Editor: demcodon
Dù chỉ mới trở về nhà được mấy ngày ngắn ngủi, nhưng Thạch Khải cảm thấy như thể đã ở nhà một năm, không thể đợi được nữa muốn chạy trốn. Dưới sự mong đợi vạn phần của cô, đêm giao thừa cuối cùng cũng đến.
"Em mong đợi bữa cơm tất nhiên lắm hả?" Hứa Ninh hỏi.
"Đúng vậy. Ăn xong bữa cơm tất niên này thì có thể rời đi rồi." Thạch Khải hào hứng đến mức không giấu được sắc mặt vui mừng.
Hứa Ninh im lặng nghe có vẻ rất hợp lý.
Vào buổi tối, Phương Quyên, Thạch Đạt, Thạch Vĩ, Thạch Khải, Hứa Ninh ngồi vây quanh bàn ăn cơm.
Thạch Khải dùng đũa chọt vào cơm trong chén, trong lòng rất không vui: "Tết nhất, mẹ cho bạn trai con ăn mấy món này hả?”
Bảy món và một canh, nhưng sáu món trong đó là món chay, chỉ có một món với hơi ít thịt bằm được đặt trước mặt Thạch Đạt.
Phương Quyên nói lời thấm thía: "Chịu đựng một chút đi. Trong nhà thiếu một đống nợ chờ trả đấy. Sau khi trả hết nợ cờ bạc, mẹ lại làm mấy món ngon cho mấy đứa ăn."
Bà quay đầu nhìn về phía Thạch Vĩ: "Bé cả, con rể lại tăng ca làm việc hả?"
Thạch Khải cười khẩy. Từ năm thứ hai sau khi chị gái lấy chồng, năm nào chị gái cũng về nhà ăn cơm tất niên một mình. Anh rể trước giờ bận tăng ca và dẫn theo con gái nhà chị tăng ca chung.
Chẳng qua lần này Thạch Vĩ lười đối phó, trực tiếp thẳng thắn trả lời: "Mỗi ngày mẹ trông chờ moi tiền từ nhà chồng tôi, ai vui vẻ mà vừa ăn cơm vừa xem sắc mặt của mẹ chứ? Chẳng lẽ trong nhà người ta không có cơm sao?"
Phương Quyên nghẹn họng nói không nên lời.
Thạch Khải đặt đũa xuống thật mạnh, mặt lạnh lùng nói: "Bữa cơm sum họp này tôi ăn không vô. Tôi cũng không phải hòa thượng hay ni cô, nhất định phải mỗi ngày ăn chay. Nếu không thêm hai món mặn thì tôi dẫn người ra ngoài ăn." Nếu không phải đây là bữa cơm sum họp cuối cùng trong nhà cô, thì cô thật muốn rời đi.
Thạch Đạt bĩu môi, bất mãn nói: "Nói ngược lại nhẹ nhàng, thêm món mặn không cần tiền hả? Số tiền này chị bỏ ra à?"
"Tôi ra thì tôi ra. Đợi lát nữa ăn cơm đi, tôi ra ngoài mua hai món ăn chín về." Thạch Khải làm dáng muốn đứng lên.
Thạch Đạt càng thêm bất mãn, khịt mũi một tiếng: "Thạch Khải, chị được rồi nha! Em trai ruột bị chặt tay lại không bỏ ra nổi tiền cứu người, ăn ngon uống tốt ngược lại thì có tiền."
Thạch Khải nhìn thẳng em trai: "Không muốn ăn cơm mà muốn cãi nhau phải không? Người khác cầm súng chĩa vào đầu cậu, ép cậu đi đánh bài hả? Bản thân có nhà không bán, chỉ biết tìm người khác đòi tiền."
"Không tim không phổi, máu lạnh vô tình. Nếu chị làm được thì đừng sợ bị người ta nói!" Thạch Đạt đối chọi gay gắt.
"Hừ, cậu đánh bạc thì cậu có lý, cậu thiếu nợ thì cậu là đại gia. Bữa cơm này không có cách nào ăn nữa." Thạch Khải đẩy chén cơm về phía trước, kéo Hứa Ninh rời đi: "Đi thôi, để bọn họ từ từ ăn chay đi."
Thạch Khải đi tới cửa xoay người lại, lạnh lùng nói: "Thạch Đạt, tôi lấy thân phận làm chị cho cậu một lời khuyên cuối cùng, đừng tiếp tục đánh bài nữa. Cậu sẽ tự chơi chết mình."
