười: "Em sẽ không chạy mất. Trước khi làm giấy kết hôn, không nên để em gặp ba mẹ anh trước sao?"

Hứa Ninh nghiêm mặt nói: "Mặc kệ bọn họ có thích em hay không đều phải kết hôn, cùng lắm thì chúng ta bỏ trốn." Tuy nói mẹ cậu thật vất vả mong người đồng ý chấp nhận cậu, cậu cũng vui vẻ được chấp nhận, chắc chắn sẽ vui mừng đến cười híp mắt. Căn bản không thể chán ghét Thạch Khải.

Bỏ trốn? Trốn về nhà cô sao? Thạch Khải buồn cười: "Anh có muốn mua nhà mua xe hay không, tổ chức đám cưới như thế nào? Dù sao anh cũng phải bàn bạc với gia đình chứ."

Hứa Ninh xua tay: "Không cần, hai chúng ta quyết định là được, cũng không phải bọn họ kết hôn."

Hai người bọn họ quyết định, Hứa Ninh nghe lời cô trong mọi việc, không phải có nghĩa là cô toàn quyền quyết định sao?

Thạch Khải rốt cuộc gật đầu đồng ý: "Được rồi, mùng 7 là ngày đầu tiên Cục Dân chính làm việc lại, chúng ta đi làm giấy đăng ký kết hôn. 9 giờ sáng gặp nhau ở cửa Cục Dân chính."

"Quyết định như vậy đi!" Hứa Ninh kéo vali đi, lưu luyến nói lời tạm biệt với Thạch Khải.

* * *
Khi về đến nhà, Thạch Khải đơn giản dọn dẹp nhà một chút, để bản thân ở nhà suy sụp. Về quê một khoảng thời gian tiêu hao rất nhiều sức lực của cô, luôn cảm thấy còn vất vả hơn lúc trước đi làm.

Sau khi dưỡng sức mấy ngày, cô thông báo cho bạn bè người quen là mình đã trở về.

Một lát sau, Lữ Tĩnh gọi điện thoại đến, mở miệng chính là: "Người đẹp, hoan nghênh cô trở về. Nếu có thời gian rảnh, cô có thể giúp tôi một việc được không?"

Thạch Khải bật cười, lời thoại quen thuộc, nhịp sống quen thuộc, làm cho người ta có cảm giác nhớ nhung. Cho đến lúc này, cô rốt cuộc cảm giác mình hoàn toàn trút khỏi chuyện không vui ở quê nhà: "Tình huống thế nào?"

"Theo dõi cuộc điều tra chống ma túy. Chúng tôi đã tra hỏi chủ biệt thự lấy ma túy ở đâu, ông ta vì giảm nhẹ tội đã khai ra kẻ chủ mưu. Mấy ngày nay, một đồng nghiệp giả danh cấp dưới của chủ biệt thự chạy đến tiếp xúc với kẻ chủ mưu sau ông ta. Chỉ là đối phương rất cẩn thận, vẫn dùng email liên lạc, người không lộ diện. Tôi muốn nhờ sự giúp đỡ của cô để tìm bắt kẻ chủ mưu là ai." Lữ Tĩnh mô tả rõ ràng sự việc.

Thạch Khải hơi nhíu mày: "Tết nhất mà cô còn bận rộn chuyện này?"

Lữ Tĩnh không quan tâm: "Công an mà, thành phần tội phạm gây án bất kể thời gian. Nhưng mỗi lần ngày lễ tết có rất nhiều vụ trộm cướp. Cô nghĩ xem, nếu không cố gắng làm việc thì làm sao kẻ trộm có tiền ăn tết chứ?"

Nói rất có lý. Thạch Khải vừa muốn nói gì bỗng nhiên tự động nhận được hai video. Cô tò mò trong lòng, nuốt những lời sắp nói về, xem nội dung trong video trước.

"Tại sao cô không nói chuyện?" Đầu bên kia điện thoại, Lữ Tĩnh đợi một hồi lâu không nghe thấy trả lời, không khỏi lên tiếng hỏi.

Sau khi xem xong video, Thạch Khải im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: "Bây giờ cô có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi."

"Quá tốt rồi! Tôi ở..."

Lữ Tĩnh vừa định báo địa chỉ, nói được nửa câu lại bị Thạch Khải cắt ngang: "Địa điểm là quán trà nơi lần đầu tiên cô hỏi tôi về Trịnh Phúc, nửa tiếng sau gặp."

Nói xong cô cúp điện thoại.

"Làm sao vậy?" Lữ Tĩnh không tìm được manh mối.