Cô nói xong không đợi Thạch Đạt phản ứng, trực tiếp dẫn Hứa Ninh rời đi.
Thạch Đạt chỉ cho rằng Thạch Khải cố ý tìm cơ hội dạy bảo. Y cười nhạo một tiếng: "Nhăn mặt cho ai xem chứ? Chỉ biết dựa vào thân phận chị gái dạy dỗ người. Lúc cần chị giúp đỡ thì không tìm thấy người."
"Nếu em gái đã rời đi thì tôi cũng nên đi thôi." Thạch Vĩ thờ ơ lạnh nhạt, sau đó đứng lên theo.
Phương Quyên hoảng sợ, vội vàng ngăn cản: "Mày làm gì vậy? Nó lên cơn, mày cũng lên cơn theo hả?"
"Tối hôm nay là ăn bữa cơm sum họp! Con gái là người ngoài, chỉ có hai người mới là người một nhà. Tôi sẽ không quấy rầy mẹ con hai người sum họp." Thạch Vĩ tự lẩm bẩm: "Tôi sớm nên làm như vậy rồi, người nhà của tôi còn đang chờ tôi."
Nói xong, cô ta không quan tâm Phương Quyên giữ chân, kiên quyết rời đi.
"Thích ăn thì ăn." Thạch Đạt phất tay, tức giận nói: "Mẹ, dù sao chỉ còn lại hai chúng ta. Mẹ lại làm thêm mấy món, chúng ta ăn một bữa ngon đi."
Phương Quyên bất động tại chỗ. Bà bỗng nhiên nhớ đến vừa rồi bé cả nói 'chỉ có hai người là người một nhà', chung quanh mờ mịt. Tại sao mọi chuyện đi đến mức này, hai đứa con gái lần lượt bỏ bà mà đi?
--- ---
Vào đêm giao thừa, nhiều cửa hàng đóng cửa nghỉ tết nên Thạch Khải chỉ có thể dẫn Hứa Ninh ăn mì sợi cho no bụng.
Vừa ăn, Thạch Khải vừa an ủi: "Anh chịu đựng chút đi. Mùng 2, không, trưa mùng 1 chúng ta sẽ trở về."
Hứa Ninh đột nhiên mỉm cười, trong nụ cười mang theo thỏa mãn thản nhiên và vui vẻ: "Anh không cảm thấy tủi thân. Anh rất vui vẻ khi có thể đón giao thừa với em. Tết năm trước, anh tuyệt đối không tưởng tượng được sẽ có một ngày chúng ta quen nhau, thậm chí có thể kết hôn."
"Đúng rồi, em đã nói nếu anh không ngại là có thể kết hôn. Em sẽ không quên chứ?" Nói đến một nửa, cậu nghi ngờ nhìn về phía Thạch Khải.
"Em sẽ không quên." Thạch Khải bật cười.
"Chỉ là..." Thạch Khải đã sớm muốn hỏi nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội nói. Bây giờ rốt cuộc có thể hỏi: "Em cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào vậy? Căn cứ vào kết quả em xem bói, anh đã bắt đầu thích em từ thời học đại học. Nhưng khi đó em bận đi làm thêm cả ngày, hoặc là học hành chăm chỉ và kiếm học bổng. Căn bản không có điểm nổi bật nào."
Hứa Ninh bắt đầu đặc biệt tập trung ăn mì sợi, như thể đó đó là một món vô cùng ngon, yêu cần tập trung cả người vào cảm nhận.
Thạch Khải chọt vào gò má Hứa Ninh: "Không được giả vờ như không nghe thấy."
Hứa Ninh đành phải ngẩng đầu lên, nhìn trời: "Bởi vì là em, nên mặc kệ ra sao anh đều thích."
"Qua loa, dối trá." Thạch Khải mếu máo: "Chẳng lẽ là tình yêu sét đánh?"
"Gần như là vậy." Hứa Ninh hàm hồ nói.
"Vẫn chưa kết hôn đã bắt đầu giấu giếm với em rồi." Thạch Khải nói với vẻ buồn bã: "Khi mới chính thức quen nhau, rõ ràng anh nói với em rằng mặc kệ chuyện gì đều sẽ nói cho em biết, tên lừa đảo."
"Em không phải biết xem bói sao? Xem một chút thì biết thôi." Hứa Ninh nhắc nhở. Vừa nghĩ đến cho cậu mở miệng nói ra thì bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
Thạch Khải nghiêm túc nói: "Nếu không có sự đồng ý của anh, em sẽ không tùy tiện xem chuyện của anh." Ngay cả khi tự động nhận được video clip thì cô cũng sẽ không xem nó.
"Anh không ngại, em xem đi."
Thạch Khải nghĩ thầm: cô nên tìm từ khóa gì đây? Chẵng lẽ cô phải hỏi dị năng A Ninh đã yêu cô từ khi nào sao?
Nghĩ lại A Ninh mới vừa nói xem tình yêu sét đánh, cô quyết định tìm cảnh hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Rất nhanh đã có video.
Thạch Khải mới vừa mở video ra thì thấy một số nam nữ khoảng 20 tuổi đang vây đánh một cô gái đeo kính trạc tuổi trên đường. Khóe miệng cô gái bầm tím, dường như đã bị thương rất nhiều. Xung quanh có một đám người chỉ chỏ, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh. Nhưng không có ai bước ra ngăn cản.
Ở phía đông người, một cô gái tóc xoăn trong đó rõ ràng là người đứng đầu nháy mắt ra hiệu với những người khác. Hai người con trai lập tức bước đến chỗ cô gái đeo kính và bắt đầu lột quần áo của cô ta.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Tôi đã gọi công an rồi, mấy người chờ bị khởi tố tội cố ý gây thương tích đi."
Người nói chuyện chính là Thạch Khải.
Thạch Khải nhìn video, bỗng nhiên rất muốn che mặt, có cảm giác 'lịch sử đen, không đành lòng xem tiếp'.
Cô gái tóc xoăn nghe nói gọi công an thì hoảng hốt, giải thích: "Nó cứ dây dưa với bạn trai của tôi không buông. Nó xứng đáng!"
Cô gái đeo kính vừa nghe lập tức phản bác: "Đó là bạn trai của tôi, rõ ràng cô mới là kẻ thứ ba!"
"Hừ, mày quê mùa xấu xí như vậy, có quỷ mới thích mày, cũng không lấy gương soi bản thân là tính tình gì. Bạn trai thay lòng đổi dạ không phải không có lý do."
Nhìn thấy hai người sắp ầm ĩ lên, Thạch Khải mặt không cảm xúc ngắt lời: "Có chuyện gì giữ lại để nói với công an. Dù sao tội danh cô cố ý gây thương tích là chạy không thoát, nghĩ lại xem làm sao giảm bớt hình phạt đi. Nghe nói hình phạt của chủ mưu nặng hơn."
Nghe được những lời này, hai người con trai lập tức buông cô gái đeo kính ra, bước sang một bên lén nhìn cô gái tóc xoăn.
Vẻ mặt của cô gái tóc xoăn không ngừng thay đổi, phất tay một cái: "Chúng ta đi thôi."
Thạch Khải mới vừa đỡ cô gái đeo kính đứng dậy, cô gái đeo kính đẩy cô ra, hoảng sợ nói: "Tôi không muốn đến đồn công an, quá mất mặt." Sau đó nhanh chóng chạy mất.
"Cứu cô ta, ngay cả tiếng cám ơn cũng không có, biết đâu công an còn tưởng rằng mình báo án giả." Thạch Khải cười tự giễu, lắc đầu rời đi.
Sau khi xem xong video, Thạch Khải thấy mình nhớ lại một số đoạn ký ức rải rác. Chỉ như vậy đã có tình yêu sét đánh với cô sao? A Ninh là thích bị hành hạ à?
Ánh mắt Thạch Khải nhìn về phía Hứa Ninh trở nên khó tả.
"Em đã xem ra chưa?" Hứa Ninh hỏi.
"Dạ rồi." Thạch Khải rầu rĩ đáp: "Nhưng hoàn toàn không tìm được điểm nổi bật nào cả..."
Hứa Ninh cười rạng rỡ: "Anh vốn định đứng ra ngăn cản, nhưng em đã xông ra trước anh một bước. Trong một đám người khoanh tay đứng nhìn, em trông rất ngầu. Mặc dù anh biết nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng nếu như chúng ta giữ im lặng trước nỗi bất hạnh của người khác. Một ngày nào đó bất hạnh sẽ ập đến với chúng ta thì những người khác cũng sẽ im lặng. Anh không thích điều đó." Sau đó cậu chỉ lo nhìn Thạch Khải, hoàn toàn quên cùng nhau đứng lên.
"Xông ra cũng vô dụng, người được cứu tự mình chạy đi rồi." Thạch Khải cảm thấy tặc lưỡi khi nghĩ đến điều này.