--- ---
Khi Lữ Tĩnh đến, Thạch Khải đã ngồi sẵn trên ghế chờ.

Vừa ngồi xuống, Lữ Tĩnh không khỏi hỏi: "Tại sao hẹn ở chỗ này? Trực tiếp đến hiện trường xem bói không phải tốt hơn sao?"

"Tôi có lời muốn nói với cô, những nơi khác không tiện." Thạch Khải uống một hớp trà.

"Có chuyện gì? Cô nói đi!"

"Cô muốn tôi giúp như thế nào?" Thạch Khải hỏi trước.

Lữ Tĩnh không hiểu ra sao: "Thì vẫn như trước. Cô bấm đốt tay xem bói, biết kẻ chủ mưu là ai hoặc là ở đâu. Sau đó nói tin tức cho tôi, phần còn lại tôi sẽ xử lý."

Đôi mắt của Thạch Khải trở nên tối sầm, tiếp tục đặt câu hỏi: "Vậy cô có chuyện gì muốn nói cho tôi biết không?"

"Ý cô là gì? Bây giờ trong đầu tôi toàn nghĩ làm sao theo manh mối này bắt được những tên tội phạm khác." Lữ Tĩnh kiên nhẫn giải thích: "Hơn nữa bắt đầu từ trước đây, tôi đã không hiểu về lục đục giữa các cô gái với nhau. Nếu như cô khó chịu chỗ nào làm ơn hãy nói thẳng với tôi."

"Tại sao cô không nói với tôi rằng cô đã thay đổi cương vị*? Bởi vì phá mấy vụ án nên lãnh đạo quyết định ngoại lệ điều cô đến Cục Cảnh sát. Cô đã có thể danh chính ngôn thuận phá án, không cần lại viết hoá đơn phạt cho người ta." Thạch Khải nhìn chăm chú vào Lữ Tĩnh.

(*Cương vị: là vị trí trong một hệ thống tổ chức, quy định quyền hạn và trách nhiệm.)

Lữ Tĩnh nghẹn lời. Sau một lát, cô ta cười xấu hổ: "Thật là tài giỏi, vậy mà cô cũng có thể biết được. Đặc biệt xem cho tôi một quẻ sao? Hay là cô đã cảm nhận được điều gì?"

Thạch Khải không trả lời và hỏi lần nữa: "Tại sao không nói cho tôi biết chuyện này?"

Lữ Tĩnh cúi đầu uống trà, tránh né tầm mắt, thì thầm nói: "Tôi cảm thấy không cần thiết phải nói. Tôi đổi cương vị, sau này bắt tội phạm không phải dễ dàng hơn sao? Cũng không phải chuyện gì xấu."

"Bởi vì những đồng nghiệp khác trong Cục Cảnh sát không tìm được cách về thăm gia đình, nhiều người trong số họ đã cau mày ủ rũ. Cô vỗ ngực hứa hẹn với bọn họ, cô nhất định có thể tìm ra kẻ chủ mưu là ai. Chuyện này cũng không cần phải nói cho tôi biết, phải không?" Thạch Khải hơi thất vọng và hơi nghĩ mà sợ.

Hành vi của Lữ Tĩnh quá mức lộ liễu, may mà cô phát hiện sớm. Nếu như bị những người khác nhận ra có điều gì đó không ổn, bí mật điều tra sẽ rất phiền phức. Cô không muốn dính líu đến Cục Cảnh sát. Trước đây khi ở một mình cô đã không muốn dính dáng đến, sau này kết hôn thì cô càng không muốn.

"Cô đều có thể xem ra được?" Lữ Tĩnh dùng sức vỗ tay, cố gắng cổ vũ: “Thật tuyệt vời, thật tài giỏi.”

Thạch Khải nhìn cô ta và không nói gì.

Lữ Tĩnh bị nhìn hơi chột dạ. Cô ta biết mình sai nên sờ mũi: "Tôi xin lỗi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự."

"Không cần." Thạch Khải quay đầu lại và thản nhiên nói: "Tôi sẽ không nói cho cô biết thêm thông tin nội bộ nữa."

"Đừng mà!" Lữ Tĩnh lo lắng: "Sau này tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa. Trước đây chúng ta phông phải hợp tác rất vui vẻ sao? Cô cũng chán ghét hành vi phạm tội và hy vọng bắt được tội phạm, đúng không?"

"Nếu như điều đó không gây nguy hiểm đến sự an toàn của bản thân tôi, tôi mới đồng ý thuận tay làm việc tốt." Thạch Khải suy nghĩ rõ ràng, vô cùng bình tĩnh.