"Nhưng mà, chúng ta bởi vậy mà tìm được bạn đời có giá trị quan tương tự nhau." Hứa Ninh nắm lấy tay Thạch Khải, cười hì hì nói: "Điều này có phải gọi là làm người tốt sẽ có báo đáp tốt không?"
Thạch Khải mỉm cười, cũng đúng. Chỉ cần có thể gặp được anh, tất cả đều đáng giá.
* * *
Sáng sớm mùng 1, Thạch Khải lạy mấy cái trước di ảnh của ba và rời đi ngay lập tức. Chiều hôm đó, cô và Hứa Ninh kéo valy chuẩn bị rời đi.
Đứng ở cổng thôn chờ xe thì Hứa Ninh hỏi: "Em có nghĩ đến em ra tay mua lại diện tích khu tái định cư của Thạch Đạt và bác gái, trực tiếp trả hết nợ cờ bạc hay không?"
Thạch Khải cười bất lực: "Sau đó mẹ và em trai của em sẽ biết rằng em rất giàu có. Sau đó một ngày gọi cho em mười mấy cuộc điện thoại, nghĩ mọi cách để em đưa tiền cho bọn họ."
"Nếu lần đầu tiên có người giúp đỡ lau mông thì sau đó em trai của em có thể tiếp tục đánh bài. Dù sao có việc gì thì đưa người đến trước mặt em, nói để em đưa tiền thì không có chuyện gì liên quan đến nó. Mẹ em sẽ khóc lóc kể lể với em. Nếu em đã giúp một lần, vậy thì sẽ giúp lần thứ hai, thứ ba; đã cứu em trai thì đơn giản người tốt làm đến cùng. Đồng tình và thương hại chỉ có thể dung túng bọn họ thoả thích hút máu. Cuối cùng bám trên người ném không ra."
"Thậm chí rất có thể bọn họ sẽ tung tin xung quanh, nói em thừa dịp cháy nhà hôi của, cố ý chiếm lợi của bọn họ, dùng giá rẻ thu mua diện tích khu tái định cư của bọn họ. Hoặc thực ra là em tìm người lừa Thạch Đạt đánh bài vì muốn lấy được căn nhà của bọn họ. Em giúp đỡ chẳng những tiền mất tật mang, cuối cùng nhận oán giận vào người.".
Truyện Ngôn Tình"Ồ đúng rồi, còn có một khả năng. Mẹ em sẽ viện lý do không có chỗ ở, mà em không sống ở thị trấn để em mua lại nhà tái định cư cho bọn họ ở. Nói như vậy, nhà vẫn là của bọn họ như cũ, em chẳng những phải bỏ tiền mua nhà còn phải bỏ tiền trang trí."
"Đừng nghĩ em suy diễn quá nhiều. Dựa vào những gì em hiểu biết về bọn họ thì những việc này nhất định sẽ xảy ra. Đối với mẹ và em trai của em, người tốt là không thể làm được."
Ánh mắt Thạch Khải ngày càng lạnh lẽo: "Hơn nữa, một người con trai hai mươi mấy tuổi, một người đàn bà hơn 50 tuổi đã về hưu, cũng không phải trẻ vị thành niên. Bọn họ nên có trách nhiệm với những gì mình làm. Người thân đồng ý giúp đỡ là tình cảm, không giúp là bổn phận, còn sót lại một chút tình thân đã sớm ở trong vô tận bóc lột làm hao mòn hầu như không còn."
"Mặc dù bây giờ em sống rất tốt, nhưng điều này không thể làm mất đi sự thật rằng bọn họ đã suýt chút nữa hủy hoại cuộc đời em. Khi nhìn thấy bọn họ, em chỉ có tràn ngập sự thù hận và căm ghét."
"Nếu như nói người thân như chị họ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Người thân như em trai của em chính là kẻ thù chuyển thế đời trước, định mệnh phải tra tấn lẫn nhau. Vẫn là câu nói kia, series 'có còn hơn không'."
Hứa Ninh suy nghĩ một lát, hồi lâu sau mới gật đầu, nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy em làm đúng. Em đối với bọn họ đã làm hết sức mình. Cuộc đời của bọn họ, vốn không nên do em gánh vác lên tất cả trách nhiệm."
Thạch Khải vuốt tóc Hứa Ninh: "Đi thôi, chúng ta về nhà đi!"
Ánh mắt của Hứa Ninh ưu buồn, chậm rãi đi ở phía sau, trong lòng đặc biệt u sầu, ước gì có thể về chung một nhà.