"Tôi khác với cô. Tôi có thể thấy được cô căm ghét tội phạm, hy vọng bắt lấy tất cả tội phạm. Cho dù hy sinh vì nó cũng không sao. Ước mơ của cô thực sự rất vĩ đại, tôi rất tôn trọng ý tưởng của cô. Nhưng tôi không quên đây là ước mơ của cô, không phải là của tôi. Mong muốn của tôi là kiếm được nhiều tiền và thuận tiện giúp người tốt tránh được những điều xui xẻo."

"Lúc trước khi mới gặp nhau, cô nói cô là con gái nên bị ba mẹ cướp đoạt ước mơ, chỉ có thể làm cảnh sát giao thông. Trên đời này, chuyện tôi ghét nhất chính là trọng nam khinh nữ và kỳ thị giới tính, mới muốn giúp cô một tay. Nếu hiện tại cô đã chuyển cương vị, như vậy tôi không cần tiếp tục giúp cô nữa. Cô hãy cố gắng lên!"

Lữ Tĩnh vò tóc, buồn bực không thôi, nói nhỏ: "Tôi chỉ là cảm thấy nói cho cô biết về việc đổi cương vị sẽ xảy ra chuyện không hay nên mới không muốn nói. Không ngờ linh cảm của tôi là chính xác."

Sau một hồi, cô ta chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cô thật sự không giúp tôi sao? Tăng giá cao có được không?"

"Không phải vấn đề tiền bạc." Thạch Khải chậm rãi và kiên định lắc đầu: "Không biết là trước đây tôi không nhìn rõ cô hay là cô thay đổi. Cô không phát hiện sao? Sau khi cô biết tôi xem bói chính xác, cô dường như trở nên không có sợ hãi, bước vào việc điều tra quá mức. Nếu cô tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra."

"Làm sao có thể..." Lữ Tĩnh nhỏ giọng phản bác. Nhưng nghĩ lại lời nói và hành động của mình có vẻ như đã đi quá xa, lời nói rất vô căn cứ.

Nhớ lại những ngày tháng sau khi gặp Thạch Khải, Lữ Tĩnh càng nghĩ càng do dự: "Tôi dường như hơi khác biệt."

"Chỉ là hơi thôi sao?" Thạch Khải phản bác.

Lữ Tĩnh nhìn trời, thành thật thừa nhận: "Đúng vậy, cô nói đúng, tôi đã trở nên tham lam. Khi còn là cảnh sát giao thông, tôi thầm nghĩ chỉ cần thỉnh thoảng có thể xử lý một vụ án thì tôi sẽ rất vui vẻ rồi."

"Dần dần, tôi bắt đầu muốn dùng năng lực xem bói của cô để phá án. Tôi cảm thấy cô chắc chắn sẽ không từ chối tôi nếu dùng năng lực của cô vào việc phá án. Nhưng trên thực tế, đây chỉ là mong muốn đơn phương của tôi. Khi lần đầu tiên gặp cô, tôi đã biết cô không muốn gặp rắc rối."

"Bởi vì cô chưa từng từ chối tôi, nên tôi giả vờ như không biết. Nói đến điều này, thực ra tôi cũng rất cặn bã." Lữ Tĩnh giật nhẹ khóe miệng, cười tự giễu.

"Thì ra, cô biết rất rõ trong lòng." Thạch Khải nâng cằm.

"Xin lỗi." Lữ Tĩnh cúi đầu nhận sai: "Cô hết lòng muốn giúp tôi, mà tôi lại lợi dụng cô."

"Chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Tôi cũng không ngại thái độ của cô. Bởi vì mấy lần trước tôi cũng muốn đưa tội phạm vào tù. Người công an có thái độ không tốt nhưng làm việc thực tế, người công an có thái độ rất tốt nhưng vẫn làm việc qua loa. Tôi thích người đầu tiên hơn." Thạch Khải cười khẽ.

Lữ Tĩnh dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trên miệng tách trà, thở dài nói: "Tôi sắp trở thành công an có thái độ không tốt nhưng muốn làm việc thực tế. Nhưng sắp bị đuổi ra khỏi cửa đồn công an. Tôi khoe khoang nói có thể bắt được kẻ chủ mưu. Tôi phải làm sao đây? Biết đâu lãnh đạo sẽ cảm thấy vì được điều cương vị nên tôi mới dùng chiêu trò gì. Sau khi điều cương vị thành công thì tôi lập tức biến thành người ngu ngốc."

Cô ta vừa nói vừa nhìn trộm Thạch Khải.

Thạch Khải mỉm cười, lạnh nhạt phun ra mấy chữ: "Hết hy vọng đi, tôi sẽ không giúp."

Trái tim Lữ Tĩnh như trúng một mũi tên, đau lòng gục xuống bàn.

Thạch Khải dường như không phát hiện, uống một hớp trà rồi nói: "Không phải là gia đình nhiều đời làm công an sao? Thiếu tôi thì cô sẽ không làm được việc gì hả? Sẽ không phải nhất định dựa vào tôi thì cô mới có chỗ đứng trong cương vị mới chứ?"

Lữ Tĩnh ngẩng đầu lên: "Phép khích tướng à?"

Thạch Khải nghiêm nghị nói: "Tôi chỉ muốn nói, đừng làm cho ba mẹ cô cảm thấy những quyết định bọn họ từng đưa ra là đúng. Nếu như muốn nói cho cả thế giới rằng kỳ thị giới tính là một quan niệm sai lầm, ít nhất phải dùng sự thật vả mặt."

"Có lý!" Lữ Tĩnh lấy lại bình tĩnh.

Cô ta tự nhủ: "Không tranh bánh màn thầu chỉ tranh khẩu khí! Tôi không tin dựa vào năng lực của tôi không bắt được người!" Nói xong đã chạy ra ngoài.

Cô ta chạy được một nửa thì quay lại ngồi vào chỗ ngồi: "Có chuyện này tôi đã muốn hỏi cô rất lâu."

"Hả?" Thạch Khải nghi ngờ.

Lữ Tĩnh hắng giọng, nghiêm túc nói: "Mặc dù tôi ngoài miệng ghét bỏ cô thu phí cao, nhưng thực ra trong lòng tôi biết rõ cô thu phí rất rẻ. Điều này rất kỳ quái. Cô không phải rất yêu tiền, rất muốn giàu to sao? Tại sao không đặt phí tư vấn mỗi lần cao hơn một chút để kiếm được một số tiền?"

Thạch Khải rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Bởi vì tôi xuất thân từ nhà nghèo. Tôi biết đặt giá thấp sẽ làm giảm đẳng cấp. Nhưng thay vì bị coi thường, tôi càng không hy vọng có một ngày bị người chất vấn thu phí quá cao nên trực tiếp chặn người nghèo ngoài chuyện làm ăn. Chẳng lẽ bởi vì người nghèo nên không đủ tư cách thay đổi vận mệnh của mình sao?" Mặc dù từ khi khai trương đến nay, chưa có người nghèo nào đến tìm cô xem bói, chỉ có người giàu có mới bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn để giải trừ tai họa.

Lữ Tĩnh nghẹn họng không nói nên lời. Sau khi suy nghĩ hồi lâu mới nặn ra một câu: "Tôi phát hiện cô thực sự là người tốt."

Thạch Khải chỉ cười mà không nói gì.

"Bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó..." Lữ Tĩnh đứng lên, đôi tay chống trên mặt bàn nghiêm túc tỏ thái độ: "Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, không có cô thì tôi vẫn trở thành một công an tốt như cũ."

"Mỏi mắt mong chờ." Thạch Khải mỉm cười nhìn theo Lữ Tĩnh rời đi. Sau đó cô tiếp tục xem video.

Chủ biệt thự vì giảm hình phạt cuối cùng chịu nhả ra, nói ông đồng ý tự mình đứng ra tìm kẻ chủ mưu. Khi bắt được băng nhóm của đối phương, kẻ chủ mưu thấy thời cơ không ổn đã nhanh chóng bỏ trốn. Nhờ có Lữ Tĩnh anh dũng đuổi theo mới đánh gục được kẻ chủ mưu.

Sau đó, Lữ Tĩnh đã nhận được khen ngợi cá nhân từ lãnh đạo. Còn về việc cô ta vỗ ngực hứa hẹn với đồng nghiệp nhất định tìm ra kẻ chủ mưu là thì bị những đồng nghiệp khác coi như cô ta đang khoác lác, thỉnh thoảng bị mang ra đùa giỡn.

Sau ba năm chuyển cương vị, tính cách của Lữ Tĩnh đã dần ổn định hơn, con người cũng trở nên đáng tin cậy hơn. Trong khoảng thời gian này, cô ta đã phá nhiều vụ án và giúp đỡ rất nhiều người. Cô ta vẫn luôn chính trực, tận tụy với công việc, ghét cái ác như kẻ thù.

"Như vậy rất tốt." Thạch Khải yên lòng, uống hết phần nước trà còn lại trong tách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play